Editor: Méo
Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài, Trình Miện hoàn toàn không dám tin Lâm Diêu Chi chính là cô gái đấm bao cát vô cùng tốt ở câu lạc bộ vài ngày trước. Kickboxing này nói thẳng ra là một loại tiêu hao thể lực, trọng lượng cơ thể với sức mạnh tỷ lệ thuận với nhau, đó là lý do tại sao các vận động viên kickboxing kiểm soát rất chặt chẽ cân nặng của họ. Bởi vì cuộc thi được chia theo cân nặng, nếu trọng lượng vượt quá chỉ tiêu đề ra, tương đương với việc bị loại khỏi cuộc thi.
"Anh Trình." Lâm Diêu Chi cười tủm tỉm, "Em là Lâm Diêu Chi, anh khỏe chứ."
"Cô đừng nghe Bibi nói lung tung." Trình Miện bị Lâm Diêu Chi gọi như vậy có chút xấu hổ, gương mặt đầy râu quai nón kia hiện lên một tia đỏ ửng, "Cô gọi tôi Trình Miện là được."
"Bibi?" Lâm Diêu Chị bị xưng hô này làm cho kinh ngạc, "Ai là Bibi? Tần Lộc?"
Trình Miện nói: "Cậu ta không gọi là Tần Lộc, phải là Tiểu Lộc Bambi, bọn tôi gọi cậu ấy là Bibi."
Lâm Diêu Chi: "...Phụt." Nickname này cũng quá đáng yêu rồi, quả thực giống như baby phiên bản đơn giản hóa.
Sắc mặt Tần Lộc ngày càng đen, nhu cầu sống của Trình Miện vẫn còn lớn, tranh thủ dời chủ để chứ hắn không đánh lại Tần Lộc.
Lâm Diêu Chi tìm một vị trí trong phòng, vừa ăn trái cây vừa nghe Trình Miện nói chuyện phiếm, khác với Tần Lộc, Trình Miện này quả thực là một người lắm mồm. Hơn nữa quan hệ với Tần Lộc thoạt nhìn cũng không tệ, cứ như vậy một lúc, hắn đã nói đến lịch sử tè dầm ở nhà trẻ của Tần Lộc.
Cũng may ánh mắt không thể giết người, nếu không Trình Miện sớm đã bị ánh mắt Tần Lộc phanh thây mấy trăm lần.
Lâm Diêu Chi cười đến run rẩy cả người, từ trong lời nói của Trình Miện, cô biết được Tần Lộc cũng giống cô, đều là bắt đầu học kickboxing từ nhỏ. Đồng thời cũng từng tham gia thi đấu quốc gia, cầm qua vô số giải thưởng, về sau bởi vì một số nguyên nhân nên giải nghệ, nhậm chức tại câu lạc bộ.
"Tại sao lại giải nghệ?" Lâm Diêu Chi tò mò hỏi, Tần Lộc lúc này vẫn chưa tới tuổi, chính là thời kỳ hoàng kim của vận động viên.
Trình Miện cười nói: "Có thể là vì cậu ta tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình."
"Tình yêu đích thực?" Lâm Diêu Chi càng tò mò hơn.
Trình Miện mặt dày chỉ mình: "Tôi đó."
Tần Lộc lạnh lùng nói: "Đánh chết tình yêu đích thực sẽ bị kết án vài năm tù, cậu nhất định muốn làm tình yêu đích thực của tôi?"
Trình Miện vô sỉ nói: "Hừ, hôm qua còn gọi người ta là Tiểu Điềm Điềm, hôm nay liền trở mặt muốn đánh, có Diêu Diêu là niềm vui mới, quên người tình cũ là tôi rồi."
Tần Lộc vén tay áo lên, Trình Miện thấy thế tranh thủ nhận tội, nói có lỗi với đại ca, tôi chỉ đùa một chút thôi. Cậu nhớ lại xem hôm qua tôi mang cho cậu cái bánh rán có hành bên trên, chút lỗi nhỏ tha thứ cho em trai Trình này đi."
Lâm Diêu Chi bị Trình Miện chọc cho cười muốn ngất xỉu, cô cũng không có tiếp tục hỏi ẩn tình liên quan đến việc giải nghệ, xem ra việc này có ẩn tình khác, bằng không thì Trình Miện cũng không tận lực đổi chủ đề.
Hát hò tới hơn mười một giờ, mọi người đều muốn giải tán, Tần Lộc đề nghị đưa Lâm Diêu Chi về nhà.
Lâm Diêu Chi vui vẻ đồng ý, ngồi lên ghế phụ bên cạnh Tần Lộc.
Đêm hè, so với ban ngày khiến người ta dễ chịu hơn nhiều, trên ngọn cây chẳng còn tiếng ve, ngẩng đầu lên là có thể trông thấy bầu trời đầy sao và ánh trăng sáng.
Xe cộ trên đường dần ít đi, hạ cửa xe xuống cũng không cảm thấy ồn ào. Lâm Diêu Chi ngồi ở vị trí kế bên lái xe, nghiêng đầu ngắm nhìn Tần Lộc.
Tần Lộc chú ý tới ánh mắt cô, bèn hỏi: "Nhìn gì vậy?"
Lâm Diêu Chi cười nói: "Thấy anh đẹp trai."
Tần Lộc ngạc nhiên "Thẳng thắn như vậy?"
Lâm Diêu Chi nói: "Anh muốn uyển chuyển hơn hả?"
Tần Lộc bật cười, cảm thấy Lâm Diêu Chi này từ xa trông thì dịu dàng động lòng người, nhưng khi đã tiếp xúc mới phát hiện ra tính cách rất ngay thẳng, có lẽ trước mặt mình cũng không thèm giả vờ, có điều sự thẳng thắn này không làm cho người ta thấy ghét, ngược lại cực kỳ đáng yêu.
Lâm Diêu Chi cong mắt: "Ngày hôm nay cám ơn anh."
"Tôi cũng không giúp cô đánh bạn trai." Tần Lộc thắc mắc, "Cô cám ơn tôi làm gì." Lâm Diêu Chi nói: "Không thể đánh được. Vẻ mặt cô nghiêm túc: "Anh với bạn trai cũ của tôi đối đầu, không biết ai sẽ là người chiếm lợi thế."
Tần Lộc nhướng mày, dường như không đồng ý: "Ồ? Tại sao?"
Lâm Diêu Chi nói: "Mặc dù cơ thể anh rất đẹp nhưng nếu đối đầu với bạn trai cũ của tôi, thật sự phải cẩn thận, dù sao chỉ một quyền của anh cũng có thể trực tiếp đánh chết hắn."
Tần Lộc nghe xong cười đến mức bả vai có chút rung, con mắt cũng cong lên.
Lâm Diêu Chi vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc: "Thời gian chúng tôi yêu đương, tôi phải rất cẩn thận, một cái tát này không chừng chính là một cái mạng! Ai dám đánh nhau với anh ta chứ!"
Tần Lộc hỏi: "Bạn trai cô không biết cô học kickboxing sao?"
"Hừ." Lâm Diêu Chi há miệng, học điệu bộ của Trình Miện, "Người ta là tiểu điềm điềm mà, kickboxing là cái gì, không biết đâu."
Tần Lộc lại cười, anh cảm thấy vài giờ ngắn ngủi ở cạnh Lâm Diêu Chi, còn cười nhiều hơn một tuần.
Lâm Diêu Chi chọc bả vai Tần Lộc, nói: "Tôi nói thật, bạn bè bên cạnh rất ít người biết tôi từng học kickboxing, nếu anh có gặp họ, cũng đừng tiết lộ bí mật này của tôi."
"Được." Tần Lộc cười như không cười nói, "Cô là tiểu điềm điềm, kickboxing là gì, cô không có biết."
Lâm Diêu Chi hài lòng nở nụ cười.
Đến cửa chính, hai người tạm biệt nhau, Lâm Diêu Chi đưa mắt nhìn Tần Lộc đi xa, sau đó vừa ngâm nga hát vừa nhảy chân sáo trở về nhà.
Mở cửa xong Lâm Diêu Chi mới phát hiện đèn vẫn sáng, tiến vào phòng khách, anh trai vốn nên đi ngủ lúc này đang cầm kịch bản ngồi trên ghế salon, sắc mặt âm trầm, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn cô.
"Còn biết trở về sao, mấy giờ rồi?" Lâm Mộc Chi không vui nói.
"Anh~~~" Lâm Diêu Chi chạy lên ôm chầm lấy Lâm Mộc Chi, hắn suýt bị cô làm cho ngạt thở, hồi lâu sau khi Lâm Diêu Chi buông tay mới trở lại bình thường, nghiến răng nghiến lợi nói, "Em muốn anh chết ngạt sao?"
Lâm Diêu Chi mở mắt to, tội nghiệp nhìn anh trai, "Vương Phi Hàm lại tới tìm em."
"Cái gì?" Quả nhiên Lâm Mộc Chi bị dời lực chú ý, "Hắn còn dám tới tìm em?"
"Đúng vậy." Lâm Diêu Chi tủi thân nói, "Nếu không phải ở nơi đông người, em thật muốn đánh hắn ta một trận."
Lâm Mộc Chi nghĩ ngợi một chút, nói: "Vậy hẳn là em đánh quá nhẹ, đánh chết thì không được, với cái cơ thể đó của hắn ta, hai quyền của em sợ là không ổn."
Lâm Diêu Chi nói: "Đúng vậy." Cô nắm chặt tay, nghiến răng, "Em có chừng mực!"
Lâm Mộc Chi hỏi: "Hắn chặn em ở trên đường?"
"Không phải." Lâm Diêu Chi trả lời.
Trở lại vấn đề ban đầu, Lâm Mộc Chi nheo mắt lại, ánh mắt giống tia Xquang nhìn em gái từ trên xuống dưới, nói: "Vậy sao em về muộn như vậy?"
"A, bọn họ hẹn đi KTV." Lâm Diêu Chi nói, "Em ở lại thêm một lát."
Lâm Mộc Chi hỏi tiếp: "Nhưng tiểu Y nói mười giờ đã về rồi."
Lâm Diêu Chi nghẹn lời, im lặng một hồi mới nói: "Làm sao anh biết tiểu Y mấy giờ về nhà?"
Lâm Mộc Chi nói: "Bọn họ nói tâm trạng em không được tốt, muốn anh an ủi em một chút." Chẳng qua là không dám nhắc đến chuyện của Vương Phi Hầm, cho nên hắn mới tưởng có chuyện gì xảy ra.
Lâm Diêu Chi biết không gạt được anh trai, chỉ có thể kể lại chuyện của Tần Lộc, tâm tình Lâm Mộc Chi sau khi nghe xong hết sức phức tạp: "Em coi trọng hắn ở điểm nào?"
Lâm Diêu Chi: "Em thấy tính cách anh ấy rất kiên cường, tinh thần bất khả chiến bại!"
Lâm Mộc Chi: "Nói tiếng người."
Lâm Diêu Chi thành thật: "Thật xin lỗi, thật ra là vì vẻ ngoài của anh ta."
Lâm Mộc Chi tức giận nhìn Lâm Diêu Chi từ trên xuống dưới, em gái hắn chú trọng rất là khuôn mặt, Vương Phi Hàm tuy có chút chướng mắt nhưng vì Lâm Diêu Chi thích, nên hắn đành phải theo cô.
"Nhưng Tần Lộc khác!" Lâm Diêu Chi gật gù đắc ý, "So với những tên đẹp trai khác thì không giống chút nào, trong lớp anh ấy đều là những cô gái xinh đẹp, nhưng anh ấy không thích ai cả!"
Lâm Mộc Chi: "Vậy thì coi trọng em sao?"
Lâm Diêu Chi: "Anh ấy khen em đẹp!"
Lâm Mộc Chi nghi ngờ nhìn Lâm Diêu Chi: "Thật sao? Khen em đẹp chỗ nào?"
Lâm Diêu Chi: "...Khen em...Dù sao cũng là khen em đẹp!" Cô không muốn nhắc lại bất cứ điều gì về đấm bốc nữa.
Lâm Mộc Chi mặc dù vẫn ôm trong lòng nghi vấn, nhưng Lâm Diêu Chi chết sống không chịu nhả ra, hắn đành bỏ cuộc, căn dặn Lâm Diêu Chi chú ý an toàn, một khi thấy không được thì phải rút lui sớm. Bằng không Tần Lộc cũng không dễ đối phó giống Vương Phi Hàm, nếu thật sự vạch mặt, hai người thật đúng là đánh nhau tới tận sao hỏa.
Lâm Diêu Chi qua loa đáp, lúc này mới được cho đi ngủ.
Cô tắm rửa xong, nằm trên giường vừa đắp mặt nạn vừa xem hoạt hình bọt biển, định xem một lát rồi đi ngủ. Trước khi ngủ không quên nhắn cho Tần Lộc một tin chúc ngủ ngon.
Lâm Diêu Chi cũng không trông cậy việc sẽ được hồi đáp, ngoài ý muốn nhận được tin "Ngủ ngon" từ Tần Lộc.
Trong lòng vô cùng vui vẻ, Lâm Diêu Chi cầm di động ngâm nga, nghĩ ngợi một lúc lại nhắn tin cho Tần Lộc, hỏi sáng mai anh có việc hay không.
Tần Lộc nói không có.
"Vậy tôi đến câu lạc bộ xem anh huấn luyện nha." Lâm Diêu Chi mặt dày gửi voice chat, "Tiệm bánh của tôi ra rất nhiều hương vị mới, mai tôi sẽ mang mấy phần tới cho anh, người bạn thích ăn bánh kem của anh có ở câu lạc bộ không?"
"Không có." Tần Lộc nói, "Nhưng mà tôi có thể mang về cho cậu ta."
"Mang về?" Lâm Diêu Chi lập tức cảnh giác, "Các người ở chung?"
Tần Lộc: "Đúng vậy."
Lâm Diêu Chi: "Ồ...Là bạn cùng phòng sao?"
Tần Lộc: "Cũng như vậy."
Lâm Diêu Chi nghĩ ngơi, luôn cảm thấy không đúng lắm, người như Tần Lộc cũng sẽ ở chung với người khác sao? Còn ở cùng với một người đàn ông thích ăn đồ ngọt? Cô cảm thấy mình cần thu thập một chút thông tin người bạn cùng phòng này, miễn cho xuất hiện chuyện ngoài ý muốn...