Tiểu Kiều Kiều

chương 4-2: người trong nghề ra chiêu (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Méo

Không lâu sau Tần Lộc mang theo ba chai nước khoáng trở về đưa cho Lâm Diêu Chi và Lục Tiêu, rồi tiếp tục chương trình học tiếp theo – bắn bia, hoặc gọi là đấm bao cát.

Bao cát có thể mô phỏng chuyển động của cơ thể con người rất tốt, và nó cũng có thể rèn luyện được sức bền và góc độ ra đòn của võ sĩ, là một phần không thể thiếu của môn học này. Các học viên cũng không phải lần đầu lên lớp, sau khi Tần Lộc ra lệnh, bọn họ nhanh chóng chia ra thành từng cặp tiến hành luyện tập.

"Thử một lần?" Tần Lộc đột nhiên mở miệng.

"Bao cát? Hay là thực chiến?" Lâm Diêu Chi hỏi.

"Bao cát đi." Tần Lộc nói, "Ngại sao?" Mặc dù anh biết sức lực của Lâm Diêu Chi lớn hơn người bình thường, đồng thời từng học kickboxing, nhưng cũng không tốt nếu trực tiếp lên đài với cô. Dù sao thực lực hiện tại của hai người cũng chênh lệch quá lớn, một quyền đi xuống này cũng phải ngất xỉu. Hơn nữa lại là một cô gái mềm mại như Lâm Diêu Chi.

"Được thôi." Lâm Diêu Chi cũng đã lâu không chơi cái này, đã đến rồi thì cô cũng không muốn ra vẻ, "Chờ bọn họ luyện xong?"

Tần Lộc nói được.

Hai người vừa nói chuyện vừa nhìn học viên luyện tập, người lúc trước nói chuyện với Lâm Diêu Chi là Thạch Cốc Thu không ngừng nhìn về phía họ, hiển nhiên tâm tư không đặt ở việc luyện tập. Cô tập xong một lòng, đến thời gian nghỉ ngơi giả bộ lại gần cười nói: "Huấn luyện viên, tôi tập lần này thế nào?"

"Cũng không tệ lắm." Tần Lộc nói, "Chỉ là lực tay quá yếu, phải luyện nhiều hơn."

"Thật sao?" Thạch Cốc Thu cười, "Có phải so với trước kia mạnh hơn nhiều?"

Tần Lộc gật đầu: "Tiến bộ rất lớn."

Được người mình thích khen ngợi, Thạch Cốc Thu đương nhiên là rất vui vẻ, cô ta nhìn Lâm Diêu Chi một cái, nói: "Chỉ là đấm bao cát thật sự quá mệt, tôi đánh một lần lâu nhất chỉ được hai phút."

"Ừ, thể lực của nữ giới sẽ hơi kém một chút." Tần Lộc nói, "Nhưng có thể luyện tập từ từ, chí ít là hiện tại đã tốt hơn nhiều."

"Lâm tiểu thư có muốn thử một lần?" Thạch Cốc Thu cười tủm tỉm muốn cho Lâm Diêu Chi mắc bẫy, "Luyện quyền thật ra rất thú vị." Cô ta vừa nói vừa nhìn vẻ mặt của Tần Lộc. Nếu như Lâm Diêu Chi đồng ý, chính là tự làm xấu mặt mình, nếu như Lâm Diêu Chi từ chối tỏ vẻ không hứng thú với kickboxing, vậy thì mối quan hệ của cô với Tần Lộc đoán chừng cũng chấm dứt.

Không nghĩ tới Lâm Diêu Chi nghe xong lại nhếch môi, chẳng qua trong mắt lại không có ý cười, cô nhìn về phía Thạch Cốc Thu, chậm rãi nói: "Được thôi, vừa rồi tôi còn nói với huấn luyện viên Tần là lâu lắm chưa có động qua, tay có chút yếu."

Thạch Cốc Thu sững sờ trong giây lát, cô ta nói: "Rất lâu không chơi...Cô từng luyện rồi?"

"Ừ." Lâm Diêu Chi nói, "Trước kia từng luyện."

Thạch Cốc Thu có chút kinh ngạc, lập tức cảm thấy Lâm Diêu Chi đang nói dối. Một cô gái dáng vẻ giống như búp bê, làm sao có thể từng học kickboxing, huống hồ nếu cô từng luyện qua, vậy đoạn tranh chấp với bạn trai cũ là sao, nhất định là nói dối.

Nhưng nếu nói dối bây giờ không phải càng dễ bị lộ sao? Thạch Cốc Thu có chút hỗn loạn, có chút không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Lâm Diêu Chi lười nói tiếp, cô cũng không phải bánh bao mặc người nhào nặn, gặp được loại người tận lực đi đào hố người khác như Thạch Cốc Thu, cô cũng không cần cho cô ta mặt mũi.

Các học viên rất nhanh luyện qua mấy vòng, Tần Lộc cũng đi tìm đồ phòng ngự cho Lâm Diêu Chi, để cô đeo bảo đảm.

Không thể không nói, Lâm Diêu Chi giống như búp bê sứ vậy, đeo găng tay và đội khăn trùm đầu có chút không hợp.

Các học viên cũng không nghĩ tới màn này, cảm thấy rất thú vị, vây quanh Tần Lộc và Lâm Diêu Chi, xì xào bàn tán cảnh tượng trước mắt.

Mấy huấn luyện viên cũng đi qua, có người quen biết Tần Lộc, nói: "Ồ, tình huống gì đây, Tần Lộc, cậu tìm đâu ra một cô bé học viên đáng yêu như vậy?"

Tần Lộc: "Không phải học viên."

Người kia nói: "Vậy là ai?"

Tần Lộc nói: "Quyền thủ."

Người kia: "..." Nét mặt của hắn rõ ràng không tin.

Lâm Diêu Chi nghe thấy đối thoại của bọn họ, cô cũng không để ý, dù sao lúc trước người bị cô đánh gục, chín trong mười người đều cảm thấy cô giống búp bê yếu đuối.

Về phần có phải búp bê hay không, trước đánh một trận rồi nói sau!

Lâm Diêu Chi điều chỉnh xong tư thế, một phát ra chiêu, khác với khi đánh nhau, lúc cô đánh vào bao cát, hoàn toàn không thu lại sức lực của mình, có thể thoải mái phát huy toàn bộ sức lực.

"Ầm!" Nắm đấm với bao cát đụng vào nhau phát ra một tiếng vang lớn, trong bao cát này chứa đầy hạt sắt khoảng chừng kg, nhưng lại bị Lâm Diêu Chi bề ngoài nhỏ bé trực tiếp đấm bay ra ngoài, mạnh mẽ dội ngược lại.

Nếu như là người mới học, cho dù có đánh bay bao cát thì cũng rất dễ bị bao cát đập ngược trở lại. Nhưng cơ thể Lâm Diêu Chi vô cùng linh hoạt, dễ dàng tránh khỏi bao cát, sau đó lại đánh ra một quyền nữa.

"Bịch!" "Bịch!" "Bịch!" Từng tiếng nắm đấm đụng vào bao cát, giống như tiếng trống nặng nề đánh lên ngực mọi người. Từng đòn Lâm Diêu Chi tung ra, đánh cho bao cát không ngừng di chuyển, cơ thể của cô cực kỳ linh hoạt, dẻo dai tránh né được bao cát, giống như quỷ mị, di chuyển xung quanh bao cát khiến người khác lóa mắt.

Trên mặt Tần Lộc không biểu tình gì, nhưng ánh mắt càng lúc càng sâu, tay phải rũ xuống hơi dùng sức nắm thành nắm đấm.

Tất cả mọi người đều choáng váng, đặc biệt là Thạch Cốc Thu đang chuẩn bị chế giễu vẻ mặt giống như thấy quỷ. Cô ta dùng hết sức lực, bao cát nhiều nhất cũng chỉ đổ về sau một chút, cô gái trước mắt này còn thấp hơn so với cô ta, bao cát này giống như chứa lông vũ chứ không phải hạt sắt, căn bản không phải sức lực của nữ giới bình thường!

Sau năm phút, Lâm Diêu Chi thở hồng hộc ngừng lại, lấy khăn trùm trên đầu xuống, tiện tay ném cho Tần Lộc: "Không được, quá lâu không luyện rồi, thể lực không theo kịp."

Tần Lộc nói: "Đã rất tốt." Năm phút đánh quyền liên tục không ngừng, đây không phải điều dễ dàng. Cái này không những khảo nghiệm sức bền, còn cả khả năng né tránh. Đặc biệt giống như Lâm Diêu Chi luyện tập đều là trọng tâm, người bình thường căn bản không làm được.

"Chờ một chút, không phải cô nói cô với huấn luyện viên quen biết là vào thời điểm cô và bạn trai cũ tranh chấp sao?" Thạch Cốc Thu hoàn toàn bị kĩ năng ra quyền của Lâm Diêu Chi làm cho kinh hãi, không tự chủ được mở miệng nói, "Cô đang lừa tôi sao? Giống như cô mà còn cần huấn luyện viên à?"

"Ừ?" Tần Lộc cúi đầu, "Cô nói cái gì?"

Thạch Cốc Thu vội vàng kể lại chuyện Lâm Diêu Thu nói với cô ta, cô ta cảm thấy nhất định là Lâm Diêu Chi đang trêu đùa mình, muốn khiến mình mất mặt.

"Ồ." Tần Lộc rất bình tĩnh, sau khi nghe xong ngồi xuống bên cạnh Lâm Diêu Chi, "Đúng là như vậy, chẳng qua không phải tôi giúp cô ấy." Anh dừng lại một lát, giọng nói mang theo ý cười, "Cô ấy tự mình đánh bạn trai cũ."

Thạch Cốc Thu: "..."

Tần Lộc nói: "Lợi hại lắm phải không?"

Thạch Cốc Thu nhất thời không còn lời nào để nói, cô ta im lặng một lúc lâu, mới miễn cưỡng nói một câu: "Rất...rất lợi hại."

Tần Lộc nói: "Tôi cũng cảm thấy vậy."

Thạch Cốc Thu: "..."

Lâm Diêu Chi đã lâu không vận động kịch liệt như vậy, lúc này có chút mệt mỏi, yên vị ngồi trên ghế uống nước nhìn Tần Lộc và Thạch Cốc Thu nói chuyện phiếm, nhìn sắc mặt vừa đỏ vừa đen, đen rồi lại trắng của cô ta giống như bị trộn thuốc màu, tâm trạng nháy mắt tốt lên nhiều. Bạn tốt Lục Tiêu ở bên cạnh dùng tay giúp cô quạt gió: "Diêu Diêu, cậu nhìn xem bao lâu nữa tớ có thể luyện thành như cậu đây?"

Lâm Diêu Chi nghĩ nghĩ: "Chờ khi nào cậu giảm béo thành công?"

Lục Tiêu vẻ mặt đau khổ: "Đây chẳng phải cả đời cũng không được."

Lâm Diêu Chi nói: "Có thể cố gắng một chút mà."

Hai người đang nói chuyện, Tần Lộc đi tới trước mặt Lâm Diêu Chi, hơi cúi xuống tạo thành cái bóng trên người cô: "Lâm Diêu Chi."

Lâm Diêu Chi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tần Lộc gần ngay trước mắt đột nhiên có chút khẩn trương, mơ hồ đáp.

Tần Lộc nói: "Cô thật đẹp." Anh thẳng thắn khen ngợi như vậy, tròng mắt màu đen phảng phất khiến người ta chết chìm trong dịu dàng.

Tim Lâm Diêu Chi lập tức đánh trống, cô rõ ràng vừa uống nước vậy mà vẫn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Ngay khi cô muốn nói, Tần Lộc nói thêm: "Đặc biệt là lúc xuất hiện ở bên trái bao cát."

Lâm Diêu Chi: "..."

Lục Tiêu: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha."

Lâm Diêu Chi bị tức đến mức suýt hộc máu, cô khó nhọc nói: "Huấn luyện viên Tần, anh có thể thay cách khen không?"

Tần Lộc nghe vậy nhíu mày, suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: "Lúc đấm bên phải cũng rất đẹp."

Trong tiếng cười muốn tắt thở của Lục Tiêu, Lâm Diêu Chi đờ đẫn nói cảm ơn đối với lời khích lệ của Tần Lộc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio