Phó Hán Khanh nội lực tuy tốt, nhưng võ công trên cơ bản chưa từng luyện, cho nên gặp một trảo này của Dao Quang, đúng là tránh cũng không thể, bị Dao Quang tóm được, đang tính chịu đựng đả kích trong dự liệu, ai ngờ Dao Quang lại không đánh không mắng, lôi thẳng y ra ngoài.
Phó Hán Khanh ngây người bị nàng kéo ra ngoài, phóng tầm mắt nhìn ra, bất giác hít một hơi khí lạnh, đen kịt một vùng toàn là đầu người, kéo dài liên tục rất xa rất xa ngoài hồi lang lầu các, tầm mắt bị ngăn trở không thể nhìn qua nữa, chẳng biết bên kia có còn người không.
Dao Quang đẩy Phó Hán Khanh ra trước, nhàn nhạt nói: “Bái kiến tân nhiệm giáo chủ.”
Sau đó, Phó Hán Khanh chỉ thấy vô số đầu người hết sức chỉnh tề đồng loạt đồng thời cúi xuống phân nửa.
“Tham kiến giáo chủ.”
Vô số thanh âm cùng vang lên, thanh thế kia quả thật rất dọa người.
Phó Hán Khanh đã bị phiên biến cố này chấn hoa cả mắt. Nếu là rất lâu về trước, y hoàn toàn không biết chuyện hồng trần, biến hóa thế này biết đâu bởi vì không hiểu, cho nên cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái. Nhưng hiện tại mấy thứ mang tính thường thức trong nhân thế, y ít nhiều vẫn hiểu được, nhân tình sự cố cơ bản nhất y cũng hiểu đôi chút.
Vô luận thế nào y cũng không thể nghĩ thông, sao lại có người biết y giết chết tiền nhiệm giáo chủ, còn như thể chẳng có việc gì mà cho y làm giáo chủ.
Nhìn dáng vẻ mù mờ kiêm hai mắt mơ hồ này của y, Dao Quang cố nén cười, nghiêm mặt mà trịnh trọng nói: “Nam tử hán đại trượng phu có phải nên có trách nhiệm với việc mình làm?”
Phó Hán Khanh mơ mơ hồ hồ gật đầu.
“Vậy ngươi giết một giáo chủ của chúng ta, không phải nên đền cho chúng ta một giáo chủ sao?” Dao Quang lạnh lùng nói “Huống chi ngươi đến đây không phải là muốn làm giáo chủ của chúng ta à? Cũng coi như toại tâm ý của ngươi rồi, thế nào…” Trong mắt nàng chợt lộ ra sát khí “Ngươi không muốn?”
Đột nhiên phát giác nhiệt độ bốn phía cấp tốc giảm xuống, Phó Hán Khanh vội liều mạng gật đầu.
“Được, cứ làm vậy đi.” Dao Quang phất tay không chút để ý “Ba ngày sau tiến hành đại điển nhậm chức của tân giáo chủ.”
Lời này nói tuy bình thản đơn giản, lại để lộ ra tình hình thực tế là tân nhiệm giáo chủ lần này hoàn toàn không giống các đời trước kia.
Tuy rằng quyền hạn của giáo chủ Ma giáo kém xa trong tưởng tượng của người bên ngoài, nhưng đây dù sao cũng là một giáo phái lâu đời truyền lưu đã mấy trăm năm, thực lực khổng lồ, căn cơ thâm hậu, giáo chủ Ma giáo là thân phận cực tôn quý, cái gọi là đại điển chính vị, tuyệt không thể chỉ vẻn vẹn ba ngày chuẩn bị.
Mỗi một đời giáo chủ nhậm chức trước tất phải phát thiếp mời cho các đại môn phái, báo cho họ đến uống rượu. Dù rằng mấy người gọi là khách quý đó chưa bao giờ đến dự tiệc, nhưng có thể khiến họ kinh hãi rầu rĩ, lại nhìn họ trên lủi dưới nhảy móc nối lẫn nhau, dáng vẻ như trò hề cũng là một niềm vui lớn lắm rồi.
Huống chi còn phải báo cho tất cả các môn phái nhỏ phụ thuộc Ma giáo, dựa vào Ma giáo bảo hộ, hoặc để Ma giáo dẫn đầu, cùng thế lực hắc đạo, để họ chuẩn bị lễ trọng đến dự lễ, đây cũng là việc tạo thanh thế tất không thể thiếu cho tân giáo chủ.
Ngoài ra cũng phải báo cho các đầu mục nắm giữ thế lực Ma giáo các nơi về yết kiến tân giáo chủ, hành lễ, đệ trình danh sách sổ mục trên đại điển nhậm chức của giáo chủ, đây cũng là một vòng tất không thể thiếu trong giao tiếp quyền lực.
Vô luận thế nào, quyền vị và sự tôn quý của giáo chủ đều khiến đại điển chính vị không thể quá qua loa.
Ba ngày, căn bản không kịp làm gì.
Kỳ thật, theo ý Dao Quang, tốt nhất là lập tức cử hành đại điển. Vẫn là Bích Lạc tính tình khá nghiêm cẩn ra sức phản đối, mới chậm lại ba ngày.
Bất kể thế nào, vẫn phải ít nhiều giữ chút thể diện cho tân giáo chủ, lúc đại điển dù sao cũng phải dựng cái đài, dù sao cũng cần treo mấy tấm vải đỏ, dán mấy chữ đỏ có ý đại cát đại lợi, cộng thêm mấy cái đèn lồng đỏ gì gì đó, cho dù là chơi trò con nít, cũng phải diễn nghiêm túc chút mới được.
Phó Hán Khanh lại không biết chỉ trong câu ba ngày sau cử hành đại điển này, đã bao hàm nội tình là giáo chủ rất không được coi trọng bên trong. Hiện giờ, đối mặt với biến hóa quỷ dị, không hợp tình lý kiểu này, cả người y trên cơ bản đã chẳng còn năng lực suy xét gì.
Dao Quang cười khanh khách vung tay, chỉ thấy vô số đầu người lui ra như thủy triều, lúc này nàng mới thân thân thiết thiết kéo tay Phó Hán Khanh: “Giáo chủ tiểu đệ đệ, qua ba ngày nữa ngươi sẽ kế vị rồi, để tỷ tỷ ta dẫn ngươi đi làm chuyện quan trọng nhất.”
Vừa nãy còn mặt đầy nghiêm sương, sát khí lẫm lẫm, chốc lát sau đã cười như gió xuân, thân thiết vô hạn, sự thiên biến vạn hóa của nữ nhân, vĩnh viễn khó dự liệu hơn cả thế sự, mà Phó Hán Khanh mặt mày đần thối cứ thế ngây ra như gỗ, lại để nàng kéo đi về phương hướng kia.
Mấy người khác nhìn nhau, cũng đều bất giác cười cười, đi theo bên cạnh, cùng đường mà đi.
Vừa nãy ngũ vương họp kín, viết lên mỗi tờ giấy, đưa lên cùng một chỗ quan sát, nội dung phần lớn tương tự.
“Để y làm giáo chủ.”
“Tạm thời để y làm giáo chủ.”
“Trước cứ để y làm giáo chủ xem.”
“Coi y làm sao làm giáo chủ.”
“Cứ để y làm giáo chủ là được.”
Sau hỏi, vì sao mọi người đều lựa chọn như vậy.
Mạc Ly lấy ra tờ giấy thứ sáu: “Đây là mật tấn Đại Minh vương truyền cho ta, ta chỉ là tin vào phán đoán của y.”
Trên tờ giấy chỉ có bốn chữ.
“Để y kế vị.”
Trong mắt Tiêu Thương bốc lên chiến ý: “Ta chẳng qua muốn cho y lưu lại lâu dài, võ công ta tiến bộ rồi, cũng có thể tùy thời tìm y đánh một trận, y đã muốn làm giáo chủ, vậy cứ cho y làm là được.” Khẩu khí nói chuyện này, chức giáo chủ Ma giáo kia, lại như thể miếng giẻ lau, có thể cho người tùy tiện ném đâu thì ném.
Y đảo mắt nhìn Dao Quang: “Trái lại ngươi, không ghi hận y chấn ngươi bị thương à?”
“Chính bởi vì ghi hận, mới muốn y làm giáo chủ.” Dao Quang oán hận nói “Theo như ta mấy ngày nay quan sát, người này không yêu tiền, không yêu danh cũng không yêu quyền, càng không yêu nữ sắc nam sắc, quả thực chẳng phải người. Trừ lười nhác thì y cơ hồ không có khuyết điểm. Đã như thế, ta cũng muốn kẻ lười như heo này, thử xem bị tất cả giáo vụ đè là mùi vị gì.”
Nàng cơ hồ hơi nghiến răng nghiến lợi nói: “Đánh cũng đánh không thắng, giết cũng giết không nổi, chúng ta cứ mệt chết y là được.”
Ánh mắt Bích Lạc thoáng có chút không vui, hờ hững liếc nhìn Tiêu Thương và Dao Quang, hiển nhiên có phần không đồng ý với sự tùy hứng cực độ như vậy của đồng bạn: “Ta chọn y, là hy vọng cho giáo ta một hy vọng. Đã mấy trăm năm, giáo ta tuy là một trong những giáo phái có thực lực nhất, hùng mạnh nhất thiên hạ, nhưng mỗi một lần bị các phái vây quét, bị các quốc loại trừ, thất bại, luôn là chúng ta. Nghiên cứu nguyên nhân thì quyền lực phân tán, mọi người tự làm theo ý mình, chính là vấn đề lớn nhất của chúng ta. Song quyền lực tập trung cũng chưa hẳn sẽ mang đến vận may. Năm đó Địch Tĩnh võ công đại tiến, lực áp chư vương, thu giáo quyền vào một thân, kết quả lại rước lấy đại họa đào thiên cho giáo ta, đến nay vẫn còn di độc. Mấy trăm năm nay, giáo ta tinh anh bội xuất, không phải chưa từng có ai nghĩ chuyện cải cách, nhưng vừa chạm đến quyền thế lợi ích của người khác, liền khó mà thực thi. Chư vương và giáo chủ chế hành lẫn nhau, ám tranh ẩn ẩn giữa chư vương, khiến giáo ta tuy không tới mức vì thất sách của một hai người mà có họa ngập đầu, nhưng cũng vĩnh viễn dừng chân không tiến. Lực lượng cường đại nhất trong giáo, vĩnh viễn tổn thất dần trong nội đấu không ngừng. Tuần hoàn đơn điệu như thế, ta đã sớm chán ghét, ta hy vọng có thể có biến hóa, nhưng không biết rốt cuộc làm thế nào, mới tốt cho giáo ta, làm thế nào mới có thể làm thông. Sự xuất hiện của Phó Hán Khanh, là ngoài ý, nhưng làm sao không phải là một cơ hội. Y có được lực lượng cường đại mà chúng ta vĩnh viễn không thể so…”
Khi nói đến đây, Tiêu Thương đã nhảy dựng lên định kháng nghị, tiếc là mấy người khác cả khóe mắt cũng chẳng nhìn y một thoáng.
Bích Lạc làm như không thấy biểu tình phẫn nộ kia của Tiêu Thương, thản nhiên nói: “Nếu lực lượng này có thể dùng để xuất lực cho giáo ta, với giáo ta tất có ích. Nhưng tính tình của y, lại hoàn toàn bất đồng với chúng ta, biết đâu sẽ không đi lên lối mòn sai lầm, làm những chuyện sai lầm mà các đời tiền bối của chúng ta từng đi từng làm, y sẽ làm những gì cho giáo ta, y lại sẽ mang đến những gì cho giáo ta, hết thảy không phải khiến người ta chờ mong lắm sao? Huống chi, di ngôn mà giáo chủ đời đầu lưu lại kia, y phù hợp nhất, ta chưa bao giờ thấy ánh mắt trong suốt như vậy, nếu y không phải là người giáo chủ đời đầu đã chỉ kia, mới là kỳ lạ? Tuy thoạt nhìn, người của mấy trăm năm trước tiên đoán chuyện mấy trăm năm sau, rất khó bề tưởng tượng, nhưng giáo chủ đời đầu rốt cuộc vì sao lưu lại di ngôn kỳ quái như vậy, mà Minh vương đời thứ nhất vì sao lại cố chấp phí hết tâm cơ, muốn cam đoan di ngôn này có thể mãi lưu truyền và có khả năng được chấp hành? Hết thảy những điều này, chẳng lẽ mọi người không thể nghĩ thử? Lúc không chạm đến quyền thế lợi ích của mọi người, chúng ta thử tuân thủ di ngôn của giáo chủ đời đầu, xem thử rốt cuộc sẽ có biến hóa gì, cũng không có gì là xấu, chưa biết chừng giáo ta thật sự sẽ có tương lai quang minh thần kỳ.”
Dao Quang kinh ngạc nói: “Ngươi ngay cả y rốt cuộc vì sao muốn đến làm giáo chủ, ngay cả tiền nhiệm giáo chủ rốt cuộc vì sao để y làm giáo chủ cũng không rõ, đã cho là y sẽ mang đến ích lợi cho giáo ta sao? Vạn nhất y có dụng tâm khác, vạn nhất y muốn hủy diệt giáo ta, hoặc là muốn mưu đồ kho báu đệ nhất thiên hạ trong truyền thuyết kia của giáo ta?”
Bích Lạc bình tĩnh nói: “Dù cho y có dụng tâm khác lại có thể làm gì? Chúng ta đều hiểu rõ, không có chúng ta phối hợp, một người ngoài như y, cho dù mang danh giáo chủ, cũng chẳng thể chân chính khống chế đại quyền và mệnh mạch giáo ta, chúng ta chỉ cho y tư liệu và tình báo không quan trọng, việc thật sự có can hệ trọng đại, đừng nói là một người đột nhiên chui ra như y, cho dù là Thiên vương danh chính ngôn thuận chính thức đăng vị, lại có lần nào có thể khiến chư vương khác nói thẳng ra hết thảy ẩn mật? Ta sợ cái gì? Y muốn giết người? Bằng võ công của y đã làm được, không cần phiền toái như thế. Y muốn cướp mọi thứ của giáo ta? Không có chúng ta phối hợp, y không thể làm được? Y muốn mưu đồ kho báu…”
Bích Lạc nở nụ cười thanh thanh lãnh lãnh: “Kho báu mà cả chúng ta cũng không biết ở đâu đó, còn sợ y mưu đồ sao?”
Mạc Ly gật đầu, có phần vui mừng nói: “Khó được Bích Lạc ngươi lo lắng chu đáo như thế, ta nghĩ Đại Minh vương cũng có suy nghĩ như vậy, mới ra quyết định này.”
Là người cao tuổi nhất Ma giáo, đến lúc này ông ta mới có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, ôi, bất kể nói thế nào, trong đám tiểu bối bốc đồng này, cuối cùng vẫn còn một người chú ý toàn cục.
Dao Quang lại có chút hiếu kỳ nhìn sang Địch Cửu: “Lý do bọn ta quyết định để y làm giáo chủ đã nói rõ? Lý do của ngươi đâu?”
Lời này vừa hỏi, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Địch Cửu.
Dù sao Địch Cửu bất đồng với họ. A Hán làm giáo chủ, sẽ không động đến lợi ích chân chính của mấy người khác, cho nên mọi người đều không quá coi trọng chuyện này, nhưng Địch Cửu vốn là người được chọn làm giáo chủ, hiện tại Phó Hán Khanh tự dưng cướp đi vị giáo chủ trong tay y, sao y chẳng những không nóng nảy, ngược lại còn tỏ ý ủng hộ.
Địch Cửu ánh mắt lạnh băng, chẳng buồn nhìn những người khác: “Ta đã liệu được các ngươi đều sẽ đẩy y lên làm giáo chủ, một mình ta tỏ ý phản đối đã không thể ảnh hưởng đại cục, cần gì phải nhớn nhác, tranh đoạt không ngớt, cho các ngươi đến xem náo nhiệt.”
Thế là, ngay trong cuộc nói chuyện ngắn gọn của năm người, một đời tân giáo chủ của Ma giáo đã định.
Khi mọi người thương thảo chuyện này, không ai đem cái chết của Địch Tuyệt làm điều kiện cân nhắc. Điều tra cái chết của Địch Tuyệt, chỉ là vì làm rõ chân tướng, mà không phải vì thay giáo chủ đời trước báo thù.
Dưới thiết luật của Ma giáo, mối quan hệ của mỗi một đời ảnh vệ bồi dưỡng như quyền giáo chủ và người thừa kế của chư vương khác đều không tốt. Địch Tuyệt làm Thiên vương, lại làm quyền giáo chủ, cùng chư vương tiền nhiệm khác, cũng vẫn là quan hệ đối kháng âm thầm, kiềm chế lẫn nhau.
Hiện giờ chư vương ở đây với một kẻ gọi là tiền giáo chủ mất tích hai mươi năm, trong lúc giáo phái khó khăn nhất không hề xuất chút lực, hoàn toàn chẳng thể nói đến một chút cảm tình, oán hận trái lại không hề ít.
Đến cả Địch Cửu cùng xuất thân ảnh vệ, tâm tình cũng như thế. Huấn luyện của ảnh vệ vốn làm cho tâm tính của y lãnh khốc tàn nhẫn hơn xa người thường, huống chi từ sau năm tuổi, không còn gặp lão đầu kia nữa, bởi vì người kia không tận chức, ảnh vệ họ đời này phải chịu khổ hơn nhiều mấy đời trước. Nhớ đến những chuyện chua cay ngày xưa, không chừng chính y còn hận không thể một kiếm đâm chết Địch Tuyệt kìa.
Ma giáo hoàn toàn bất đồng với các môn phái khác, họ không chú trọng những công phu bề ngoài, khác biệt tôn ti vị phân trên dưới cũng không để ý. Danh môn chính phái người ta, một chưởng môn bế quan mười năm bị giết, đó là đại thù của toàn phái, một trưởng lão mấy chục năm không gặp bị hại, đó là sỉ nhục lớn. Nhưng với họ mà nói, ngươi đã không tận trách, vậy thì đừng mong được hưởng quyền lợi và đãi ngộ của giáo chủ.
Người trong Ma giáo hành sự trước nay vô cùng thực tế, kẻ mạnh làm tôn. Phó Hán Khanh đã mạnh hơn Địch Tuyệt, vậy Địch Tuyệt chết trong tay y, cũng nên chết mà không oán, vậy thì để Phó Hán Khanh thế chỗ Địch Tuyệt, cũng là chuyện đương nhiên.
Thế là, Địch Tuyệt, một đời giáo chủ Ma giáo, bị tất cả võ lâm nhân sĩ coi là ma tôn, bị mấy quốc gia thông tập, cái chết của lão, im ắng chẳng dấy mảy may bụi bặm mà bị Ma giáo ngũ vương quẳng qua bên cạnh không quản nữa.
Phó Hán Khanh bị Dao Quang kéo đi một mạch, mấy người khác cũng theo sát không nhanh không chậm.
Rẽ ba bốn vòng, đường càng lúc càng hẹp, thủ vệ càng lúc càng ít, dần dà hàn khí trên người càng lúc càng nặng nề, địa thế trước mắt càng lúc càng hiểm yếu, nhưng Phó Hán Khanh lại chẳng nói chẳng rằng đi theo Dao Quang, cả hứng thú đánh giá bốn phía vài lần cũng không có.
Y thành thật như vậy, Dao Quang trái lại có phần không được tự nhiên, cười hỏi: “Ngươi cũng không hỏi ta dẫn ngươi đi đâu?”
Phó Hán Khanh thành thành thật thật, vâng lời mà hỏi: “Ngươi dẫn ta đi đâu?”
Không ngờ y nghe lời thế này, cả bản thân Dao Quang cũng có phần dở cười dở khóc: “Dẫn ngươi đi làm chuyện từ giáo chủ thứ hai tới nay, mỗi một đời giáo chủ trước khi đăng vị đều phải làm.”
Nàng nói đến đây, ngừng một chút, thấy Phó Hán Khanh vẫn đực ra như vậy, bất giác cả giận: “Mau hỏi chuyện gì đi.”
Phó Hán Khanh ngoan ngoãn hỏi: “Chuyện gì?”
Mấy câu đối đáp của hai người này, trái lại khiến mấy người bên cạnh thầm cảm thấy buồn cười.
Không đợi Dao Quang thỏa mãn trả lời, Địch Cửu luôn ít nói bỗng tiếp lời: “Đi tự mình bái kiến các đời giáo chủ giáo ta.”
Phó Hán Khanh vốn mọi sự không quan tâm, hệt như khúc gỗ, người khác đẩy một cái mới có thể động một chút chợt ngước mắt, thoáng ngạc nhiên hỏi: “Các ngươi muốn ta đi bái mộ họ à?”
“Chúng ta đi…”
Địch Cửu đang định đáp, Dao Quang chợt cười cười có chút thần bí, lớn tiếng cắt lời Địch Cửu: “Ngươi theo đến, tự nhiên sẽ rõ.”
Bước chân nàng càng nhẹ nhàng, đi mấy bước lại quay đầu, nhìn Phó Hán Khanh cười khe khẽ, thong thả nói: “Ngươi nhất định sẽ chấn động.”