[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

quyển 2 chương 32: mỗi người mỗi ngả

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dao Quang nói xong một câu liền rảo bước đi, chưa đi bao xa, chợt nghe tiếng gió phía sau dần đến gần, thanh âm thoáng có ý cười kia của Tiêu Thương truyền đến: “Việc đã đến nước này, ngươi làm gì còn phải đắc tội ảnh vệ, mỗi người họ đều có thân thủ tuyệt đỉnh, so với ngươi và ta cũng không kém bao nhiêu đâu.”

“Việc đã đến nước này, cho dù ta nói, ta cực kỳ đồng ý giúp họ đả thông kinh mạch, ngươi cho là họ sẽ tin sao?” Dao Quang chẳng buồn quay đầu, lạnh lùng nói: “Đã như thế, sao không đơn giản để giáo chủ ngu ngốc của chúng ta, làm trọn phân nhân tình này, để họ đều hiểu rõ, tên đần kia kiên trì giúp họ. Coi như là đánh cuộc lương tâm họ. Phó Hán Khanh dù thế nào cũng là giáo chủ giáo ta, chỉ cần họ còn có chút lòng biết ơn, với chúng ta luôn có lợi.”

Tiêu Thương nhướng mày: “Nữ nhân ngươi quả nhiên nói gì làm gì đều có tâm tư khác, bất quá, hành động này của ngươi, rốt cuộc là vì thần giáo, hay vì tên đần kia?”

Dao Quang quay đầu cười, hoa quang sáng rực: “Ngươi nghĩ sao?”

Tiêu Thương vừa thất thần, chân khí chợt nghẽn, thân ảnh bay vút từ giữa không trung rơi bịch xuống. Trơ mắt nhìn Dao Quang đi xa.

Tại Thiên Vương điện, sau khi đả thông kinh mạch cho Địch Cửu, Phó Hán Khanh lại ra ngoài dạy thủ pháp, lực đạo đả thông kinh mạch bình thường cho ảnh vệ hết sức tường tận, chuyện khác thì cứ để đám ảnh vệ tự làm, chạy về như trút được gánh nặng, sau một ngày vất vả, cuối cùng có thể thỏa nguyện bổ lên chiếc giường lớn ấm áp của mình.

Sau hôm đó, cuộc sống của Phó Hán Khanh lại bắt đầu hạnh phúc lên. Ràng buộc của ảnh vệ đã giải, những cao thủ đứng đầu này đều đã là thân tự do, chư vương vì khuếch trương thế lực, tất nhiên nghĩ đủ mọi cách lôi kéo thân cận, thu dùng cho mình. Mấy ngày này, Thiên Ngoại thiên thanh thanh lãnh lãnh náo nhiệt đến khó tin, cửa nhà ảnh vệ trên cơ bản đều bị đạp hỏng.

Thời điểm trọng yếu này, vừa thoáng xả hơi, không chừng sẽ để người khác chiếm thượng phong, vậy nên chẳng ai rảnh rỗi đi quan tâm đến giáo chủ nhàm chán trên danh nghĩa kia nữa.

Thế là Phó Hán Khanh lại bắt đầu cuộc sống khoái lạc ăn uống ngủ nghỉ kia của y.

Ở trong phòng ngủ như heo còn chưa đủ, lúc thái dương ấm áp lại vươn vai chạy ra hoa viên bên ngoài, nằm trên cỏ chảy nước miếng ngủ khò, trong mộng cười ngây ngô, phá tan hình tượng giáo chủ cho giáo đồ lui tới nhìn thấy, tội nghiệp đám giáo chúng Ma giáo, bị kích thích cỡ này, hình tượng chói lọi của giáo chủ trong lòng sụp đổ, mỗi người mặt mày tái mét, tinh thần chịu giày vò bội phần.

Phó Hán Khanh trì độn không thể phát giác sự thống khổ và thất vọng của người khác, bất quá, cho dù phát giác, cũng chưa chắc lương tâm phát hiện rồi cải tiến cách sống của mình.

Dưới thái dương ấm áp, một giấc mộng đẹp, ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, mở mắt, ơ, sao cả không trung đều bị một khuôn mặt kề sát rạt như vậy chiếm mất.

Phó Hán Khanh chớp chớp mắt, sau đó nói: “Ngươi là Địch Nhất!”

Vẫn không phải câu hỏi, mà là phán đoán khẳng định.

Nam tử trên mặt dọc ngang mấy vết đao, khiến cả khuôn mặt dữ tợn biến hình cười cười, tuy rằng khuôn mặt toàn vết đao cười cũng đáng sợ dị thường: “Giáo chủ dường như vĩnh viễn có thể dưới mọi tình huống, phân rõ chúng ta ai là ai.”

“Cho dù mặt ngươi bị thương, nhưng mấy đặc điểm rất nhỏ không thể hoàn toàn thay đổi.” Phó Hán Khanh ngồi dậy, lúc này mới phát giác bên cạnh dựng một giáo kỳ đại diện cho Ma giáo, che quá nửa ánh dương.

“Thái dương tuy tốt, nhưng ngủ dưới ánh dương lâu quá cũng sẽ không khỏe đâu, phải che một chút mới tốt.” Địch Nhất nói nhàn nhạt.

“Ngươi làm hả?” Phó Hán Khanh cười nói “Cảm ơn.”

Sau đó chỉ chỉ mặt Địch Nhất “Làm sao vậy?” Ngữ khí của y vẫn bình thản, không kinh quái, cũng không chấn động, một khuôn mặt bị hủy dung, trong mắt y chẳng có gì bất đồng với mặt những người bình thường.

Địch Nhất bình tĩnh nói: “Giáo chủ từng nói không thích mặt ta, ta muốn ở lại bên cạnh giáo chủ làm hộ vệ, tự nhiên không thể để giáo chủ không tự tại.”

Phó Hán Khanh nhíu mày: “Được rồi, mặc dù ta không thích, nhưng đây đã là quyết định của chính ngươi, ta đành phải tôn trọng.” Trong giọng nói của y lại không tìm thấy một chút áy náy, sốt ruột, khó chịu, ngược lại thoáng tò mò hỏi: “Sao ngươi vẫn quyết định làm hộ vệ của ta? Ta tưởng các ngươi đều có tiền đồ rất tốt?”

Địch Nhất nhìn y một cái thâm sâu, người này thoạt nhìn phải là thiên tính thiện lương, nhưng không biết vì sao, vài thời điểm nào đó, sẽ như vừa rồi, sẽ có nháy mắt cực ngắn kia, khiến người cảm thấy, y rõ ràng là trời sinh vô tình: “Đây đều là nhờ giáo chủ ban, đám ảnh vệ chúng ta, chưa bao giờ chạm tay có thể bỏng thế này. Vì giữ chúng ta lại hiệu lực cho thần giáo, trong giáo bỗng ra bốn vị trí phân đường chủ, do chúng ta đảm đương. Tuy rằng không tôn quý bằng chư vương, nhưng cũng là thủ lĩnh một phương, hơn nữa chư vương đều đáp ứng cho chúng ta quyền tự chủ lớn nhất, rất nhiều chuyện, không cần nhất định phải đợi được chỉ thị của tổng đàn, có thể tự quyết, biểu hiện trong đó, luận công ban thưởng, quyết không phụ lòng. Ngoài ra, trong chúng ta, có bốn người đi theo Càn Đạt Bà vương. Càn Đạt Bà vương không tiếc đem nam nữ xinh đẹp tốt nhất mị nhất trong tay đến cho chúng ta, ta trước kia không hề biết, hóa ra Địch Nhị thích lượn quanh đám nam nữ xinh đẹp, tùy ý phóng túng như vậy, mà Địch Bát và Thập Nhất thì quấn quýt với tỷ muội Mị Cơ trợ thủ đắc lực của Càn Đạt Bà vương, như muốn bàn chuyện cưới xin, còn có Thập Tam, trái lại cực hợp ý với một thiếu niên Cung bộ thuộc hạ của Càn Đạt Bà vương, không muốn chia lìa. Rồi còn ba người đi theo Bằng vương, nghe nói Bằng vương hứa, trong số họ nếu có ai đơn đả độc đấu, đọ sức công bằng thắng y, là có thể tiếp nhiệm vị trí Bằng vương. Khẩn Na La vương cũng được ba người, về phần làm sao mua chuộc thành công, ta cũng không biết, Địch Tam đoán, không chừng Khẩn Na La vương hạ độc họ, nhưng cũng chỉ là nói đùa thôi. Còn có hai người nói là đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chỉ muốn nghỉ ngơi, căn bản không muốn đi đánh giết nữa, cho nên họ chỉ đi theo Long vương, giúp ông ta quản lý giữ gìn công văn, lại không phụ trách sắp xếp duyệt đọc, nói cách khác, có thể xem như cả ngày nhàn nhã không có việc làm, cầm tiền công không lao động, chuyên môn nghỉ ngơi.”

Phó Hán Khanh gật đầu tán thán: “Nói như vậy, công việc này hẳn cũng rất thích hợp với ta, dù sao ở tổng đàn, ai lại đi trộm mớ công văn đó, chỉ cầm tiền không làm việc, còn có thể ngủ nướng mỗi ngày.”

Địch Nhất nhướng mày, tận lực bỏ qua việc giáo chủ tâm vô chí lớn, ngữ khí không hề dao động nói: “Còn mấy người đến nay vẫn chưa quyết định đi đường nào.”

Phó Hán Khanh hơi khó hiểu hỏi: “Trong các ngươi, không có một ai muốn đi sao?”

“Ai nói không có, ta muốn đi.” Sau một tràng cười sang sảng, một nam tử rảo bước đến, dưới ánh dương, trên mặt y cũng có vết đao như Địch Nhất, nhưng mà chỉ vạch mỗi một đao, đao thế tuy khiến dung mạo có thay đổi, song cẩn thận khống chế phương vị, không khiến người cảm thấy dữ tợn đáng sợ, ngược lại làm khuôn mặt vốn anh vĩ, thêm phần cảm giác tang thương.

Tiếng cười trong sáng vốn không nên thuộc về ảnh vệ kia, nhịp bước trong sáng mà kiên định dưới ánh dương kia, làm Phó Hán Khanh do dự một chút, mới nói: “Địch Tam.”

“Là ta.” Địch Tam cười nhìn Phó Hán Khanh “Bản lĩnh nhận người của giáo chủ, thật sự khiến người rất bội phục.”

“Ngươi muốn đi?”

“Phải.”

“Chỉ có ngươi đi?”

“Phải.”

“Vì sao?”

Liên tục ba câu hỏi, trong ánh mắt Phó Hán Khanh, dần lộ vẻ mê hoặc.

“Vì sao? Bởi vì tất cả sự cường đại của chúng ta đều chỉ là giả tượng ngoài mặt, thực chất bên trong yếu ớt mà khiếp đảm. Chúng ta sinh trưởng ở Ma giáo, chịu sự dạy dỗ của Ma giáo, học tập mọi kỹ xảo của ma quỷ u minh, chúng ta chưa từng sinh hoạt dưới ánh dương, đối với ánh dương kia, chúng ta khát vọng, nhưng càng thêm sợ hãi. Hiện tại đã có thể sống rất tốt, có thể muốn gì được đó, vậy thì vì sao còn phải đi truy tìm những thứ chưa biết đó? Ra khỏi nơi này, chúng ta chẳng là gì cả, không có lai lịch, không có thân nhân, không có nhà, ở lại đây, chúng ta sẽ có được mọi thứ. Hết thảy chúng ta từng học, đều chỉ thích hợp ở đây, rời khỏi nơi này, e rằng chúng ta sẽ chẳng còn gì cả, cũng chẳng dùng được gì. Chúng ta học tập giết người, chúng ta sở trường âm mưu, mà những điều này, chỉ có ở đây, mới có cơ hội thi triển.” Địch Tam mỉm cười “Đừng tưởng rằng, mở gông xiềng cho tù phạm, phạm nhân nhất định sẽ không thể chờ đợi chạy thẳng ra ngoài, kỳ thật, gông xiềng kia chưa hẳn thật sự có thể tù vây chúng ta, thật sự tù vây chúng ta, là tâm của chính chúng ta.”

Địch Nhất lắc đầu, không tán đồng: “Địch Tam, chúng ta đều bởi sợ hãi sự đau đớn của việc kinh mạch nghịch lưu mà…”

“Nhưng chúng ta vì sao lại sợ. Chúng ta được dạy không sợ chết, mọi thời điểm đều phải không chút do dự đi chết vì mệnh lệnh, nếu chúng ta cả chết cũng không sợ, vì sao lại sợ đau, lại bởi vì muốn trốn tránh đau đớn này mà sa vào nô lệ.” Địch Tam hơi cười khẩy, cắt ngang lời y “Bởi vì chúng ta từ lúc còn rất nhỏ đã bị đau đớn này tra tấn, theo tuổi tác tăng dần, võ công tăng tiến, đau đớn ngày càng mãnh liệt, mà người dạy chúng ta cũng cố ý gây dựng bóng ma trong lòng chúng ta, làm chúng ta có ảo giác rằng trong thiên địa này, điều duy nhất đáng sợ, chính là loại đau đớn này, chỉ có phục tùng, mới có thể tránh được đau đớn này, chúng ta thậm chí không thể nghĩ đến nếu không sợ chết, đau đớn này cũng căn bản không thể tra tấn chúng ta. Vì thế, sau khi chúng ta lớn lên, trở thành một trong những ảnh vệ xuất sắc nhất, chúng ta lại bởi vì nguyên nhân buồn cười này mà cúi đầu mặc người nô dịch. Nhớ chuyện khi chúng ta học tập quyền mưu, người phụ trách dạy chúng ta từng kể không? Đem voi xích vào cột từ nhỏ, sau khi lớn lên, sức lực đã đủ để giãy khỏi xiềng xích, nó cũng sẽ không giãy. Dựng hàng rào trước đàn dê, để dê phải nhảy lên mới có thể qua được, sau đó, cho dù bỏ hàng rào, dê đến nơi đó cũng nhất định sẽ nhảy. Nực cười, chúng ta từ nhỏ học chính là thuật quyền mưu chế ngự người, bản thân chúng ta bị phương thức đơn giản nhất trói buộc, lại không biết giãy ra.” Địch Tam nhẹ nhàng nói “Nếu không phải giáo chủ đã tháo trói buộc cho chúng ta, nếu không phải khoảnh khắc thân tâm ta nhẹ nhõm đó, thiên địa rộng mở trong sáng, có lẽ ta vĩnh viễn chẳng nghĩ thông điểm này, từ giờ trở đi, đã không có gì là ta phải sợ hãi nữa. Ta ngay cả chết còn không sợ, vì sao phải sợ thế giới bên ngoài, cho dù kinh mạch nghịch hành đau đớn lại phát tác, ta cũng sẽ không về Ma giáo nữa. Ta muốn mình đi dưới ánh mặt trời, đi trong đoàn người, ta muốn không phải thời khắc đề phòng người khác, cũng bị người khác đề phòng nữa, ta muốn không cần thời khắc lo lắng ánh mắt phía sau, mệnh lệnh của chủ nhân nữa, ta muốn đơn thuần làm chính ta một lần, làm một người tự do, cho dù một giờ một khắc một phân một chớp mắt cũng được.”

Địch Tam mỉm cười, trong mắt có ánh sáng khác thường chớp động: “Ta chẳng thèm sợ thế giới bên ngoài ra làm sao đâu? Ta cũng không quan tâm Ma giáo liệu có thể cho ta tiêu dao, sau khi ta ra khỏi nơi này, liệu có ám toán đuổi giết hãm hại hay không? Ta muốn tùy tâm sở dục, sống theo tâm ý của bản thân một lần.”

Địch Nhất khe khẽ thở dài: “Địch Tam, rất lâu về trước ta đã cảm thấy, trong chúng ta, ngươi là người duy nhất còn có thể giữ được tính cách thật.”

“Không bằng nói ta là tên duy nhất còn có chút nhân khí giữa một đám xác không hồn. Nhưng…” Địch Tam cười lạnh lùng, ánh mắt bỗng trở nên lợi hại “Ngươi có muốn biết, chút nhân khí ấy của ta, là làm sao lưu lại.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio