[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

chương 134: được hữu như thế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dưới ánh trăng đẩy cửa mà vào, trong nội viện, chiếc bàn đá tròn trịa mộc mạc, đang ánh nửa vầng trăng sáng tỏ trên trời, tàn khuyết không toàn.

Đốt trong không khí là mùi thoang thoảng của ngải và chanh thượng đẳng, xua lũ muỗi bay đi, lại không làm người sặc.

Người nọ có thể nuốt khổ, nhưng những khi y có thể không bạc đãi mình, trước nay cũng chẳng chịu bạc đãi mình bao giờ. Ghế đá thô ráp cứng ngắc, sớm bị y dời qua một bên, thay bằng chiếc ghế dựa mềm mới toanh. Người thì một thân tố y, uể oải dựa, thấy y tiến vào, mới nhàn nhã xách bầu rót rượu, nhìn y cười nhàn nhạt:

“Thế nào?”

“Còn có thể thế nào?”

Lư Đông Ly mệt mỏi ngồi trên chiếc ghế dựa đối diện Phong Kính Tiết, nhận chén rượu nhạt đối phương đưa qua. Y đã hơi say, ngự yến trong cung vì nghênh đón y mà đặc ý tổ chức, trên tiệc là hằng hà sa số mỹ tửu danh quý, nhưng một chén này của Phong Kính Tiết, tự nhiên là y nhất định phải uống.

Rượu nhạt vào miệng mát lạnh.

“Yến hội nước chảy, ca vũ thăng bình mà thôi. Tiệc tan, Hoàng đế bệ hạ đặc ý triệu ta nói chuyện riêng, ta và y tự nhiên không ai nói chuyện năm đó, y muốn ta buông quá khứ, an tâm tận trung vì nước, y tất không phụ. Ta thề thốt nhất định sẽ máu chảy đầu rơi, báo đáp gia quốc. Đương nhiên lời y nói ta không tin một câu, lời của ta y cũng xem như gió thoảng bên tai.”

Nếu là quá khứ, Lư Đông Ly quyết sẽ không dùng ngữ khí kiểu này thảo luận việc quân phụ với bất cứ ai như thế. Hơn nữa ngay cả khi ở cùng Phong Kính Tiết, thả lỏng tâm thần, tu dưỡng của sĩ đại phu vẫn sẽ làm y theo bản năng bảo trì chút hình tượng tư văn của người thân là quan viên, mà sẽ không như bây giờ, bốn vó giạng ra ngả phịch lên ghế. Dưới quan bào hai chân mở rộng, thô tục hết sức.

Mấy ngày này, y thật sự bị giày vò khổ lắm.

Lâm Tư Thận bỗng nhiên lĩnh quân xuất hiện, quấy rầy bố trí ban đầu của họ. Đã đến bước ấy, Phong Kính Tiết dứt khoát làm lớn sự tình, thần tốc truyền tin tức ra, cộng thêm đủ loại tao ngộ bi thảm phiêu lưu mấy năm bị y thêm mắm dặm muối, đại nghĩa lẫm liệt vì lợi ích Triệu quốc mà lực cự Ngô quốc. Lư Đông Ly nghe ba bốn phiên bản đại khái mà Phong Kính Tiết đắc ý dương dương bịa đặt truyền lưu ra, thật là mồ hôi như mưa. Thế nhưng Phong Kính Tiết tiền trảm hậu tấu, cho dù bất mãn cũng chẳng còn cách nào.

Càng thêm thảm thống hơn là, hình tượng thánh nhân này đã dựng lên, còn cần y duy trì. Vô luận là hơn mười ngày ở trong quân Lâm Tư Thận, hay là khâm sai ngày đêm kiêm trình chạy đến tuyên đọc thánh chỉ, dọc đường triệu y lên kinh, y đều phải tùy thời phất tay, mỉm cười, nói chuyện, chắp tay. Lúc trị thủy trên đùi dính một lớp bùn hôi, lúc luyện binh thao luyện mình trần ra trận, y không hề cảm thấy khó chịu. Thế nhưng muốn y gọn gàng lóa mắt mà ngày ngày đêm đêm thời thời khắc khắc đeo cái khung phô bày trước mặt người như vậy, vô luận thế nào y cũng không quen được.

Thiên hạ đâu có cơm trưa miễn phí. Đã muốn đắp nặn ra một hình tượng quang huy, làm sao có thể không trả giá, đạo lý này y hiểu, cho nên Phong Kính Tiết đem y chỉ điểm đóng gói từ đầu đến chân như ngôi sao điện ảnh đời sau, y cũng không thể không bất đắc dĩ phối hợp. Nhưng mỗi khi nghĩ đến về sau những ngày phải sống như vậy còn dài lắm, y cũng thật sự khóc không ra nước mắt. Hiện tại vào thời điểm không có người ngoài này, hiếm được cơ hội thoải mái, y quả thật chẳng muốn bất cứ “hình tượng” gì.

“Thời điểm cung yến, bệ hạ cũng triệu Đông Giác và Tô Lăng đi theo. Tô Lăng vốn là quan viên trong triều, Đông Giác lại sớm dâng sớ cáo bệnh từ quan, rồi lại lâm thời bị triệu vào kinh nhậm chức.” Ngữ khí của Lư Đông Ly thoáng buồn bã. Những kiềm chế này vốn cũng là việc trong dự kiến. Nhưng trên cung yến, Tô Lăng giả thân thiện y còn có thể lạnh nhạt mà nhìn, chỉ là ánh mắt phức tạp thống khổ kia của Đông Giác, lại thật sự khiến y khó chịu.

Nhân sinh trắc trở cứ thế lặng yên cải biến hết thảy, y đã chẳng còn là ca ca mỉm cười gõ đầu tiểu đệ, nửa đùa giỡn nửa dạy dỗ kia. Mà Đông Giác, cũng chẳng còn là thiếu niên nhỏ xíu nhiệt tình đến mức không chấp nhận được mảy may bất công của nhân gian.

Đối với cảm xúc của Lư Đông Ly lúc này, Phong Kính Tiết lý giải đúng là có lý giải, nhưng tuyệt đối không đồng cảm. Mặc dù y không ghét Lư Đông Giác, nhưng với cả Lư thị tông tộc đều chẳng có hảo cảm gì. Lúc trước đám người này vừa nghe nói Lư Đông Ly là cái đinh trong mắt Hoàng đế, sợ tới mức hận không thể lập tức phân rõ giới hạn với y, hiện nay lại bỗng dưng vì Lư Đông Ly mà tiếp tục được trọng thưởng, mấy người chủ sự biết nội tình kia của Lư gia, lần này chợt kinh, cằm có rơi xuống đất không?

Y nghĩ khá là ác độc, miệng lại mau chóng chuyển đề tài: “Hoàng đế có nói chuyện tẩu tử và Anh Nhược với ngươi không?”

“Đương nhiên nói.” Lư Đông Ly cười châm chọc: “Rất khéo léo lặp đi lặp lại, nếu ta một nhà đoàn tụ, y sẽ thập phần vui mừng an ủi. Ta trực tiếp than thở thê nhi bị cường đạo bắt đi, đến nay chưa có tăm tích, thuận tiện thỉnh cầu Hoàng đế làm chủ cho ta, thay ta tìm thê nhi về.”

Lư Đông Ly ảm đạm giây lát. Trong hơn mười ngày chờ đợi khâm sai triều đình đến đó, y vẫn ở lại trên lâu thuyền Tiêu gia, cùng Uyển Trinh Anh Nhược một nhà ba người, không rời khoảnh khắc. Trên đầu thuyền, dắt con sóng vai, cùng ngắm tịch dương trời nước. Nhưng mà, khâm sai vừa đến, mẫu tử Uyển Trinh liền tránh vào trong khoang thuyền, không lộ diện nữa. Với bên ngoài đã thống nhất, Tiêu gia chỉ nói là tới buôn bán, thuận tiện mời chào Lư Đông Ly.

Lúc sắp đi, trống nhạc vang trời, khi rời thuyền, trên thuyền nhỏ, Lư Đông Ly không dám ngoảnh lại. Bên tai lại nghe Phong Kính Tiết nhẹ giọng nhắc nhở y: “Đông Ly.”

Y quay người nhìn lại, lâu thuyền đã xa, trên mạn thuyền, nữ tử đã mơ hồ đến mức không nhìn rõ diện mục, một thân quần áo màu hạnh quen thuộc.

Bên cạnh, tiểu nam hài vóc người chưa đủ, được Tiêu Tư Giám ôm trong tay, mới có thể vịn mạn thuyền thò đầu trông ra xa, hiểu chuyện mà không nói một lời.

Thấy y quay đầu, bóng dáng mong manh màu hạnh nhạt kia, hướng về phía họ, nhẹ nhàng một bái, lại một bái.

Một bái bái biệt phu quân, một bái bái biệt chí hữu. Bái xong nàng quay người dắt con đi, không dừng lại chốc lát nào nữa.

“Y sẽ bình an, các người sẽ gặp lại, không ai có thể làm hại họ nữa, các người nhất định sẽ có cơ hội bên nhau, đền bù ngần ấy năm chia lìa khổ nạn.”

Lời thề của Phong Kính Tiết, làm bước chân nàng rời đi có thể thoải mái một phần. Phong Kính Tiết ở bên cạnh trượng phu nàng. Cho nên trái tim thấp thỏm của nàng cuối cùng không treo lơ lửng như vậy nữa.

Phong Kính Tiết mỉm cười: “Xem ra y cũng hiểu, ngươi sẽ tuyệt không đem mệnh môn bỏ vào lòng bàn tay y nữa. Thế y có còn thử sử thủ đoạn gì khác?”

“Không có. Y chỉ trực tiếp nói rất nhiều ưu hoạn quốc gia với ta.” Lư Đông Ly thần sắc phức tạp: “Giống như ngươi đoán, y muốn để ta đi làm những chuyện chúng ta đều đang nghĩ đó.”

Thanh lại trị, tất nhiên đắc tội quan viên thiên hạ. Cải cách các loại tệ chính, chắc chắn đụng chạm rất nhiều quyền quý. Những sự tình đó, Triệu vương biết rõ nên làm, nhưng vẫn không muốn đi làm. Hiện tại, những việc ác đắc tội người thế này, tự nhiên phải đẩy cho loại đại năng thần, đại hiền thần, đại thanh quan y. Thuận nước đẩy thuyền, thuận lý thành chương, người thiên hạ không ai bới ra được nửa phần lỗi.

Lư Đông Ly Triệu vương hiện tại không động nổi, là bởi vì thanh danh của y. Nhưng Lư Đông Ly ở dân gian, thậm chí ở trong triều, có thể được hưởng đại danh, bởi vì y là một người chết. Chính gọi là định luận đóng nắp hòm, một người chết oan, mọi người sẽ chỉ nhớ chỗ tốt của y, mà sẽ không nhớ thù của y. Thế nhưng, nếu người chết này sống lại? Nếu bỏ không y đó, y sẽ trọn vẹn trước sau, cả đời được hưởng mỹ danh, như thế há không phải quá tiện nghi. Huống hồ một người mỹ danh lan truyền, nếu như lại nhàn rỗi nhàm chán, đi làm mấy chuyện công khai dâng thư, trách thẳng quốc sự, trắng trợn chỉ trích triều chính, ngược lại càng có thể được trực danh khắp thiên hạ, cũng là thập phần hóc búa.

Bởi vậy, tự nhiên là phải để y làm việc, chuyện gì khó nhất khổ nhất phiền toái nhất đều giao hết cho y. Chỉ cần làm việc, nhất định sẽ có sai lầm, chỉ cần làm việc, nhất định sẽ có chỗ cho người chỉ trích quở trách phê bình, chỉ cần làm việc, nhất định sẽ đắc tội với người. Một người chết không hề uy hiếp bất cứ ai, cùng một người đắc tội tất cả người đọc sách, quan viên, quyền quý thiên hạ, thậm chí cũng ảnh hưởng đến cách sống đã thành tập quán của bách tính bình dân, mà bị hương dã thôn phu ngầm xuyên cột sống, người nào dễ đối phó hơn?

Leo càng cao, ngã càng nặng. Thánh nhân mà bị oán hận chán ghét, so với người bình thường còn sâu sắc hơn. Khi thế nhân bất mãn y, triều thần oán hận y, chỉ cần âm thầm cản tay, hơi châm ngòi, muốn tìm được lý do và thời cơ có thể trị tội y lần nữa sẽ không khó. Hơn nữa lúc lại trị tội y, sẽ không còn có nhiều người kêu oan cho y như vậy nữa, thậm chí chỉ cần hơi dẫn dắt thêm, là sẽ có vô số người vỗ tay xưng khoái, trả thù như vậy chẳng phải là thống khoái hết sức.

“Ngươi làm ác nhân, y được lợi, cớ sao mà không làm.” Phong Kính Tiết cười nói: “Chẳng qua, hẳn là y sẽ không yên tâm ngươi như vậy đâu nhỉ.” Lư Đông Ly gật đầu. “Người ngầm giám thị ta tất nhiên là không thể thiếu. Mà y còn trực tiếp giới thiệu một người làm phụ tá của ta.”

Lư Đông Ly nhớ lại văn sĩ vẻ mặt hờ hững nhìn thấy trong ngự thư phòng kia.

Phong Kính Tiết thoáng suy nghĩ: “Là Lục Trạch Vi?”

Lư Đông Ly cười gật đầu.

Ánh mắt Phong Kính Tiết sáng ngời: “Người này tuy không có chức quan, lại là mưu sĩ Triệu vương cực tin trọng. Để y bên cạnh ngươi, đủ thấy Triệu vương thật là thập phần coi trọng ngươi.”

“Có một người Triệu vương tin trọng như vậy ở bên cạnh, ngược lại cũng có ích. Y đã là người thông minh, hành động của chúng ta, chỗ lợi hại trong đó, y tự nhiên cũng hiểu được. Dù sao tốt hơn là để bên kia lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ, cản tay lung tung.”

Phong Kính Tiết mỉm cười: “Ngươi trái lại đã nhìn thoáng. Nhưng đừng quên, từ xưa đến nay, loại người để Hoàng đế coi là dao như ngươi, cuối cùng bất kể có thành công hay không, thông thường kết cục đều thảm lắm.”

“Cầu nhân được nhân, phu còn nói gì…”

Nhìn vẻ mặt Phong Kính Tiết, Lư Đông Ly bật cười: “… Đó là trước kia.”

Phong Kính Tiết giận dữ trừng y. Nói đùa kiểu này, vui lắm hay sao?

Ánh mắt Lư Đông Ly hàm tiếu, trong mắt quang hoa rực rỡ, phong mang ẩn ẩn: “Yên tâm, Uyển Trinh còn đang chờ ta mà. Lần này bất kể là ai, đều đừng mong khiến ta ngoan ngoãn chịu chết.” Phong Kính Tiết cười ha ha: “Đông Ly, ngươi cuối cùng cũng ngộ rồi.”

Lư Đông Ly mỉm cười lắc đầu: “Ta không phải ngộ, ta chỉ là có lòng tin.” Y nhìn vẻ mặt cười sang sảng của bằng hữu dưới ánh trăng, bên môi cũng có ý cười nhàn nhạt.

Con đường tương lai dài dòng chừng nào, gian nan chừng nào, không phải y không rõ, chỉ là, y có bằng hữu có thể tin tưởng cậy nhờ này, dọc đường nâng đỡ, dọc đường bầu bạn. Y làm sao lại thua, làm sao có thể để mình thua? Phong Kính Tiết biết tâm ý của y, mỉm cười nâng chén uống một hơi cạn sạch, trở tay đập mạnh cả cái chén lên chiếc bàn đá, tiếng vỡ nát thanh thúy, đệm cho ngữ khí kiên quyết vang lên: “Đông Ly, ngươi chỉ cần làm chuyện ngươi muốn làm, Triệu vương bất kể có âm mưu quỷ kế gì, muốn viện cớ thủ đoạn gì, có ta ở đây, y tuyệt không có khả năng đạt được!”

Y xưa nay tiêu sái tự tại, mọi sự thong dong, dù là sinh tử đại sự, cũng coi như bình thường, đúng là rất hiếm khi mới dùng ngữ khí như đinh đóng cột thế này để nói chuyện.

Lư Đông Ly, là bằng hữu của y. Khi người kia nhìn con đường phía trước, y sẽ giúp trông tên lén phía sau. Khi người kia muốn tung cánh bay, y sẽ giúp chú ý bẫy rập dưới chân. Song kiếm hợp bích, vô luận đối thủ là ai, y đều có tự tin bỏ được!

Vốn dĩ, với sự hiểu nhau giữa hai người, đã sớm không cần tuyên bố gì, tỏ thái độ gì, càng không cần cảm động, cũng không cần áy náy.

Nhưng mà giờ khắc này, bỗng dưng Phong Kính Tiết nói câu này, Lư Đông Ly lại ngẩng đầu, nhìn trời cao trăng sáng, lại nhìn y.

Trăng có khuyết tàn, ánh trăng lại vẫn đẹp trong như bạc, rải lên tóc lên áo người nọ đối diện, rực rỡ lại như có thể lóa mắt.

Đêm nay đêm nao? Giống biết mấy… Định Viễn quan rất nhiều năm trước.

Nhớ đêm đó, hai người đứng ở đầu quan, ước hẹn cùng nhau bảo vệ non sông tốt đẹp này.

Nhớ đêm đó, ánh trăng như tẩy, gió đêm nhẹ nhàng, y ở đầu quan, nhàn nhạt nói ra câu nói mà lực dời núi cũng không thể dời không thể sửa kia.

“Ta còn sống, ngươi còn sống, ta chết, ngươi vẫn sống.”

Sao dám không tự trân tự trọng, sao có thể khinh mạn người nọ lấy thân bảo vệ, sinh tử không bỏ!

Đêm nay đêm nao, ánh trăng như trước, việc đời đã khác.

Phong Kính Tiết cửu tử phục sinh, Lư Đông Ly lịch kiếp quay về, hai người vậy mà còn có thể có duyên cùng uống một chén mỹ tửu dưới trăng này.

Đã là may mắn.

Có hữu như thế, phu lại cầu gì.

Được hữu như thế, đời này may sao!

Lư Đông Ly, ngươi đã tu bao nhiêu kiếp, tích bao nhiêu thiện duyên, đời này mới có thể được gặp Phong Kính Tiết, kiếp này mới có thể được hữu… Phong Kính Tiết!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio