Vô luận trong lòng Dung Khiêm ảo não cỡ nào, giờ này khắc này, chung quy không thể tiếp tục ngẩn người nữa, chỉ đành thở dài, ôn nhu an ủi Ấm Ấm: “Cô nương, đừng sợ. Đã không sao rồi, cô buông tay trước đi.”
Y cố hết sức làm cho ngữ khí của mình nhu hòa, nhưng mỹ nhân này thật sự đã kinh hãi quá mức, càng nghe y khuyên giải, ngược lại càng túm chặt.
Nếu là những lúc bình thường, Dung Khiêm còn kiên nhẫn mà chậm rãi an ủi. Nhưng hiện tại Yên Lẫm và Sử Tịnh Viên phía dưới đang đăm đăm mắt trừng y với vẻ mặt kinh nghi, còn tiếp tục cương lại như thế, chẳng biết sức tưởng tượng thần kỳ của hai vị này, sẽ thiết tưởng sự tình thành kiểu gì đây?
Dung Khiêm cười khổ một tiếng: “Nếu cô không buông tay, ta sẽ mang theo cô nhảy xuống.” Y vừa nói vừa trực tiếp hướng đến chỗ vách tường vốn nên là sát đường kia, sàn gác dưới chân bị y giẫm vang kẽo kẹt. Tường chính bị hủy, ba tầng tiểu lâu này còn chưa tanh bành, đã là vạn hạnh. Giờ này khắc này, hai người lớn khá nặng này lại đi đến chỗ thiếu chống đỡ kia nữa, sàn gác càng nguy ngập, nhưng Ấm Ấm vẫn ôm cứng y không chịu buông, cho đến khi y thật sự mắt cũng không chớp mà đi thẳng đến mép lâu, bấy giờ mới sợ hãi kêu một tiếng, hoảng hốt buông tay.
Dung Khiêm thuận tay đẩy nàng về phía sau, bản thân gọi một tiếng sang sảng: “Thanh nhi.”
Sau đó y trực tiếp từ đầu lâu bước lên một bước, cả người liền rơi xuống dưới.
Y võ công tuy mất nhưng tâm tình không minh trấn định, từ không trung hạ xuống, chẳng mảy may kích động. Khi mắt thấy sẽ rơi xuống bên cạnh Thanh Cô, Thanh Cô giơ tay kéo tay y.
Trong mắt người bên ngoài, đây bất quá là biểu hiện tự nhiên mà thân mật, trên thực tế, là Thanh Cô lấy nội lực cường đại của mình, dễ dàng tan mất toàn bộ thế rơi xuống của Dung Khiêm. Dung Khiêm mượn sức kéo này của nàng, cực tiêu sái tự tại, thong dong phiêu dật mà hạ đất ngay trước mặt mọi người.
Lúc này Yên Lẫm đã định thần, quát khẽ: “Tránh ra.”
Tất cả cao thủ đại nội thủ hạ vẫn che chở gắt gao, không ai chịu nhích một chút.
Vừa rồi thân thủ của Thanh Cô đã khiến người kinh sợ. Mà người từ lầu ba nhảy xuống này, thân pháp càng phiêu nhiên khinh dật, vừa nhìn đã biết ngay là cao thủ! Đối mặt với hai người không biết lai lịch này, ai dám buông lỏng cảnh giác?
Yên Lẫm giận dữ, trầm giọng quát: “Tránh ra cho ta!”
Sử Tịnh Viên vội vàng tiếp lời: “Họ là bạn không phải địch, mọi người không cần lo lắng, tránh ra đi.”
Nếu không có Sử Tịnh Viên kịp thời giảng hòa, chỉ sợ đám thị vệ này thà rằng chịu đựng cơn giận lôi đình của Hoàng đế cũng không dám tránh ra nửa bước. May mà có vị Sử công tử này kịp thời nói rõ vấn đề quan trọng nhất, mới để Yên Lẫm có thể thuận lợi bước ra, không đến mức quá mất mặt trước mặt Dung Khiêm và thủ hạ.
Dung Khiêm cũng nhìn nhìn chung quanh, An Vô Kỵ đến bây giờ còn chưa thấy thò đầu ra, chắc là vừa phát hiện không đúng đã vội vã chuồn mất rồi. Mà người đánh vỡ vách tường cùng cao thủ vốn đứng trên nóc nhà đối diện kia cũng đã sớm không thấy, tuy rằng nơi này có một tốp đại nội thị vệ, bất quá vừa thấy Yên Lẫm gặp nguy hiểm, đâu còn ai đi chú ý cao thủ giang hồ gì đó nữa. Mà trên cao lầu phía sau, Ấm Ấm đứng ngơ ngác, vẻ mặt mù mờ.
Tim đường chỉ có đám người bọn họ đứng giằng co một cách quái dị, cho dù là người trì độn hơn cũng đã sớm phát hiện không khí không đúng. Tất cả lão bách tính đều lui đi rất xa, hiếu kỳ ló đầu, thì thầm chỉ chỉ trỏ trỏ bên này.
Dung Khiêm thầm than một tiếng, kéo Thanh Cô ra sau mình, nhìn Yên Lẫm cười nhàn nhạt: “Yên công tử, Thanh nhi là nghĩa muội, cũng là ân nhân cứu mạng của ta, vừa rồi vô lễ đắc tội, xin công tử thứ tội.”
Y vừa mở miệng là trực tiếp nói rõ tầm quan trọng của Thanh Cô với y, quả nhiên khiến Yên Lẫm hơi ngẩn ra, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Thanh Cô được y che chở sau người. Kỳ thật trước kia Thanh Cô và Yên Lẫm từng gặp một lần ở trà quán, bất quá, bởi vì thời gian đã cách quá xa, Yên Lẫm và Thanh Cô đều sớm không nhớ đối phương, hai bên chỉ thuần túy là người lạ.
Yên Lẫm là Hoàng đế, cho dù rộng lượng hơn, bị người tự dưng ném xuống đất, vừa đau vừa mất mặt, mặc kệ là vì trút thù riêng, hay là theo luật pháp quốc gia mà nói, Thanh Cô đều là tội không thể tha.
Nhưng nàng đã là nghĩa muội Dung Khiêm, Yên Lẫm cho dù là trong lòng không cam, cũng chỉ đành bỏ qua. Huống chi, Dung Khiêm lại nhắc tới ân cứu mạng, dù Yên Lẫm vẫn chưa biết rõ, không khỏi hơi cảm kích Thanh Cô.
May mà y chỉ vi phục đi riêng, văn võ bá quan trong triều đều không biết. Chuyện này nếu bản thân y chịu không truy cứu, tự nhiên là chẳng có việc gì. Nếu y lấy thân phận công khai mà bị như vậy, việc liên quan đến tôn nghiêm hoàng gia, pháp luật quốc gia, cho dù bản thân y muốn miễn xá Thanh Cô, cũng không phải dễ dàng như vậy.
Thanh Cô cuối cùng đã nhìn ra tình huống hơi không đúng. Thiếu niên công tử kia dường như là người Dung đại ca biết, mà còn là một đại nhân vật.
Trong lòng nàng liền thấp thỏm, hơi bất an mà thấp giọng hỏi: “Dung đại ca, có phải muội đã gây họa.”
Dung Khiêm hơi nghiêng đầu, khẽ cười với nàng, ánh mắt nhu hòa: “Không sao, có ta ở đây.”
Với Thanh Cô và Dung Khiêm mà nói, đây vốn là phương thức cư xử tự nhiên của họ. Dung Khiêm một câu nhàn nhạt, Thanh Cô lập tức an tâm. Đối với lời Dung Khiêm nói, nàng chưa bao giờ hoài nghi một chút, cho dù trời sập, nếu như Dung đại ca nói không sao, tự nhiên là không sao.
Song Yên Lẫm ngơ ngẩn đứng đối diện lại thấy lòng xót xa.
Khoảnh khắc vừa rồi đó, ngữ khí Dung Khiêm nói chuyện, vẻ mặt mỉm cười, đều quá sức quen thuộc.
Rất nhiều rất nhiều năm trước, người nọ cứ thế ung dung thản nhiên, thay y gánh một bầu trời.
Chiến báo trùng trùng, nội hoạn tầng tầng, tất cả loạn cục, người nọ chỉ mỉm cười nói với y “Không sao, có ta ở đây.”
Thời điểm đó, y thực sự tin chắc Dung tướng của y là vạn năng, trời sập đất lở, đã có Dung tướng, không cần lo lắng.
Chỉ là về sau, từ từ lớn lên, từ từ thành thục, từ từ hiểu biết vương quyền đại biểu cho điều gì, từng ngày nhìn Dung tướng dần dần ánh mắt lạnh băng, thái độ xa lánh, vì thế sự ấm áp ấu thời cho rằng sẽ vĩnh viễn không quên, lòng tin sẽ vĩnh viễn không dao động, liền nhẹ nhàng tan thành mây khói.
Bao nhiêu năm sau, người nọ vẻ tươi cười vẫn ấm áp y nguyên, ánh mắt nhu hòa y nguyên, chỉ là người muốn bảo vệ, lại đã không bao giờ còn là y nữa.
Yên Lẫm ngơ ngác đứng nguyên đó, nhất thời hơi xuất thần, hoàn toàn không biết phải nói gì, làm gì. Cuối phố, lại là tiếng vó ngựa lao nhanh, nháy mắt đã có mấy thớt ngựa vòng qua góc đường, đầu lĩnh chính là Phong Trường Thanh.
Theo quy củ dĩ vãng, nếu Yên Lẫm rời cung, Phong Trường Thanh ở bên, tự nhiên luôn bảo hộ không rời, nếu vừa lúc không phải hắn trực, cũng phải có người lập tức đi thông tri. Dù sao dọc đường đều sẽ có ký hiệu đại nội thị vệ lưu lại, Phong Trường Thanh sẽ lập tức men theo đuổi đến bảo vệ y.
Bất quá, lần này Phong Trường Thanh đoán Yên Lẫm tất là bởi vì việc Lạc Xương mang thai, trong lòng buồn bực, muốn xuất cung cho khuây khỏa, hơn nữa vừa vặn có Sử Tịnh Viên ở bên cạnh. Hắn nghĩ Sử Tịnh Viên và Yên Lẫm kết giao từ khi tóc để chỏm, có Sử Tịnh Viên theo, Yên Lẫm có thể mở lòng. Mình thì nửa trưởng bối, thủ bên cạnh, sợ là Yên Lẫm phải bị câu thúc nhiều.
Có ý nghĩ muốn để Yên Lẫm tự tại hơn một chút này, hắn cũng không vội đuổi theo, dọc đường chỉ chậm rãi hành tẩu, đến khi nghe nói chỗ Yên Lẫm có người gây sự đánh nhau, lúc này lòng mới cả kinh, giục ngựa chạy một mạch tìm đến. Lúc này vòng qua góc đường, xa xa thấy Yên Lẫm và Dung Khiêm lại đang đứng đối diện, trong lòng khiếp sợ tột cùng, nếu không phải thuật cưỡi ngựa tuyệt, chỉ sợ đã trực tiếp rớt khỏi ngựa.
Hắn từ đầu đường phi ngựa đến tâm đường, phi thân xuống ngựa, đến phụ cận, ấp úng gọi một tiếng: “Thiếu gia…”
Lại nhìn nhìn Dung Khiêm, há hốc miệng, nhất thời không biết trước mặt mọi người nên gọi y là gì mới được. Chỉ đành đứng ngẩn ra đó, đầu óc trống rỗng.
Tuy nói hắn gần đây thật sự rất hy vọng Dung Khiêm ra mặt gặp Yên Lẫm, nhưng mà, hắn hy vọng tuyệt đối tuyệt đối không phải thế này!!
May mà lúc này Yên Lẫm và Sử Tịnh Viên đều không rảnh chú ý hắn, vì thế cũng không phát hiện vẻ mặt hắn quỷ dị cỡ nào.
Dung Khiêm nhìn bốn phía, than nhẹ một tiếng: “Yên công tử, chẳng lẽ chúng ta cứ đứng cản giữa đường chậm rãi nói chuyện thế này sao?”
Yên Lẫm đối với Dung Khiêm căn bản không biết nói gì, cũng may Dung Khiêm chủ động mở miệng, y mới có thể trả lời: “Đến chỗ ta.”
Ba chữ ngắn ngủi, y lại nói tẻ ngắt và thập phần gian nan.
Dung Khiêm đâu chịu tùy tiện vào cung? Y hiện tại lại không thể so với lúc trước, vào hoàng cung rồi, sợ là sẽ không ra được dễ dàng như vậy.
“Ta còn nghĩa muội và gia nghiệp chưa an trí, nhất thời thật không tiện đi quý phủ của công tử làm khách. Công tử nếu như không chê, ngại gì tạm thời đi hàn xá nghỉ tạm một chút.”
Yên Lẫm thoáng chần chừ, đến nhà Dung Khiêm, xem thử nơi y sinh sống, đề nghị này không phải không hấp dẫn, chỉ là…
Dung Khiêm nhìn bốn phía, lại nói: “Rối loạn đã lâu như vậy, hay là công tử thích chờ người trong quan phủ đến, đi nha môn làm khách…”
Yên Lẫm cũng nhức đầu. Thật để nguyên một đống nha dịch vây lại kiểm tra, cố nhiên yêu bài đại nội trên người họ thân phận thống lĩnh của Phong Trường Thanh, đều đủ để trấn cục diện, chỉ là vạn nhất gặp phải người đủ thông minh, sợ là thật sự có thể đoán ra thân phận của y.
Hoàng đế vô sự thích xuất cung đi lung tung, đây lại chẳng phải chuyện gì vẻ vang, đám trọng thần triều đình kia nếu nắm chắc tin tức, có thể càm ràm y chết tươi.
Vừa nghĩ điều này, y cũng không chần chừ nữa, gật đầu: “Được!”
Sử Tịnh Viên từ bên cạnh dắt ngựa của Yên Lẫm qua, Yên Lẫm lại không nhúc nhích, chỉ nhìn Dung Khiêm.
Phong Trường Thanh vội kéo tọa kỵ của mình qua, Dung Khiêm cười cười, liền xoay người lên ngựa, sau đó chìa tay về phía Thanh Cô. Thanh Cô hiểu ý lên phía sau y, hai người cùng ngựa, tương liên gắt gao.
Yên Lẫm bỗng nhíu mày, nhưng chẳng nói gì, lặng lẽ tự mình lên ngựa.
Mắt thấy mọi người sắp đi, Ấm Ấm trên lầu mới bỗng gọi một tiếng: “Dung công tử.”
Dung Khiêm ngẩng đầu cười: “Tiểu thư bị hoảng sợ, chờ ta xử lý chuyện trước mắt xong xuôi, sẽ tự sai người bồi tội với tiểu thư.”
Cũng không chờ Ấm Ấm kia đáp lời, một tay quất ngựa mà đi.
Yên Lẫm nhíu mày càng chặt, quay đầu nhìn Sử Tịnh Viên một cái, lại giục ngựa theo sát.
Sử Tịnh Viên tiện tay vẫy, một thị vệ chạy đến gần, y khẽ dặn dò thủ hạ tìm hiểu thân phận nữ tử nọ, cùng quyền sở hữu của chỗ lầu các tiểu viện này, tiếp đó lại đi theo sau.
Chúng đại nội thị vệ, mười mấy người mở đường phía trước, lưu lại năm sáu người, vừa điều tra chuyện Sử Tịnh Viên giao, vừa chuẩn bị ứng phó quan phủ kiểm tra, lặng lẽ im tiếng bưng bít cả sự kiện. Những người khác thì vây tròn bảo hộ chung quanh Yên Lẫm Dung Khiêm, vừa là bảo hộ Yên Lẫm, cũng xem như nghiêm phòng Dung Khiêm thoát đi.
Dọc đường Yên Lẫm vẫn cưỡi ngựa song hành với Dung Khiêm, chỉ lạ thường là hai người chưa từng trò chuyện một câu, cho dù là ánh mắt, cũng đều không giao nhau một lần.
Đối với việc gặp lại lần nữa, hai người đều đã nghĩ tới ngàn lần vạn lần, cũng âm thầm có rất nhiều chuẩn bị, chỉ là chuyện đến trước mắt, mới phát giác hóa ra chưa ai chuẩn bị tốt.
Yên Lẫm từng vô số lần tưởng tượng, nếu có cơ hội gặp lại Dung Khiêm, nhất định phải chân thành sám hối với y, cho dù là mất mặt mà khóc lóc rơi lệ, quỳ xuống cầu xin, cũng phải tỏ rõ cõi lòng mình, cũng phải làm cho y đáp ứng ở lại.
Nhưng hóa ra trong lòng nghĩ nhiều hơn, hiện thực lại là lời gì cũng chẳng thể nói, chuyện gì cũng chẳng làm được.
Đã qua hai năm rưỡi. Hai năm rưỡi, y càn cương độc đoán, y thống trị quốc thế, mỗi một hành động, mỗi một lần lựa chọn, kể cả cưới vợ, kể cả sinh con, không đâu không đầy tâm cơ và mưu tính, y như vậy, chẳng thể biến về thành tiểu hài tử khóc nức nở, không hề cố kỵ ôm chân Dung Khiêm gắt gao không chịu buông ra năm đó nữa.
Y là đế vương, đáng buồn biết mấy, y là đế vương chân chính.
Cho nên, những khóc lóc đó, cầu xin như vậy, những hy vọng hèn mọn, kỳ nguyện bi ai đó, đều chỉ có thể nghĩ lặp đi lặp lại trong lòng, song không thể làm, không thể nói được nữa.
Tâm tình Dung Khiêm trái lại đơn giản hơn nhiều. Chỉ là sự thật trước mắt, khiến y không thể không thừa nhận, hài tử y một tay giáo dục trưởng thành này, ở trong lòng y, so với y tưởng, e rằng trọng lượng còn nặng hơn nhiều.
Cũng chỉ có sự tình xảy ra trước mặt, cảm thấy sự vô thố và bất đắc dĩ của mình, y mới minh bạch, mình cho tới nay hữu ý vô ý lần lữa kéo dài chuyện gặp lại, căn bản không phải thật sự không tìm được thời cơ thích hợp, chẳng qua đối với loại tình huống giống hôm nay đây, trong lòng ẩn ẩn tình khiếp mà thôi.
Có một ngày, Dung Khiêm y lại cũng phải như con hồ ly kia, cảm thấy tình khiếp?
Dung Khiêm thở dài thườn thượt một tiếng.
Phong Trường Thanh và Sử Tịnh Viên theo sát sau hông, vẫn nhìn chằm chằm hai người đằng trước. Nhìn Yên Lẫm và Dung Khiêm lại chẳng nói với nhau câu nào, cũng khiến hai người họ vừa ngạc nhiên vừa mù tịt.
Tìm được Dung Khiêm, xong tâm nguyện lớn nhất, việc vui đến thế, nhưng Yên Lẫm từ đầu chí cuối mặt mày âm trầm, mà Dung Khiêm luôn tiêu sái thong dong lại thở ngắn than dài, đây, đây… đây rốt cuộc là làm sao?
Không phải Yên Lẫm không muốn nói chuyện với Dung Khiêm, chỉ là chẳng biết nói gì. Tâm tình càng lúc càng nặng nề, cố tình tai lại thính, nghe thấy Dung Khiêm bên cạnh thở dài, trong lòng càng ảo não.
Ngươi cứ không muốn bị ta tìm được như vậy?
Ngươi cứ tránh ta như thể mãnh thú nước lũ? Nghĩ nghĩ, sắc mặt càng thêm âm trầm khó coi.
Dung Khiêm tuy rằng không nói chuyện với Yên Lẫm nhưng không lúc nào là không cảm thụ được khí tức trên người Yên Lẫm, vừa cảm thấy không khí bỗng dưng âm trầm, dùng khóe mắt thoáng lướt qua sắc mặt Yên Lẫm, trong lòng hơi trầm xuống.
Hài tử này, tâm tư thật sự quá nặng.
Ý nghĩ này vừa sinh, không cầm nổi lòng lại khẽ than thở một tiếng.
Mà sau tiếng thở dài của y, sắc mặt Yên Lẫm càng trầm thêm một phần, cũng có thể nghĩ.
May mà trà lâu không xa, bằng không để hai người này tiếp tục tuần hoàn ác tính như vậy, trời biết khí lạnh cuối cùng phát ra, liệu có đông cứng mọi người trên đường không.