[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

chương 210: không dưng tự vướng bận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kỳ thật lúc đầu Yên Lẫm vẫn bầu bạn bên cạnh Dung Khiêm. Trên đường về kinh, vẫn trông bên cạnh y, vẫn gọi y, song Dung Khiêm lại không thể nghe được nữa.

Y mất sạch năm cảm giác, ngoài đau đớn khó mà chịu được của thân thể, bên ngoài không thể mảy may cảm giác, đúng là hoàn toàn bị nhốt trong nhà giam tăm tối vắng lặng này, trải qua mỗi giây như một năm.

Cho nên lúc thông tấn Tiểu Lâu nối tiếp lần đầu tiên sau khi y bị thương, Trương Mẫn Hân vừa có thể chửi rủa y thậm tệ, y cảm kích rớt nước mắt.

Y càng may mắn hơn không phải trong khoảng thời gian này khỏi cần cảm thụ đau đớn của thân thể nữa, mà là bên tai không được “thanh tịnh” nữa. Dù thế nào, nghe tiếng mắng thao thao bất tuyệt kia của Trương Mẫn Hân, cũng dễ chịu hơn chán sự yên tĩnh trống không ấy.

Trong lòng vừa nghĩ, y vừa ừ ừ à à lo lắng Yên Lẫm, trên cơ bản không có thành ý gì mà ứng phó sự phẫn nộ của Trương Mẫn Hân.

Người khôn khéo như Trương Mẫn Hân, há lại không phát hiện được y căn bản không tập trung, vừa tức vừa hận vừa chẳng thể làm gì. Tuy nói rất muốn dứt khoát chặt đứt thông tấn, để tên này trực tiếp cảm thụ thống khổ của thân thể, nhưng ngón tay đặt trên nút khống chế, không sao nhẫn tâm thật sự ấn xuống.

Cuối cùng bất giác than thở: “Tiểu Dung, thật không hiểu cậu rốt cuộc đang nghĩ gì nữa. Cậu vì tiểu tử kia không màng sống chết thì thôi, tại sao còn phải bảo y đi tìm Kính Tiết? Hiện tại quy tắc hạn chế, bọn tôi đều không thể trực tiếp thông báo chuyện của cậu cho Kính Tiết biết. Chỉ cần cậu không nói chuyện Kính Tiết, không trực tiếp kéo Kính Tiết vào trong cuộc sống của cậu, bọn tôi có thể coi sự tình như bát quái mà kể cho Kính Tiết nghe. Dù sao cậu ta cũng là vi quy vào đời, chẳng cần thủ quy củ, vừa nghe tình huống của cậu là lập tức có thể lên đường đến tìm, trong đây sẽ bớt được thời gian sơn trường thủy viễn truyền tin tức. Cậu có thể bớt phải chịu tội bao nhiêu!”

“Nếu ta không nói rõ với Yên Lẫm, ta vừa bị thương, Kính Tiết liền tự mình hấp tấp chạy đến ích gì? Y tuy là y thuật đệ nhất thiên hạ, nhưng không hề có tiếng tăm, Yên Lẫm sẽ để một người lai lịch không rõ chữa bệnh cho ta sao? Trung gian trắc trắc trở trở, xung đột tranh chấp, gây ra cả đống phiền toái, làm không tốt thời gian ngược lại trì hoãn càng lâu. Cho dù Kính Tiết cuối cùng có bản lĩnh lấy được tín nhiệm của y, chữa bệnh cho ta, bản thân Yên Lẫm lại phải hối hận vì sự nghi ngờ của y đã làm lỡ thời gian trị thương cho ta, hà tất chứ?” Dung Khiêm cười nói.

“Cậu… Cậu…” Trương Mẫn Hân giận đến giậm chân: “Cái cớ kém cỏi như vậy mà cậu cũng không biết xấu hổ nói với tôi! Bằng công phu của Kính Tiết, cậu ta muốn gặp cậu, cần được sự cho phép của tiểu Hoàng đế nhà cậu trước sao? Hả? Rồi cả nghĩa muội kia không phải vẫn canh bên cạnh cậu đó sao? Nàng ta không biết Kính Tiết à? Chỉ cần Thanh Cô mở miệng nói Kính Tiết chính là người lần trước chữa cho cậu, tiểu Hoàng đế kia của cậu sợ không chạy tới quỳ xuống cầu Kính Tiết chữa cho cậu! Lấy tín nhiệm cái quỷ!”

Ơ… Dung Khiêm không còn lời nào. Cái cớ này quả thật đủ kém cỏi.

“Đồ đần độn nhà cậu, cái gì cũng cân nhắc thay y! Vì y bớt một chút bất lực tự trách, cậu liền chịu tội suông bao ngày. Cậu có biết là, cậu… cậu…”

Cô giận đến thở hồng hộc. Nhất thời lại không thể nói tiếp.

Dung Khiêm ngẩn ra: “Ta biết cái gì?”

“Cậu… Ôi… Quy tắc chết tiệt này… Tóm lại, Tiểu Dung, cậu là kẻ ngu ngốc đệ nhất trên đời. Hiện tại so ra, A Hán cũng còn thông minh hơn cậu.”

Mắt thấy thời gian biểu thị đã chỉ đến vài giây cuối cùng, Trương Mẫn Hân oán hận thở dài: “Tiểu Dung cậu chờ, bọn tôi…”

Thông tấn chợt im bặt, đau đớn kịch liệt xâm nhập, Dung Khiêm âm thầm cười khổ.

Kẻ ngu ngốc?

Hừm, việc này còn cần vị đồng nhân nữ kia nhắc nhở sao? Bản thân mình đã sớm có giác ngộ rồi. Cho nên mới hết lần này đến lần khác tự mình chuốc khổ.

Nghiêm khắc mà nói, thương thế lần này không hề nghiêm trọng hơn lần trước, nhưng mà, thể chất của y hiện tại lại đã kém năm đó rất rất nhiều.

Cho nên, năm đó y vẫn có thể thần trí minh mẫn nhìn trời nhìn đất nhìn thế giới, thần thái tự nhiên tán dóc với Thanh Cô. Song hiện tại, cả mở mắt y cũng đã không thể làm được.

Toàn bộ thần của Dung Khiêm đã dùng để nén chịu đau đớn, cho nên vừa rồi cảm giác với bên ngoài mới dần dần gần như là không.

Nhưng tính bền của con người thật là không gì sánh bằng, hơn nữa y là người trong Tiểu Lâu, sự cường hãn của thần lực, cũng là người thường khó mà tưởng tượng.

Năm đó dù sao y cũng từng nếm chịu đau đớn đồng dạng, hơn nữa vẫn quanh năm chịu các loại ốm đau tra tấn, sức thích ứng phương diện này cực mạnh. Giai đoạn thân thể kịch liệt chuyển xấu ban đầu qua đi, lại có thông tấn của Tiểu Lâu có thể để y tạm thở được một hơi, y dần dần cũng có thể vừa chịu đựng, vừa phân thần kiệt lực đi cảm nhận ngoài thân.

Chỉ là, đợi lúc hơi có hiệu quả, đã qua một khoảng thời gian rất dài.

Chờ y rốt cuộc có thể nỗ lực dùng hai tai cảm nhận thế giới bên ngoài lần nữa, chỉ biết mình đã quay về kinh thành, vào hoàng cung rồi…

Ừm, được rồi, Yên Lẫm không yên tâm về y, muốn giữ y trong cung, ở lại nơi gần nhất bên mình nhất là hợp lý thôi. Nhưng vì sao y mang máng nghe bốn phía có người đang nói, nơi này là Thanh Hoa cung?

Làm ơn đi, Thanh Hoa cung ấy hả, đây là nơi Hoàng đế ở, đừng nói đại thần, ngay cả hậu cung tần phi, cũng chỉ có hoàng hậu mới có thể không có chỉ chủ động tiến vào.

Hoàng cung lớn như vậy, có cả tá những cung điện lầu các có thể cho ngoại thần ở. Bình thường lúc quốc sự bề bộn, các trọng thần thỉnh thoảng ở trong cung một hai ngày cũng không phải chuyện gì to tát.

Nhưng mà vì sao tiểu tử này phải an trí ta tại nơi bản thân ở. Cho dù muốn gần ta một chút, cũng không cần phải bất chấp thể thống như vậy chứ?

Đây không phải túm ta bỏ lên lửa mà nướng sao? Tương lai chẳng biết phải bị người chỉ trích thế nào đây?

Vừa nghĩ tới mình ở chính là phòng của Yên Lẫm, nằm chính là giường của Yên Lẫm, Dung Khiêm chẳng có một chút cảm động ôn tình, đầy tâm đầy ý toàn là buồn bực ảo não.

Kỳ thật giường của Hoàng đế không phải là chưa từng ngủ, năm đó khi Yên Lẫm còn nhỏ, y ôm ấu đế lý chính, một thời một khắc cũng không dám rời khỏi, chỉ sợ để người có tâm mưu tính hài tử này. Cùng ăn cùng uống, cùng giường mà ngủ, đó là vừa làm cha vừa làm mẹ vừa làm lão sư, cực vất vả mà nuôi nấng tiểu hài trưởng thành. Nhưng hiện giờ dù sao thời thế cũng đổi dời rồi.

Hài tử ấu nhược vô lực kia đã lớn thành một vĩ nam tử, đã có thể gánh cả một quốc gia, có một số chừng mực quy tắc, vẫn không thể vượt qua quá mức.

Dung Khiêm thoáng rầu rĩ mà nghĩ, do trong lòng quá giận, lại quên béng đau đớn trên người.

Chỉ phiền não, phiền não, rất phiền não.

Phiền não mình bị tiểu tử này ném vào hoàn cảnh như thế, chờ tương lai khỏi rồi, chẳng biết phải làm sao đối mặt với sự phê bình chỉ trích của triều thần.

Phiền não một đống người bốn phía vội vội vàng vàng, luống cuống tay chân, sờ loạn ấn loạn trên người y, tuy nói mỗi người đều tận lực cẩn thận không dùng sức lực, mà rõ ràng là đang kiểm tra thương thế giúp y, nhưng thầy thuốc thời đại này đâu từng gặp thương thế kiểu này. Trên cơ bản một đám lão đầu, sợ tới mức tay đặt trên mạch y cũng không ngừng run lẩy bẩy. Bị Yên Lẫm hỏi đến, chỉ dám dập đầu thỉnh tội. Người này nói, thương này không ai chữa được. Người kia nói, thương này không phải phàm nhân có thể chịu đựng. Mỗi kẻ nói nghiêm trọng hơn một kẻ. Y không nhìn thấy, nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng, Yên Lẫm nghe những lời này rồi sẽ là biểu tình gì.

Ta nói các ngươi không có bổn sự thì không có bổn sự đi, có đến mức kinh hãi ngạc nhiên như vậy không?

Thương thế này năm đó ta đâu phải chưa chịu, cho dù Kính Tiết không đến cứu, ta cũng không chết được, chỉ là vẫn tàn phế thôi. Chờ mấy ngày nữa, thần khá hơn, biết đâu ta có thể mở mắt, thậm chí có thể nói chuyện. Bây giờ người luyện võ đánh nhau ai mà chưa gãy xương vài lần? Chẳng qua ta một lần gãy tương đối nhiều thế thôi. Cũng đâu phải thật sự xương cốt toàn thân đều nát, các ngươi cần coi ta là quái vật không? Loại thái độ này, nhận định như vậy, các ngươi không sợ dọa Hoàng thượng của các ngươi?

Ngẫm lại Yên Lẫm lúc nghe đám Thái y nói mình hoàn toàn không cứu được là tâm tình gì, lại sẽ là biểu tình ra sao, Dung Khiêm càng thêm oán thầm với sự vô năng của Thái y.

Bên tai quả nhiên truyền đến tiếng gầm khàn khàn của Yên Lẫm, y điên cuồng gào to như vậy, phẫn nộ chất vấn là nội dung gì, Dung Khiêm nhất thời lại không nghe rõ, ý nghĩ duy nhất chỉ là, họng y bị thương quá nặng, nếu như còn không chữa…

Quả nhiên bốn phía lại là tiếng các Ngự y luôn miệng khổ khuyên, người này muốn thăm họng y, người kia đã chuẩn bị kê đơn bốc thuốc.

Song không có gì bất ngờ, có thể nghe thấy chỉ là tiếng kêu to điên cuồng: “Cút ngay, trẫm không cần các ngươi xen vào, thân thể Dung tướng cũng như vậy rồi, các ngươi còn chỉ biết nịnh nọt trẫm.”

“Nịnh nọt cái gì, khám bệnh cho ngươi là bổn phận của người ta được không?”

Nếu không phải không thể động, không thể nói, Dung Khiêm thật hận không thể ngồi bật dậy, mắng tiểu tử không biết quý trọng mình này, thân thể tốt lành, bản thân cũng chẳng biết yêu quý, còn trông mong người khác để tâm thay hay sao. Sớm biết ngươi giày vò mình như vậy, ta tội gì vì cứu ngươi mà hành hạ mình thế này.

Song mặc kệ y phẫn nộ như thế nào, vội vàng như thế nào, dùng hết toàn lực muốn thử hé mí mắt, phát ra một chút âm thanh như thế nào, chung quy lại không làm được.

Dốc hết toàn lực đấu tranh với thân thể phế vật đáng ghét đáng hận như vậy rất lâu, Dung Khiêm không thể không thừa nhận thất bại.

Tinh thần cường đại hơn, bị trói buộc trong thân thể rách nát như thế, chung quy chẳng làm được gì hết.

Y bất đắc dĩ từ bỏ đấu tranh, thần trí vừa khốn khổ đối kháng đau đớn, vừa vẫn nỗ lực cảm nhận hết thảy ngoài thân.

Bốn phía tĩnh lặng lạ thường, chỉ có một thanh âm khàn khàn đang kêu từng câu bên tai: “Dung tướng, ta đã phi thư đi Triệu quốc. Ta cũng đã phái người đón Thanh cô nương và An Vô Kỵ vào cung, Dung tướng, tại sao, tại sao sự tình lại biến thành thế này, ta vốn định… Ta vốn định…”

Y cứ lặp đi lặp lại “Ta vốn định…”, nhưng lại cứ không nói tiếp nữa.

Dung Khiêm có thể cảm giác được tay y cẩn thận nắm tay mình, nhiệt lượng da thịt, độ ấm bàn tay rõ ràng như thế, thân thiết như thế, nhưng ngay cả hơi dùng sức nắm chặt người mà mình nhiều năm qua vẫn muốn nắm thật chặt này cũng không dám.

Hiện tại thân thể Dung Khiêm, đã không chịu được bất cứ sức mạnh gì.

Dung Khiêm có thể cảm giác được một chút chất lỏng nóng hổi rơi lên mặt, lên trán, nóng hổi, khiến người cực không thoải mái.

Y hơi mê muội nghĩ, trời ơi, nam nhi không dễ rơi lệ, huống chi ngươi còn là một Hoàng đế, bên cạnh có mặt hạ nhân xui xẻo hay không, sẽ không bị dọa đến té xỉu chứ? Đại tiểu hài này ngẫu nhiên một hai lần tâm linh yếu đuối, về sau nếu khôi phục bình thường, trong lòng không tự tại, muốn giết người diệt khẩu, chẳng phải là lỗi của ta?

Còn nữa, tiểu tử này dùng tay trái nắm tay ta, tay phải đâu? Vết thương trên gan bàn tay phải có xử lý chưa, không phải vẫn tùy hứng chẳng chịu để người chữa trị cho mình chứ?

Tên khốn kiếp này, ngươi chờ đó cho ta, nếu ta biết ngươi thật dám một mực không trị thương, chờ ta khỏe, xem ta có thể tha cho ngươi không?

Người kia một mực nói bên tai y.

Y một mực ở nơi sâu trong thân thể, nghiến răng nghiến lợi mà nghe.

Thanh âm cấp thiết như vậy, bi thương như vậy, đau đớn như vậy, cứ một mực nghe như vậy, kỳ thật còn khiến y cảm thấy không thể chịu đựng hơn cả đau đớn.

Kỳ thật, người kia rốt cuộc đang nói gì, y cũng không tha thiết đi lý giải đi phân tích lắm, sự phẫn nộ của y, chỉ là bởi vì người kia cứ nói suốt, nói suốt, dùng yết hầu khàn khàn, bị thương, thậm chí đang xuất huyết ấy, nói suốt với y không chịu ngừng, giống như nói, gọi như thế, mình sẽ tỉnh lại, sẽ khỏe lên vậy.

Dung Khiêm nghe mà buồn bực hết sức, ngay cả đau đớn của thân thể cũng chẳng nhìn được nữa.

Con người ta làm sao có thể không yêu quý mình như vậy, giọng của Hoàng đế tốt xấu gì cũng coi như là một trong những thể diện của quốc gia. Có đôi khi, Dung Khiêm thậm chí nghĩ ngợi vớ vẩn, chất lỏng nóng rực ngẫu nhiên bắn lên mặt lên người mình kia là nước mắt hay là… hay là dòng máu nóng trong cổ họng kia…

Mỗi khi nghĩ đến điều này, y liền hận không thể một cước đá Yên Lẫm văng tít tắp. Ta khỏe lắm, nếu ngươi không ở nơi này ồn ào, ta sẽ thoải mái hơn nhiều, ngươi có còn để người ta nghỉ ngơi không, ngươi còn cho phép người ta ngủ không…

Lúc này, suy nghĩ của y đơn thuần như vậy, sự phẫn nộ của y đơn thuần như vậy. Y thậm chí không cẩn thận suy nghĩ, câu nói Yên Lẫm nhiều lần nhắc tới, lại nhiều lần không thể nói hết kia: “Ta vốn định…” rốt cuộc là có ý gì.

Song y không thể ngờ, sau đó Yên Lẫm thật sự biến mất. Không còn đến thăm y nữa, không còn đến bên cạnh y nữa, không còn nói với y dù là một câu, một chữ nào nữa.

Mà hết thảy những điều này, y mê muội nghĩ, có phải là bắt đầu từ khoảnh khắc Thanh Cô và An Vô Kỵ xông vào kia…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio