Trên người Tần Húc Phi tuy rằng lớn lớn nhỏ nhỏ không ít thương, nhưng đều không trở ngại lắm, y chỉ là mệt mỏi suy yếu quá mức, nhất thời thể lực không thể chèo chống mà thôi. Chờ sau đó khi Tần quân thu dọn chiến trường, chỉnh quân nghỉ ngơi, y cũng được nghỉ ngơi một hơi.
Tuy nói chúng tướng đều khuyên y nghỉ ngơi, nhưng lúc này trong lòng y vạn ngàn nghi vấn, thì làm sao an tâm được.
Y có rất nhiều lời muốn hỏi Phương Khinh Trần, bất quá Phương đại công tử người ta lại không rảnh rỗi xã giao với y, chỉ nói mấy hôm không ngủ, thật sự rất mệt, toàn quân trên dưới còn đang bận rộn, y đã tự lo đi nghỉ ngơi.
Y không chịu bất cứ ai tiết chế, tất nhiên là chẳng ai quản được y, Tần Húc Phi đầy bụng nghi hoặc, chỉ đành đến hỏi Kỳ Sĩ Kiệt.
Kỳ Sĩ Kiệt đem chuyện gặp gỡ Phương Khinh Trần như thế nào, Phương Khinh Trần lại tra biết tình hình chiến đấu có khác thường như thế nào, cuối cùng Liễu Hằng quyết đoán giao quân đội cho Phương Khinh Trần chỉ huy như thế nào nhất nhất nói ra, Tần Húc Phi nghe mà cảm thấy rất quỷ dị.
Liễu Hằng lại có thể kiếm đi nghiêng, đem quân đội của mình hoàn toàn giao cho người Sở Phương Khinh Trần này, mà Phương Khinh Trần lại thật sự có thể chỉ huy nhánh quân đội này như thường, các tướng lĩnh thủ hạ của y, lại đều chịu nghe Phương Khinh Trần hiệu lệnh?
Tuy nói đại đa số tướng sĩ trong Tần quân đều âm thầm bội phục kính trọng Phương Khinh Trần, cho nên giờ này bệnh cấp kiếm thầy loạn, tốt xấu cũng coi như tìm được một danh y, nhưng mà…
“Vì sao là y đến? Liễu tướng quân đâu?”
“Liễu tướng quân…”
Kỳ Sĩ Kiệt nhìn sắc mặt Tần Húc Phi không giấu được mệt mỏi, thật sự không muốn y hiện tại nhọc lòng, không khỏi thoáng chần chừ, cân nhắc nặng nhẹ, vẫn không thể không nói đúng sự thật.
“Liễu tướng quân đem quân đội có thể điều động trên tay cho hết Phương hầu, bản thân tọa trấn Dĩnh Thành, phân công tín sứ ra ngoài, khẩn cấp triệu tập quân đội tập kết các nơi. Liễu tướng quân… Liễu tướng quân cũng hạ lệnh mọi người lúc đến, thuận tiện đưa cả quan lớn, danh lưu sĩ thân, các nhân vật quan trọng của môn phiệt đại tộc địa phương vào hết trong quân, đến Dĩnh Thành hội hợp.”
Tần Húc Phi sửng sốt một chút, trong lòng lập tức trăm vị lẫn lộn.
A Hằng, là muốn giết người.
Kỳ Sĩ Kiệt thấp giọng nói: “Chúng ta lúc trước, thật là quá dễ nói chuyện! Làm những người này trù trừ lưỡng lự, sợ hãi rụt rè. Bên này không toàn tâm toàn ý ứng phó chúng ta, bên kia vô luận thế nào cũng không dám đắc tội vị đó. Chúng ta ở phía trước liều chết liều sống, họ ở phía sau làm việc lại còn không chịu tận tâm tận lực. Hiện tại vị đó đã làm đến bước này, chúng ta còn cho họ đường sống gì?”
Liễu Hằng đã giận cực, rốt cuộc phải thi thủ đoạn lôi đình, đem những khu vực do họ nắm giữ trước mắt, hoàn toàn đặt vào trong tay. Mọi người, hoặc là người quyết một lòng đứng trong trận doanh của họ, hoặc là cứ làm quỷ dưới đao kia. Những việc này làm ra, chính là ngay cả ngoài mặt, cũng không chịu làm thần tử của Tần vương nữa.
Nhưng mấy việc này, vốn nên do Tần Húc Phi y làm. Tội danh này, vốn cũng nên do Tần Húc Phi y gánh. Bởi vì sự sai lầm do dự của y, hiện tại lại đè toàn bộ cho Liễu Hằng khắc phục thay. Những việc này trừ y thì chỉ có Liễu Hằng, mới có thân phận địa vị này để làm, cũng khó trách không thể phân thân tới cứu viện, lại phải toàn quyền phó thác cho Phương Khinh Trần.
Tần Húc Phi chỉ cảm thấy g ngực khó chịu, lại nhíu mày hỏi: “Những việc đó, tiến hành nhanh hơn, cũng phải qua mấy ngày mới có thể lắng bụi. Các ngươi một đường đến đây, lại là quân lương từ đâu ra?”
Kỳ Sĩ Kiệt cúi đầu nói nhỏ: “Chúng ta đã giết một đám chiến mã.”
Tần Húc Phi cắn răng.
Đối với những kỵ binh họ đây mà nói, chiến mã dưới khố không chỉ là tọa kỵ, càng là bạn, là tri kỷ, là tay chân và tứ chi mình… Kỵ binh không còn chiến mã, còn có thể chiến đấu sao?
Nhưng Kỳ Sĩ Kiệt lại ngẩng đầu.
“Ngoài ra, chúng ta cướp.”
Tần Húc Phi cả người chấn động.
“Dọc đường, những nơi có thể đi tắt chúng ta đều đi, quan tạp thành trì không đi tắt được, chúng ta cũng không vòng. Phương hầu mỗi lần đều phái một nhánh tiểu đội, giả dạng quân đội tụt lại phía sau kêu mở cửa thành, sau đó thình lình tập kích, không cho họ cơ hội châm khói báo động đưa tin cho nơi khác. Những quan tạp này vốn chẳng có bao nhiêu quân đội, căn bản lại không phòng bị, cho nên mỗi một trận chiến đều bị chúng ta thần tốc đoạt được, sau đó, Phương hầu liền mệnh lệnh…”
Tần Húc Phi thần sắc thảm đạm, nhàn nhạt tiếp lời: “Vì không cho tin tức tiết lộ ra ngoài, quan viên chủ sự, giết toàn bộ, thủ binh trực tiếp đánh tan sắp xếp trong quân đội của chính chúng ta, làm sĩ binh vận chuyển và bộc tòng. Đóng chặt thành trì, trong mười ngày không cho bách tính tự do ra vào, sau đó, ở trong thành…”
Kỳ Sĩ Kiệt gật đầu. “Điện hạ và Phương hầu quả nhiên là anh hùng hiểu nhau.”
Tần Húc Phi cười khổ: “Hiểu nhau cái gì. Nếu luận kiên cường quyết đoán, ta kém xa y.”
Kỳ Sĩ Kiệt ngừng một chút, mới lại miễn cưỡng an ủi Tần Húc Phi: “Phương hầu y… y nói… rễ cỏ vỏ cây, ăn vài ngày, sẽ không chết người.”
Tần Húc Phi khẽ cười thảm.
Y vốn có một nhánh quân đội mạnh nhất Tần quốc, thế nhưng hiện tại trong nhánh quân đội này nhuệ đã tổn thất một nửa. Y vốn định phải cứu hộ bách tính Tần quốc, nhưng hôm nay vì cứu y, trên đường họ vơ vét sạch sẽ lương thảo, ai biết sẽ có bao nhiêu bách tính bởi vậy mà chết đói.
Chỉ vì y nhất thời không nỡ, lại hại bao nhiêu người.
Kỳ Sĩ Kiệt thấp giọng nói: “Điện hạ, bách tính tuy rằng sẽ hơi khổ, nhưng nếu hết thảy thuận lợi, chịu qua mấy ngày này, Liễu tướng quân phía sau có thể an bài đưa lương đến. Nếu lúc ấy không thi thủ đoạn lôi đình này, chỉ sợ cục diện càng không thể vãn hồi, đến lúc đó quốc thổ Đại Tần ta đều phải sa vào tay giặc ngoài, bách tính há có thể an bình.”
Tần Húc Phi cười khổ lắc đầu: “Ta không trách ai cả, ta chỉ hận bản thân ta, những việc này, đã sớm nên do ta làm.”
Kỳ Sĩ Kiệt nhẹ giọng nói: “Điện hạ, ngài xưa nay là đảm phách anh hùng, tâm tính hào kiệt, đâu nhẫn tâm khắc nghiệt với bách tính.”
“Anh hùng hào kiệt?” Tần Húc Phi cười khẩy một tiếng, nhàn nhạt tự giễu: “Ta thì tính là anh hùng gì, cẩu hùng mà thôi.”
Kỳ Sĩ Kiệt cắn răng nói: “Điện hạ, người kia làm việc ác liệt, chúng ta không một ai có thể ngờ được, làm sao có thể tính hết là lỗi của ngài? Chúng ta liều hết tất cả chạy đến như vậy, là vì cứu ngài, cũng không chỉ là vì cứu ngài, nếu không còn ngài, nhánh quân đội chúng ta đây cũng sẽ bị hủy, quốc gia kia chẳng biết sẽ luân lạc đến nước nào!”
Tần Húc Phi chỉ im lặng. Những anh hùng hào kiệt trên sách sử đó, phải chăng đều từng trải qua hôm nay? Để quốc gia để bách tính để quân đội hy sinh vì mình, lại luôn có thể tìm ra lý do đường hoàng chính đại như thế.
Mà hiện tại, y cũng sắp trở thành một trong những người đó.
Tần Húc Phi không thể dung túng mình nghĩ tiếp nữa, chỉ miễn cưỡng xốc lại thần, lắc đầu hỏi: “Các ngươi dọc đường qua đây, quân tình như thế nào?”
Kỳ Sĩ Kiệt đơn giản cho hay Phương Khinh Trần an bài họ vòng qua sau năm vạn Vệ quân đang mai phục kia như thế nào, mê hoặc địch như thế nào, đốt lương như thế nào, Tần Húc Phi nhíu mày: “Yên quân lương đạo chưa đoạn, không nên lo lắng lương thảo bị hủy, lại vì sao mà rối loạn trận thế.”
“Phương hầu bắn một tên cho chủ tướng Yên quân, trên tên có phong thư, nhắc nhở họ, từ khi giao chiến tới nay, nhân mã bản bộ của Tần vương, một mực bảo tồn thực lực. Trước mắt dưới tay Tần vương, ít nhất có hai mươi vạn tướng sĩ, đang cấp tốc chạy đến phía sau, chờ ngư ông đắc lợi. Đoán Yên tướng kia đã tin, cho nên không dám liều mạng với chúng ta, chỉ hao thực lực.”
Tần Húc Phi thoạt đầu ngẩn ra, trong lòng lập tức thông suốt. Ý tưởng của đại ca nhà mình tuy rằng quá ti tiện, quá như ý, nhìn từ góc độ kia lại không thể không nói là tính toán hay. Chẳng trách y lại bất chấp hậu quả bán đứng mình, hóa ra là trông chờ an bài phía sau một tay như vậy.
“Phương Khinh Trần lại làm sao mà biết được?”
Kỳ Sĩ Kiệt xấu hổ cười: “Ngày đó ở Dĩnh Thành, sau khi hỏi qua tất cả chi tiết chiến sự của chúng ta, xem xong toàn bộ quân báo địa đồ, Phương hầu liền nói ra phán đoán này. Chúng ta cũng hỏi y làm sao mà biết, y lúc ấy…”
Phương Khinh Trần lúc ấy không chút khách khí liếc mọi người một cái, sảng khoái đáp: “Đoán!”
Nhìn vẻ mặt Kỳ Sĩ Kiệt, Tần Húc Phi có thể đoán ra chuyện gì xảy ra, thở dài: “Ta thật sự kém y xa lắm.”
Kỳ Sĩ Kiệt có phần trợn tròn mắt. Về nhánh kỳ binh kia của Tần vương, phán đoán của Phương Khinh Trần lúc ấy, đám tướng lĩnh họ, bao gồm Liễu Hằng, đều chỉ bán tín bán nghi, chỉ là dưới vạn loại bất đắc dĩ, chỉ có thể đem một tia hy vọng, gửi gắm trên phỏng đoán của Phương Khinh Trần. Cố tình chủ tướng Yên quân lại tin, tin đến mức lập tức triệt binh, mà điện hạ nhà mình chẳng qua nghe vài câu, lại lập tức suy tính ra tiền căn hậu quả đồng dạng.
Đã nói đến Phương Khinh Trần, Tần Húc Phi chung quy hơi không nhịn được: “Chúng ta hiện tại bận đến chân không chạm đất, y thì hay, cái gì cũng ném phăng không quản, tự đi ngủ yên.”
Kỳ Sĩ Kiệt nghe câu này là oán giận, trong giọng nói lại không có một chút ý tứ oán trách, tuy là tâm tình nặng nề, cũng âm thầm hơi buồn cười. Chỉ là không dám thật bác bỏ y, thấp giọng nói: “Phương hầu nguyên là đã sớm giao rất nhiều chuyện, chỉ là thân thể y không tốt, không thể duy trì lâu dài, vốn cũng nên nghỉ ngơi.”
Kỳ Sĩ Kiệt nhịn không được gãi đầu: “Những lời này, Phương hầu nguyên cũng muốn ta chuyển lại điện hạ. Phương hầu nói, điện hạ cứ an tâm ở đây chỉnh quân trước, để quân đội nghỉ ngơi đàng hoàng một lúc rồi nói sau, mặc liên quân ba quốc kia đi cùng đại quân đến từ kinh thành đấu tối tăm trời đất, chúng ta cứ việc xem náo nhiệt, Vệ quân mai phục phía sau ta cũng khỏi cần để ý nhiều, một đám ô hợp đó, không có liên quân hỗ trợ, không dấy nổi sóng đâu. Chúng ta cứ nghỉ ngơi ở đây, chờ Liễu tướng quân bên kia ổn định đại cục, dẫn nhân mã đến hội hợp, thuận tiện lấy danh nghĩa Tần vương bất nghĩa chiêu hàng các trạm gác dọc đường đi qua, phàm người dám không hàng, lập tức công thành. Tần vương đã điều toàn bộ quân đội đi, muốn dùng những trạm gác trống rỗng này kéo chân điện hạ, hiện giờ lại vừa vặn tiện nghi chúng ta. Quân tâm không ở bên y, dân tâm không ở bên y, các trạm gác lại rỗng tuếch, chẳng được bao nhiêu binh lực, căn bản không thể ngăn được người của chúng ta. Chờ đội ngũ của Liễu tướng quân tới rồi, nếu như thuận tiện, liền nhất cử diệt toán Vệ quân kia, nếu như không tiện, chúng ta lại phái binh tiền hậu hô ứng một chút. Hành động còn lại, thì chờ sau khi hai quân chúng ta hội hợp lại quyết định.”
Tần Húc Phi gật đầu, không nói gì. Phương Khinh Trần an bài… rất tốt.
Liễu Hằng nơi đó đã không còn kỵ binh, toàn là bộ binh, tốc độ tự nhiên sẽ không nhanh. Phải quét sạch lực lượng không an định, phải ổn định đại cục, càng phải qua lại một đoạn thời gian rất dài, thế cũng là khó tránh.
Quân đội mình dẫn theo bị tổn thương nặng như vậy, tất nhiên phải chậm rãi nghỉ ngơi, tất nhiên vô lực cùng binh kinh thành trước sau hô ứng…
Mà quân đội ba quốc lui bước kia, lại tất nhiên sẽ chính diện chém giết một trường với hai mươi vạn quân mã kinh thành kia. Ba vạn người họ đây chưa hết, tương ứng, thực lực của liên quân cũng còn đó. Phương Khinh Trần đã cảnh báo đối phương, hiện tại liên quân đã có chuẩn bị, sẽ không bị đánh lén nữa, mà trái lại sẽ chủ động đột tập Tần quân từ kinh thành tới. Kết quả ai thắng ai thua, trong lòng Tần Húc Phi không phải không nắm được.
Thực lực? Bảo tồn binh lực, chính là bảo tồn thực lực? Trò cười! Chỉ có người chưa từng đánh trận, mới tính kế như thế. Ngươi bảo tồn hai mươi vạn binh mã, tưởng là có thể trọng dụng sao? Không có sĩ khí, không có tâm huyết, không có mục tiêu, không có tự tin, quân đội như vậy, lúc xuôi gió xuôi nước may ra còn có thể hô to gọi nhỏ, múa thương chém giết, vừa vào nghịch cảnh, vừa đụng đột biến, có thể dùng như tay, ngoan cường không lùi?