Giáo sư Trang cúi đầu, nhìn dung nhan bình yên ngủ say trong g kia, thở dài khe khẽ: “Cho dù tỉnh, chẳng lẽ sẽ tốt hơn cho trò ấy. Em phải biết, Địch Cửu… chung quy phải chết.”
Thanh âm của Phương Khinh Trần như đinh đóng cột, có một loại dứt khoát kiên quyết một đi không về: “Dù có một khắc hiểu nhau, cũng còn hơn vĩnh viễn hồ đồ. Cho dù Địch Cửu tất chết, chí ít A Hán khoảnh khắc cuối cùng biết Địch Cửu không phụ y thương y nữa, chí ít đời này y chưa từng bỏ lỡ. Chí ít y có thể không cần mang theo thù hận như vậy, đi qua quãng thời gian ngàn vạn năm vô cùng vô tận.”
Giáo sư Trang trầm mặc không nói, vẫn cúi đầu như cũ, ngưng mắt nhìn A Hán rất lâu dài.
Sau sự chờ đợi rất lâu, chưa từng thấy ông động đậy, Phương Khinh Trần rốt cuộc cắn răng, đưa tay đặt trên chốt khống chế: “Thầy không cần quyết định, cứ để tôi tùy ý làm bậy một lần, dù sao trách nhiệm đều là…”
Giáo sư Trang đè một tay, lực lượng cường đại khiến Phương Khinh Trần không thể động đậy mảy may nữa, ông vẫn lẳng lặng nhìn học sinh của mình đang ngủ say, rất lâu mới nói: “Tôi là giáo sư, tôi là thầy giáo. Quyết định nên do tôi làm, trách nhiệm, tự nhiên cũng nên do tôi chịu.”
Có một số sự tình, không thể hồi ức, có một loại tuyệt vọng, không muốn nhớ lại.
Giữa trống rỗng, không phải hắc ám ấm áp, mà là một dải xám chì nặng nề, khiến người ngạt thở.
Một phút đồng hồ, cũng là trăm năm.
Thời gian ngưng trệ, tư duy ngưng trệ, tình cảm ngưng trệ, một chút thanh minh kia, bị dừng lại giữa một phiến màu xám chì sền sệt, phảng phất một thi thể bị chôn sống, trong cỗ quan tài lạnh băng ẩm ướt dưới lòng đất, bảo trì sự tuyệt vọng và vặn vẹo vĩnh cửu.
“A Hán, A Hán…”
Ở nơi xa xôi, có người đang gọi.
Thanh âm hô hoán kia, khi liền khi đứt, mỏng manh như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
“A Hán… A Hán…”
Sóng âm mỏng manh, vặn vẹo, giãy giụa, trong màu xám chì sền sệt, lao ra từng vòng gợn sóng.
“A Hán… A Hán…”
Xuyên qua trùng trùng thành chắn, thanh âm kia càng lúc càng rõ ràng, không chịu ngừng nghỉ mà vang bên tai, vang trong lòng, vang trong mỗi một phân suy nghĩ, mỗi một chút ý niệm của y.
“A Hán, A Hán…”
Từng phiến màu xám chì kia vỡ vụn, giống như miếng gạc bao kín vết thương, từng phiến bong ra trên máu thịt y.
Tinh thần phảng phất bị xé rách, căn nguyên sinh mệnh cũng chồng chất thương tích, theo từng tiếng kêu gọi mà đau đớn tột cùng, y muốn la lên, lại chẳng phát ra tiếng.
Bốn phía thình lình lạnh đến đáng sợ, tối đến đáng sợ.
Trước giờ là một người thích ngủ, chưa bao giờ biết hắc ám lại tuyệt vọng mà khủng bố như thế. Trước giờ là một người trì độn, chưa bao giờ biết, thống khổ sẽ khiến người ta khó mà chịu đựng như vậy.
“A Hán…”
Là ai đang gọi y? Là ai kiên trì như vậy, không chịu từ bỏ như vậy. Một tiếng lại một tiếng, như chủy thủ đâm vào sâu trong thần vốn đã mỏi mệt yếu đuối, đau đến mức muốn cong người lại mà kêu thảm, nhưng không biết thân thể mình đang ở đâu, không biết yết hầu ở phương nào, không biết làm sao phát ra tiếng, làm sao phát tiết, càng không biết, cho dù có thể hô hoán, y lại nên đi hô hoán ai đây?
Đau thương của căn nguyên sinh mệnh, vết thương thần lực phải chịu, sớm không chịu nổi một chút chấn động, thanh âm kia lại một mực gọi, tiến sát từng bước, càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ nét. Mà theo sự xâm lấn mạnh mẽ của lực lượng cường đại kia, đau đớn của y cũng đang không ngừng tăng lên gấp bội.
Y cắn răng, lại không có cảm giác. Y hô hấp thật sâu, rồi lại không có ý thức. Y run rẩy, y co quắp, lại chẳng cách nào làm cho tư tưởng tìm được thân thể mình, mãi đến cuối cùng, thanh âm kia đâm thủng màng tai, chấn vỡ tâm phòng, y rốt cuộc mới kêu thảm ra tiếng.
Bên buồng ngủ, bao quát giáo sư Trang và Phương Khinh Trần, mọi người đều nhìn A Hán với vẻ mặt túc mục.
Cho dù là mấy học trò vào đời trở về, vốn còn đang nghỉ ngơi trong buồng ngủ, hoặc là sa vào điện tử, căn bản mặc kệ bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra đại sự gì, cũng bị giáo sư Trang cưỡng chế đánh thức hoặc là nghiêm lệnh kéo ra giúp đỡ.
Đầu tiên là dùng dụng cụ kiểm tra tiên tiến nhất của Tiểu Lâu, xác nhận thương thế của A Hán cho dù cưỡng chế tỉnh lại, cũng sẽ không tạo thành thương tổn nguy hiểm cho sinh mệnh, hoặc không thể đảo ngược, sau đó là cẩn thận chạy thử các loại máy móc, tận khả năng bảo hộ và trị liệu tốt nhất cho căn nguyên thần của A Hán, lại chậm rãi kích thích thần A Hán, bắt đầu từ cường độ nhỏ nhất, chầm chậm tăng mạnh từng chút, từng chút một, vừa nhẹ vừa nhỏ, bảo đảm sẽ không tăng thêm thương tổn mà A Hán có thể phải chịu.
Những người khác thì bao quanh bốn phía buồng ngủ, tận khả năng triển khai thần lực của mình, chuẩn bị tùy thời ứng biến.
Họ nhìn nét mặt bình yên say ngủ kia dần dần kinh hoàng, dần dần tái nhợt. Họ nhìn thân thể an an tĩnh tĩnh kia đột nhiên run rẩy như lá rụng trong gió. Họ nghe người bạn trì độn nhất kia, nghiến răng ken két, thân mình run rẩy như bách bệnh cùng phát.
Nhưng mà, giày vò như vậy, y vẫn không chịu tỉnh, kích thích như vậy, y vẫn không muốn tỉnh.
Cuối cùng giáo sư Trang cắn răng, tăng cường độ kêu gọi lên cao một tầng, mọi người rõ ràng nghe tiếng răng cắn nát, rõ ràng nhìn khóe mắt, lỗ tai, lỗ mũi A Hán, đều từ từ rướm ra chút ít máu tươi, tay chân giãn ra co giật, cuối cùng kêu thảm thành tiếng, cả người lại bắn khỏi buồng ngủ, hai tay trên hư không quơ túm bốn phía một cách vô vọng.
Phương Khinh Trần ở bên cạnh vươn tay, kịp thời ôm lấy A Hán đang bắn khỏi khoang, thoáng nghiêng đầu tránh được ngón tay suýt nữa thì cào phải mắt y, song trên mặt lưu lại một vết máu cực dài.
Lúc này, tay A Hán trong khi hỗn loạn vùng vẫy cào tung bốn phía, đều kèm theo thần lực cực cường đại mà gần như mất khống chế kia của bản thân, cho dù là Phương Khinh Trần toàn lực phòng bị cũng không chống được, bị y cào toác da thịt, cơ trên mặt lật ra, cực đáng sợ.
Nhưng Phương Khinh Trần thậm chí không nhíu mày, chẳng dư thời gian để ý vết thương trên mặt mình, chỉ cắn răng dùng hết toàn bộ thể lực và thần lực hiếp chế gắt gao A Hán, không để y trong lúc hỗn loạn giãy giụa bị ngã xuống.
Đã đến lúc này mà A Hán vẫn chưa tỉnh. Y đau đến độ cả thân thể run rẩy co quắp trong lòng Phương Khinh Trần, tay chân vẫn đang co giật lộn xộn, trong cổ họng phát ra từng tiếng kêu gào thê lương đến cực điểm, cơ trên mặt vặn vẹo mà đáng sợ, nhưng mắt y vẫn cứ nhắm, y vẫn chưa tỉnh.
Giáo sư Trang và tất cả các học sinh khác đều bao thần lực của mình trên người A Hán, từng chút một, tận lực làm dịu đau thương của y, gắng sức bình hòa chấn động mà thần y phải chịu, tận khả năng giảm bớt loại thống khổ khủng bố này.
Giằng co như vậy chẳng biết đã kéo dài bao lâu, cho đến khi từng tiếng rít thê lương kia của A Hán dần dần yếu đi, nhỏ không thể nghe, cho đến khi tay chân A Hán vẫn ra sức quơ khắp chậm rãi yếu ớt buông xuống, không còn sức thương tổn cường đại nữa, cho đến khi thân thể A Hán từ từ giãn ra, không còn co quắp run rẩy, lại vô lực và yếu ớt như trước.
Giáo sư Trang và một đám học sinh, người người mồ hôi ướt áo, cực cẩn thận, thu hồi cực chậm sóng thần của mình, mà thân thể Phương Khinh Trần hơi loạng choạng, rốt cuộc vẫn không đứng được, chỉ có thể kịp thời một gối chống đất, miễn cưỡng giữ được thân thể mình và A Hán không ngã xuống hết.