Cậu có thể làm em tớ không
◊ ◊ ◊
So với việc được mang theo đi ăn ké kinh nghiệm, Vương Mân càng thích tự bản thân cùng với những người chơi cấp bậc tương tự mình cùng nhau đi phó bản. Cậu không phải thuộc dạng người nói nhiều, nên chỉ lúc ban đầu còn tán gẫu đôi ba câu với Khốc Lạc Lạc, dần dần liền bắt dầu có vẻ buồn tẻ.
Khốc Lạc Lạc thì lại cảm thấy cứ tinh khiết giết quái như vậy chả có mấy gì ý nghĩa, mà đồng môn tiểu đệ này lại im ru bà rù, thế là đành tự động tìm đề tài “Thường thì lúc online cậu hay làm cái gì?”
Âu Dã Tử : “Bình thường thì cùng người khác đi phó bản, làm nhiệm vụ hệ thống, lưu ý đến giá bí tịch lên hay xuống.”
Khốc Lạc Lạc : “Nga, sao tự dưng cậu lại chọn chức nghiệp này? Thường thì hiếm thấy ai thích chơi chú tạo sư.”
Âu Dã Tử : “Tại thấy về sau lên thần tượng chú kiếm rất có ý tứ.”
Khốc Lạc Lạc : “Có ý tứ mới có quỷ, anh đây chơi hơn hai năm mới lên thần tượng nhất cấp, thăng cũng hết nổi.”
Âu Dã Tử : “Tại sao vậy?”
Khốc Lạc Lạc : “Năng lực của thần tượng đại khái là dựa vào ‘ định lực ‘ cùng với ‘ vận ‘ quyết định nên, hai thuộc tính này hoặc là dùng kinh nghiệm để thử, hoặc là dùng tiền thử, người bình thường ai mà chơi cho nổi.”
Âu Dã Tử : “Xem tin tức trên trang chủ bảo, làm ra thần khí có thể bán được không ít tiền.”
Khốc Lạc Lạc : “Làm ra cái đó cần rất nhiều điều kiện, các loại thuộc tính thì lại tức chết người không đền mạng! Nhìn đôi loan đao này của anh mày đi, đốt hết mấy ngàn cũng ra không nổi cực phẩm, phí tiền lại phí não!”
Âu Dã Tử : “Cũng thường mà, tính sơ sơ, chỉ cần học được kỹ năng chế tác, làm ra cái thần khí cực phẩm phí tổn tối đa cũng ba trăm.”
Khốc Lạc Lạc : “…”
Âu Dã Tử : “Xin lỗi a, mới vừa nhìn thử trang bị của anh một chút, tôi cảm thấy được hiệu quả phòng ngự thanh loan đao này có thể gia tăng thêm được % ~ %”
Khốc Lạc Lạc : “…”
Âu Dã Tử : “Lúc mà anh chú đao, tỉ lệ ngân thiết có phải là : không?”
Khốc Lạc Lạc : “…phải.”
Âu Dã Tử : “ : là đủ rồi, bởi vì áo giáp của anh công kích cao, vũ khí nếu dùng ngân nhiều thì thuộc tính kim của toàn thân sẽ trở nên dư thừa, thành ra hiệu quả phòng ngự sẽ giảm xuống.”
Khốc Lạc Lạc : “ làm sao cậu biết?”
Âu Dã Tử : “Kỳ thực lúc chú tạo thần khí, trước hết là phải tính toán đến thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ của người chơi, làm sao cho năm loại thuộc tính này phối hợp đạt tới mức độ cao nhất, liền có thể làm ra thần khí. Tuy là ‘ định lực ‘ cùng với ‘ vận ‘ của bản thân chú tạo sư cũng rất trọng yếu, bất quá mới nãy anh cũng có bảo đó, có thể dùng tiền để thử mà, thành ra còn vấn đề gì nữa đâu, làm ra độ chừng hai ba mươi kiện thần khí, liền có thể kiếm trở lại phí tổn.”
Khốc Lạc Lạc : “…”
Lúc này, Khốc Lạc Lạc mồ hơi tí tách rơi như mưa, hai ba mươi kiện… chú mày coi thần khí là cải trắng sao? Muốn ra liền ra?
Âu Dã Tử : “Nếu như đặc biệt chuyên vì một người chơi nào đó chế tạo thần khí theo yêu cầu, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn, bởi vì phép toán giống nhau, chỉ cần tính ra trị số của người nọ là được.”
Khốc Lạc Lạc : “Cao nhân!!”
Âu Dã Tử : “…”
Khốc Lạc Lạc : “Anh em, có phải học toán học chuyên nghiệp không vậy a?”
Âu Dã Tử : “…không phải, vừa rồi tôi nói, cũng chỉ là lý luận suông, trên lý luận là có thể, còn thực tế tôi cũng chưa thử qua.”
Khốc Lạc Lạc : “Chú mày rất đúng, thanh đao này coi như là thanh tốt nhất anh mày làm ra, lúc chú đao thì dùng cái ngự thể tiên đan kia không biết đốt hết bao nhiêu tiền, nhưng lại cảm thấy hiệu quả phòng ngự không cao, lại không ngờ là do dùng quá nhiều ngân… Chú mày dạy anh cái phép toán kia đi, chuyện luyện cấp cứ giao cho anh mày, bao luôn trong vòng ba tháng acc này lên cấp!”
Âu Dã Tử : “…”
Khốc Lạc Lạc : “Không cần xấu hổ na!”
Âu Dã Tử : “Ừ thì, chỉ ngay bây giờ cũng được. Đầu tiên là, tách ra thuộc tính áo giáp nhân vật cùng với thuộc tính trang sức nhân vật, tính ra giá trị chênh lệch của hai thuộc tính này, cũng chính là tổng giá trị thuộc tính mà cần sử dụng cho tài liệu làm ra vũ khí. Tiếp theo, đặt thuộc tính nhân vật các loại kim mộc thủy hỏa thổ là a b c d e, phân phối thuộc tính thì, các loại chức nghiệp cao thấp đều bất đồng, thông thường với đúc sư thì b e chiếm phầm hơn, thích khách thì a c, kiếm khách thì a d, dược sư thì là b c… Phép tính là, bình thương chữ cái cùng với khai căn số trừ đi năm, trị số là tùy thuộc vào cấp bậc nhân vật, đồng dạng công thức tính toán sơ lược như trên, trị số lớn phụ thuộc đẳng cấp nhân vật… Còn nếu muốn làm thần khí khắc chế thì, đặt thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ là a’ b’ c’ d’ e’…”
…
Khốc Lạc Lạc đã muốn choáng váng ngất ngây : “Này mẹ nó còn không khó!”
Âu Dã Tử : “Có thể tính ra được mà, làm sao khó.”
Khốc Lạc Lạc : “Chú em trời sinh để chơi cái chức nghiệp này!!”
Âu Dã Tử : “Ừ, tôi có làm thử thí nghiệm chức nghiệp, độ phù hợp %.”
Khốc Lạc Lạc : “Cậu vẫn là đừng dạy, có dạy anh mày cũng không hiểu nổi, hay là lần sau anh mày muốn làm thần khí nào, chú mày giúp anh chuẩn bị được không?”
Âu Dã Tử : “Ok.”
Khốc Lạc Lạc : “Đủ sảng khoái! Lần sau khi nào mới online? Anh mang chú mày đi luyện cấp.”
Âu Dã Tử : “Tôi cả tuần đều học, rất bận, chủ nhật mới có thể lên mạng.”
Khốc Lạc Lạc : “Một tuần chỉ chơi một ngày?”
Âu Dã Tử : “Một ngày chỉ chơi giờ.”
Khốc Lạc Lạc : “Thao, vậy ngày tháng năm nào mới có thể thăng thần tượng? Không bằng chú mày đưa acc cho anh, anh có thời gian giúp chú mày luyện!”
Âu Dã Tử : “…”
Vương Mân do dự chớp mắt một cái, khóe mắt dư quang nhìn thấy Tiếu Lang đang cười ngây ngô nhìn màn hình.
Vương Mân hỏi “Một mình cười cái gì vậy?”
Tiếu Lang “Ha ha, mới nãy tui với Mạt Danh đi ghẹo một tên tiểu thích khách Bắc Vân Phái, ổng kêu sẽ cướp cho tui cái chủy thủ cầm chơi.”
Vương Mân nhìn Tiếu Lang cười ngốc nghếch, hỏi “Vui tới vậy sao?”
Tiếu Lang “Tên tiểu thích khách kia là một nam a, nó xoay qua mắng Mạt Danh là dâm tặc, cười chết người a~”
Vương Mân “…”
Vương Mân quay đầu lại, đặt tay lên bàn phím gõ gõ chữ ——
“Mật mã : xxxxxx, làm phiền anh.”
Khốc Lạc Lạc : “Khách khí cái gì.”
◊ ◊ ◊
Bên này Tiếu Lang, Vương Mân cùng đội ngũ phối hợp hết sức hài hòa, bên kia Vọng Tình lại mang theo Phong Hỏa đi thể nghiệm cái gọi là “run bắn lên”.
Lần đầu tiên Phong Hỏa có tiếp xúc thân mật với Vọng Tình, có cao thủ Thánh Kiếm Sĩ bên cạnh, thành ra tên này kích động đi đánh giá người ta hồi lâu, loại tình cảm hết sức hưng phấn này không lời nào có thể diễn tả được. Trang bị của Vọng Tình không kém, trong Tây Phong Phái, người này coi như là cấp bậc cao mà thực lực cũng không tệ.
Vọng Tình hỏi Phong Hỏa : “Muốn chơi cái gì na?”
Phong Hỏa : “Ngài quyết định…” trong trò chơi, ai thực lực cao hơn người đó là đại gia.
Vọng Tình : “Vậy theo tui đi phó bản na.”
Phong Hỏa : “?”
『 Thế Giới 』Vọng Tình : phó bản Thủy Ngưu, Thánh Kiếm mang đội, + vào, thiếu một bác sĩ!
Không tới mười giây, đội ngũ đã đầy người, Phong Hỏa nhìn nhìn, đều là cao thủ trên cấp.
『 Tư Tín 』Phong Hỏa to Âu Dã Tử : “ anh mày rốt cuộc cảm nhận được, cái gì gọi là, một người đắc đạo thì gà chó cũng lên trời!!”
『 Tư Tín 』Âu Dã Tử to Phong Hỏa : “ hai, hai không phải gà, em cũng không phải chó.”
『 Tư Tín 』Phong Hỏa to Âu Dã Tử : “…”
Vọng Tình đối với một vị cao cấp dược sư cấp nói : “YS, giúp đỡ nha, coi chừng tên nhóc kiếm khách cấp kia dùm.”
Dược sư nọ : “…”
Phong Hỏa tiếp tục rơi lệ đầy mặt, vốn dĩ còn tưởng bản thân cấp bậc không thấp, bây giờ đi cùng tên này, bản thân tự nhiên biến thành “nhóc” kiếm khách, cái giề chứ!!!
Vào phó bản rồi, Vọng Tình liền dặn dò Phong Hỏa : “Quái trong này cấp bậc so với cậu cao nhiều lắm, cậu không cần đánh, tự cố bản thân là được rồi.”
Phong Hỏa ngoan ngoãn trả lời : “Hiểu.”
Dù cho như vậy, nhưng mà Vọng Tình vẫn là tính sai một chút, Phong Hỏa cùng với một đám người cấp bậc cao hơn mình như vậy đi phó bản, rõ ràng là ngồi mát ăn bát vàng. Mà dược sư nọ nhân phẩm lại không được khá là bao, nhất quyết không thêm huyết cho Phong Hỏa, đi một cái phó bản thôi mà Phong Hỏa chết tới hai lần, khiến cho Vọng Tình buồn bực vô cùng, trách móc tên dược sư kia vài câu.
Dược sư lại trả lời : “Đứng chơi không đánh quái, mắc gì phải cứu nó!”
Vọng Tình liền nổi hỏa, bản tính bại lộ : “Mẹ, lão tử đứng đây làm tank, một mình cũng coi như hai người, một tên rác rưởi ở đó vô nghĩa con mẹ gì! Không thích thì cút mẹ cho lão tử đi!”
Không chờ dược sư nọ phản ứng, Vọng Tình liền đá hắn ra khỏi đội…
Phong Hỏa cảm khái, cao thủ đúng là cao thủ a, nói tục cũng ngầu muốn chết hà!
『 Bang Phái 』Vọng Tình : “Đi phó bản kéo acc nhỏ, thiếu một YS!”
『 Bang Phái 』Lục Duyệt Tâm : “Tình ca, ngài cũng có acc nhỏ sao ~~~”
『 Bang Phái 』Vọng Tình : “Lục nha đầu, đến giúp ca một phen!”
『 Bang Phái 』Lục Duyệt Tâm : “Đến ngay~~”
『 Hệ Thống 』nêu lên : người chơi Lục Duyệt Tâm vào đội ngũ.
Lục Duyệt Tâm : “ này là acc nhỏ của ông hả?”
Vọng Tình : “Em trai, giúp tui coi chừng nó dùm, đừng làm nó chết a, nếu không lần sau PK với ông xã bà tui chỉnh cho nó chết ngắc ngứ na!”
Lục Duyệt Tâm : “Hu hu hu, ta muốn cáo với chưởng môn tên đồi bại này khi dễ ông xã ta~~”
Vọng Tình : “…”
Nói là nói như vậy, nhưng Lục Duyệt Tâm thực sự vẫn là bảo hộ Phong Hỏa thật chặt chẽ, Phong Hỏa cũng nhắm mắt theo sát Vọng Tình, sợ mình sơ sẩy một cái liền đi gặp Diêm Vương.
Vọng Tình mang đội hiệu suất phải nói là cực cao, đánh có hai tiếng mấy đã rửa sạch hơn phân nửa phó bản hằng ngày, cô nương kia đi theo cũng ăn ké không ít kinh nghiệm, thành ra rất là vui vẻ, nàng hỏi : “Tình ca~~~ em trai ông có phải là đi đâu không vậy? Chơi từ nãy tới giờ mà sao không thấy nó hó hé tiếng nào hết vậy?”
Phong Hỏa : “Tui ở.”
Mọi người : “…”
Lục Duyệt Tâm : “Ồ ~~ vậy tại sao không nói lời nào nha? Xí hổ nha?”
Một vị nam ngoạn gia khác trong đội phát một cái biểu tình cười ha hả : “Muội tử, người ta một cái kiếm khách nho nhỏ chui vào phó bản của chúng ta, đã khẩn trương muốn chết rồi, muội cũng đừng đùa giỡn em nó.”
Lục Duyệt Tâm : “Có chị đây bảo vệ, sợ cái rì na~~”
Phong Hỏa rất là đúng lúc phát ra một cái biểu tình mặt đỏ ửng, trong nháy mắt thiên lôi nện xuống một đội người.
Một hồi sau, sáu người tách ra lại lục tục hợp về một đội, Tiếu Lang cùng Vương Mân chơi nãy giờ cũng gần ba tiếng, tới lúc phải về, thế là cùng nhau nói lời tạm biệt với đám người Vọng Tình.
◊ ◊ ◊
Đội ngũ giải tán không được bao lâu, Giang Phong Vũ Hỏa login, chơi acc nhỏ.
Vọng Tình thực chân chó chạy tới tranh công : “Phong ca, hôm nay gặp chị dâu nha!”
Mạt Danh : “Còn gặp được bạn của chị dâu, học trưởng của chị dâu nữa!”
Khốc Lạc Lạc : “Em còn dẫn bọn họ đi thăng cấp nữa!”
Thường Tiếu Thiên không rõ, cho nên : “???”
Vọng Tình : “Là Tiểu Long Nữ đó, nhỏ onl đó!”
Thường Tiếu Thiên : “…Ai bảo nhỏ đó là chị dâu tụi mày?”
Mọi người : “Hắc hắc hắc hắc!”
Thường Tiếu Thiên phát cái biểu tinh câm nín, nói “Tụi mày đừng gọi bậy bạ, tao không có ý kia.”
Vọng Tình : “Vậy tự dưng sao khi không dẫn nhỏ đi ăn kim huyết nhân sâm, thử hỏi có mấy người được nhận đãi ngộ này đâu chứ!”
Thường Tiếu Thiên : “Theo như lời mày nói, vậy tụi mày đều từng ăn qua, chẳng lẽ tao đây phải bao hết tụi bây sao?”
Mọi người : “…”
Khốc Lạc Lạc : “Hai tuần này cả phái chúng ta đánh với Bắc Vân Phái kịch liệt tới như vậy, không phải là mày muốn thay nhỏ ngốc kia báo thù sao?”
Thường Tiếu Thiên : “Có liên quan tới nhỏ đâu, Dạ Hành Vân không có giết nhỏ.”
Vọng Tình : “Sao mày biết?”
Thường Tiếu Thiên : “Hôm đó tao chạy tới Tiên Trúc Đảo, Dạ Hành Vân liền nói với tao, nhỏ là bị rắn cắn chết.”
Mọi người : “…”
Thường Tiếu Thiên : “Sau đó, nó cùng Sóc Địch liên thủ giết tao.”
Vọng Tình : “Thao!”
Khốc Lạc Lạc : “Kháo!”
Mạt Danh : “Miao!”
Mọi người : “…”
Thường Tiếu Thiên : “So, tao đây là báo thù cho chính mình.”
Bốn người cùng chung mối thù hàn huyên một hồi lâu, Thường Tiếu Thiên mới hỏi lúc nãy chơi với Tiểu Long Nữ, tình huống ra làm sao.
Khốc Lạc Lạc thần bí hề hề mà nói “Tao cảm thấy được a, thằng bạn của nhỏ ngốc là một nhân tài na.”
Khốc Lạc Lạc : “Tên là Âu Dã Tử, chơi chú tạo sư, hiện tại cấp bậc vẫn là rất thấp, bất quá tao cảm thấy nó nói chuyện thực sự rất lợi hại a.”
Thường Tiếu Thiên : “Nó nói gì?”
Khốc Lạc Lạc kể lại đối thoại giữa mình và Vương Mân suốt buổi chiều cho cả đám nghe, phép tính cao siêu nọ không dễ biểu đạt, nên liền qua loa một hai câu.
Vọng Tình : “Thao, sao mày không chụp lại đoạn nói chuyện kia của nó, tao tính toán một chút xem có đúng hay không!”
Thường Tiếu Thiên : “Không cần làm vậy, nó có thể liếc mắt nhìn một cái đoán ra thanh loan đao kia của Lạc Lạc khuyết điểm nằm ở đâu, coi như là rất lợi hại rồi.”
Khốc Lạc Lạc : “Tao cũng cảm thấy như vậy.”
Thường Tiếu Thiên : “Người này bỏ sức ra bồi dưỡng, sau này có thể mời nó vào Tây Phong.”
Mạt Danh ngắt lời nói : “Tao cảm thấy được nhỏ ngốc cũng là một nhân tài a.”
Mọi người : “…”
Mạt Danh : “Tuy là hiện tại có chút gà, bất quá nhỏ cũng rất có tiềm chất làm thích khách a, hơn nữa trên người nhỏ thấp thoáng có bóng dáng của Nương Nương, tao cảm thấy chúng ta có thể phái nhỏ đi Bắc Vân Phái làm gián điệp!”
Thường Tiếu Thiên : “Không sai, ngay từ đầu tao chính là nghĩ như vậy.”
Mọi người : “…”
Mạt Danh : “A Phong, mày thực sự quá âm hiểm!”
◊ ◊ ◊
Tiếu Lang chơi đến thỏa thích mới trở về, cùng Vương Mân ăn cơm tối rồi quay lại ký túc xá.
Rời đi thế giới trò chơi đầy phấn khích rồi, lại cảm thấy cuộc sống sự thật có chút nhạt nhẽo. Đi tới đi lui cũng chỉ là phòng học, căn-tin, ký túc xá, một tuyến đường ba điểm dừng.
Buổi tối đói, Tiếu Lang nằm trên giường, bắt đầu mặc sức tưởng tượng tương lai “Vương Mân, về sau ông muốn làm gì na?”
Vương Mân “Chưa nghĩ đến.”
Tiếu Lang “Không có ước mơ sao? Ví dụ như làm công tác gì đó ý.”
Vương Mân đặt quyển tiểu thuyết võ hiệp trên tay xuống, hai tay vòng ra sau gáy, đầu gối lên tay ngẩng đầu nhìn trần nhà, nói “Hồi trước tớ mơ ước trở thành tác gia.”
Tiếu Lang “Tác gia? Ha ha, vậy tui đây nên chạy nhanh xin ông mấy cái chữ ký, sau này nếu ông có nổi tiếng rồi muốn xin cũng xin không được!”
Vương Mẫn khẽ cười “Hiện tại đã sớm không mơ tới nữa rồi.”
Tiếu Lang “Tại sao na?”
“Có thể…” Vương Mân nói “…tớ phải kế thừa sự nghiệp.”
Vương Mân cũng không biết tại sao, những lời nói, những đề tài mà bản thân luôn kiêng kị không muốn nhắc tới, lại có thể dưới một tình huống hết sức đơn giản như lúc này nói ra, sau đó bản thân lại còn hoàn toàn thẳng thắng thành khẩn trả lời lại.
Có lẽ là do Tiếu Lang rất đơn thuần, rất thẳng thắn, ở bên cạnh cậu ta, Vương Mân cảm thấy thực nhẹ nhàng, thực thoải mái… Dưới bầu không khí như vậy, vấn đề khiến cậu đau đầu đã lâu, cũng trở nên không khó đối mặt chút nào… Thế là, dưới sự dẫn dắt một chút rồi lại một chút của Tiếu Lang, Vương Mân đột nhiên sinh ra ý tưởng, nói hết những buồn bực khổ sở trong lòng cho cậu ta…
Tiếu Lang “Ông không phải có một người anh sao?”
Vương Mân : “Ba mẹ tớ mấy năm trước đã ly hôn, anh tớ sống với mẹ, tớ sống với ba.”
Tiếu Lang “Ồ, vậy tức là, anh của ông phải kế thừa sự nghiệp của mẹ ông, còn ông phải kế thừa sự nghiệp của ba ông.”
Vương Mân hơi cau mày, lên tiếng trả lời “Ừ.”
Tiếu Lang hiếu kỳ, hỏi “Bộ nhà ông buôn lậu sao, mắc gì nói tới kế thừa sự nghiệp thống khổ tới vậy?
Vương Mân “…không phải.”
Tiếu Lang trở mình nằm úp sấp trên giường, nhìn Vương Mân cười hắc hắc, nói “Vậy ông còn lo lắng khỉ gì nữa, sau này ba ông có thể sẽ tái hôn, đến lúc đó biết đâu chừng ông sẽ có thêm nhiều đứa em giúp ông gánh áp lực na… Binh tới thì tướng đỡ, thủy tới thì đất chặn thôi~~”
Tiếu Lang cười, còn vươn tay lắc lắc tỏ vẻ cần gì phải để ý chứ, trên má phải của cậu nhàn nhạt nổi lên lúm đồng tiền, cặp mắt thật to của cậu dưới ngọn đèn trắng lấp lánh đến có chút chói mắt.
Có chừng một giây như thế, Vương Mân cảm thấy lồng ngực trái của mình có chút tê dại, làm cho cậu mất đi năng lực tự hỏi, sau đó, câu hỏi theo bản năng đột nhiên thốt ra “Cậu có thể làm em tớ không?”
______________________