Sinh hoạt của Mộ Dung Cương lại trở lại bình thường.
Tiểu lưu manh trở về nhà, y tiếp tục tập trung vào công việc của mình.
Bây giờ, tại bệnh viện của y, chuyện được mọi người quan tâm nhất chính là ca phẫu thuật của Tiểu Tĩnh. Chuyện liên quan đến sinh tử, không thể không lo lắng. Bởi vì người quyên tặng tích cực phối hợp cho nên ca phẫu thuật của cô bé được sắp lịch sẵn là vào mười ngày sau, từ giờ đến đó bắt đầu trị bệnh bằng hoá chất.
Nói một cách đơn giản, là diệt hết tủy gốc của cô bé, sau đó mới cấy ghép tế bào tủy mới, để cho tế bào mới ở trong cơ thể của cô bé sinh trưởng thêm những tế bào khỏe mạnh, nếu như thân thể của cô bé có thể thích nghi được với tế bào mới thì bệnh bạch cầu coi như là cơ bản đã được trị hết.
Tiểu Tĩnh bắt đầu được trị liệu bằng hóa chất liều cao, nhất định phải chuyển vào phòng vô trùng. Bởi vì sức đề kháng của cô bé lúc này đã rất yếu, chỉ cần một chút vi khuẩn nhỏ cũng có thể khiến cho cô bé mất mạng. Không chỉ có cha mẹ bé không được vào mà ngay cả y bác sĩ trong bệnh viện cũng phải hạn chế số lần ra vào.
Cảm giác cô độc này đối với người trưởng thành mà nói cũng là khó có thể chịu đựng được, huống chí là đối với một cô bé mới hơn ba tuổi?
Bất quá Tiểu Tĩnh biểu hiện vô cùng tốt, biết ba mẹ chỉ có thể gặp bé thông qua tấm kính thủy tinh, liền mỗi ngay thực ngoan ngoãn ngồi yên nhìn chằm chằm tấm kính cửa sổ, khiến cho Mộ Dung Cương nhìn thấy liền đau lòng không thôi.
“Anh à, mấy ngày nữa thì Tiểu Tĩnh có thể đi làm giải phẫu ạ?” Đây là câu mà ngày nào bé con cũng phải hỏi.
“Ngô, chỉ còn có bốn ngày nữa thôi. Hết tuần này, lại thêm một ngày nữa, thế là Tiểu Tĩnh sẽ được giải phẫu rồi.”
“Vậy cuối tuần anh nhớ đến thăm em nha?” Tiểu Tĩnh tội nghiệp nhìn Mộ Dung Cương, đôi mắt to tròn không dấu được tịch mịch khiến cho ai nhìn thấy cũng phải đau lòng.
Mộ Dung Cương cầm microphone trong tay, có lỗi cười cười,“Thực xin lỗi nga, Tiểu Tĩnh, cuối tuần này anh đã sớm hứa trước với người khác, phải đi làm việc. Bất quá anh hứa với em, khi nào về sẽ mua quà cho em nhé?”
Tiểu Tĩnh rõ ràng có chút thất vọng, nhưng nghe thấy có quà thì gật gật đầu, vươn hai ngón tay nhỏ bé ra,“Lần trước anh có hứa sẽ tặng quà cho em, vậy là hai phần. Khi nào về nhớ mang cho em nha?!”
“Được!” Mộ Dung Cương mỉm cười đứng lên, dưới gọng kính lạnh lùng là ánh mắt dịu dàng, tựa hồ còn mang theo chút ẩm ướt. Vì cái gì, như ngư ẩm thủy, lãnh noãn tự tri. (như cá uống nước, nóng lạnh tự biết)
“Anh viện trưởng,” Tiểu Bân Bân đầu bóng lưỡng nho gần như lấy lòng kéo kéo góc áo Mộ Dung Cương,“Nếu em mà vào trong đó, nhất định sẽ rất ngoan, em không cần quà đâu. Ách…… khi nào thì em mới được vào đó ạ?”
Mộ Dung Cương hiểu được, đây là Tăng tiên sinh bảo bé con hỏi như vậy. Bất quá y cũng chẳng trách, trên mặt nở nụ cười càng sâu, bế bổng cậu bé lên,“Vậy em nói cho em Tĩnh Tĩnh, nói được ở trong này là chuyện thực hạnh phúc, để cho em ngoan ngoãn nghe lời, được không?”
“Dạ.” Tiểu Bân Bân tiếp nhận microphone, không chút nào che dấu vẻ hâm mộ với cô bạn nhỏ,“Em có thể vô trong đó ở là bệnh đã sáp lành rồi đó. Chờ khi nào em ra được nha, sẽ trở lại như trước kia, tóc dài thiệt là dài, không phải bị chích thuốc nữa nè, có thể đi nhà trẻ, chơi với các bạn nữa.” Giọng nói đang vui vẻ chợt trở nên buồn bã,“Cha mẹ cũng không cãi nhau, nói muốn ly hôn.”
Mộ Dung Cương trở nên trầm mặc, từ ngày hôm đó khi mẹ của Tiểu Bân rời đi thì không thấy quay lại nữa, chẳng lẽ là nhà cậu bé đã xảy ra chuyện? Nhưng mà lúc mẹ cậu bé rời đi thì đâu có lộ ra điểm gì kỳ quái.
Nguyên bản bọn họ còn kế hoạch, nếu tìm không thấy tủy sống thích hợp thì mẹ của Tiểu Bân sẽ sinh thêm một đứa bé nữa. Dùng máu cuống rốn của đứa bé đó, nếu như độ tương thích thành công thì chính là cách tốt nhất để cứu anh trai bé. Lần này mẹ Tiểu Bân trở về chính là làm công tác chuẩn bị mang thai. Lẽ nào đã xảy ra sự cố gì?
Mộ Dung Cương không cách nào đi hỏi đứa nhỏ chuyện này, chỉ có cách đi tìm Tăng tiên sinh hỏi dò,“Nhà của anh…… không có việc gì đi? Chị Tăng khi nào thì quay lại?”
“Không có việc gì…… chúng tôi hoàn toàn không xảy ra chuyện gì cả!” Tăng tiên sinh nói năng lộn xộn xua tay, cực lực lảng tránh đề tài này.
Nhìn ra vẻ quẫn bách của người này, Mộ Dung Cương không xát muối vào miệng vết thương của người ta nữa. Có lẽ chỉ là nhất thời phát sinh mâu thuẫn, qua mấy ngày chắc sẽ tốt lên thôi.
Thế là y không suy nghĩ nhiều nữa, trở về văn phòng. Đẩy cửa, liền phát hiện ra y có khách không mời mà đến. Kẻ kia đang quang minh chính đại mà chiếm cứ vị trí của y, hai chân vắt chéo lên trên bàn, nhàm chán dùng máy tính của y mà lên mạng chơi game.
“Sao chú lại tới đây?” Ánh mắt lập tức lạnh vài phần, tỏ vẻ không chỉ có không chào đón, còn thực chán ghét!
“Anh đây tới đón cưng tan tầm chớ làm gì nữa, honey!” Tiểu lưu manh tặng cho viện trưởng đại nhân một ánh mắt đầy mị hoặc, cười đến cực kỳ đãng.
“Cút!” Mộ Dung Cương đóng sầm cửa, không chút khách khí chửi ầm lên,“Chú nếu không chịu ở nhà, thì thích chạy đến chỗ nào trốn được thì trốn, mắc mớ gì lại chạy đến chỗ của tôi hoài vậy?”
Đường Mộ Dương hậm hực liếc mắt,“Tôi không có cãi nhau, cũng không có bỏ nhà trốn đi, mô tô của tôi không phải còn ở lại chỗ của cậu sao? Tôi tính đợi đến tối sẽ lấy về, chứ chả nhẽ ban ngày ban mặt lấy a? Chắc chắn sẽ bị pa pa cà ri tóm cho coi!”
Cũng đúng nhỉ, Mộ Dung Cương thiếu chút nữa đã quên cái tên gia khỏa này là người ngoài hành tinh, y nghĩ đến một chuyện,“Đem quần áo về luôn đi! Lần trước còn vứt cả đồ trong xe tôi, nhắn tin cho chú chú cũng chẳng trả lời!”
“Có sao?” Tiểu lưu manh vô sỉ làm mặt nghiêm trang,“Tôi đâu có thấy.”
Bỏ đi, Mộ Dung Cương không muốn tranh chấp vô vị nữa, trực tiếp hạ lệnh trục khách,“Vậy tự chú đi tìm chỗ nào mà chơi đi, đợi đến tối thì quay lại mà lấy đồ.”
“Không cần đâu!” Tiểu lưu manh hạ chân xuống, bắt đầu tắt máy tính,“Dù sao cậu cũng sắp tan tầm rồi, chúng ta ra ngoài mua nguyên liệu, tối nay nấu cơm, ăn xong rồi tôi dọn đồ về là vừa đẹp. Cậu cũng muốn ăn đồ tự nấu hơn đúng không?”
Còn tỏ vẻ săn sóc a! Mộ Dung Cương tà nghễ liếc hắn,“Ý của chú là chú sẽ nấu cơm cho tôi hả?”
Đường Mộ Dương chân chó cười làm lành,“Tôi nấu cơm không thành vấn đề nha, chỉ là xào rau thì để cho người chuyên nghiệp như cậu làm thì tốt hơn, đi mà~~đi mà~~~~!”
Hắn vừa nói, tay bắt đầu cởi áo blouse trắng cho y.
“Buông tay!” Mộ Dung Cương bị lưu manh đùa giỡn, biết mình vĩnh viễn luôn kém tên này về khoản mặt dày, nhìn kim đồng hồ trên tường vẫn còn cách thời gian tan tầm là ba mươi phút, thân là viện trưởng, tan tầm sớm một chút hẳn là không thành vấn đề đi?
Từ bệnh viện đi ra, khi đến bãi xe để lấy xe, y đột nhiên nhớ tới một vấn đề quan trọng,“Sao chú vô được văn phòng của tôi?”
Tiểu lưu manh làm vẻ mặt vô tội,“Tôi nói tôi là anh cậu, thế là mấy cô ấy cho tôi vào luôn.”
Là sao? Mộ Dung Cương có hơi hoài nghi. Không hề biết vào lúc này có một tin tức kinh thiên động địa đã lan truyền khắp bệnh viện, cả bệnh viện ồn ào huyên náo như muốn nổ tung.
“Chân mệnh thiên tử của viện trưởng xuất hiện!”
“Bạn trai của viện trưởng đẹp trai quá đi!”
“Vừa đến liền đem viện trưởng bế đi mất rồi, ngọt ngào quá đi! Không chừng ngày mai viện trưởng sẽ không đi làm đâu, he he……”
Mà nam nhân vật chính của câu chuyện lại hoàn toàn không hề hay biết gì, đang còn ở trong quầy hải sản của siêu thị tranh cãi kịch liệt.
“Tôi muốn ăn sườn nướng thì là!”
Vậy hấp.
“Tôi muốn ăn cá nướng giấy bạc!”
Tiếp tục hấp.
“Tôi muốn ăn vịt om!”
Vẫn là hấp.
Tiểu ác ma ở trong lòng Mộ Dung Cương cười vui vẻ, kính dâng lên cho tên kia một bàn mỹ thực toàn đồ hấp.
Đường Mộ Dương nhìn cái bàn ăn toàn đồ hấp thuần khiết, tự mình đi xuống nhà bếp lấy dĩa tương ớt lên. Hắc hắc, như vầy ăn cũng ngon, lại còn dinh dưỡng nữa!
Mộ Dung Cương đầu đầy hắc tuyến, không cam lòng a không cam lòng!
Cơm no bụng rồi, trời cũng đã tối đen.
“Chắc là tới lúc phải về rồi?” Chủ nhà bắt đầu thúc giục.
Khách nhân tựa vào sô pha, vừa lòng ợ một tiếng,“Ăn đồ nóng mồ hôi đổ đầy người, tôi đi tắm một cái.”
Chủ nhà nghe tiếng nước ào ào hòa cùng tiếng hát vọng ra từ nhà tắm, thực mất hứng.
Khách nhân tắm rửa sạch sẽ đi ra, chủ nhà thực bực bội.“Sao chú lại mặc áo khoác của tôi?”
Khách nhân tỏ ra đương nhiên,“Vừa tắm rửa xong, đương nhiên phải mặc rộng thùng thình một chút mới thoải mái. Ai da, đừng keo như vậy mà, cậu cũng đi tắm một cái đi, bớt giận. Cả người toàn mùi đồ ăn hôi quá!”
Hắn dám chê ta? Chủ nhà căm giận vào phòng tắm, tính khiết phích làm cho chính y cũng không chịu được mùi vị lạ trên người mình.
Khách nhân nhân cơ hội đem quần áo cả mới lẫn cũ nhét vô trong máy giặt, cái máy bắt đầu quay ù ù.
Chủ nhà đi ra nghe thấy thanh âm lạ, tức giận đến phát điên,“Sao lại ở trong nhà tôi giặt đồ?”
Khách nhân thản nhiên đáp,“Bộ đồ mới không giặt qua mà mặc sẽ có hại cho da. Đồ bẩn thì thối hoắc, chẳng lẽ tôi tắm sạch sẽ thế ngày lại phải chui vô bộ đồ đó? Thiệt mất vệ sinh!”
Gân xanh trên trán chủ nhà nổ tung,“Đường Mộ Dương, ngươi mau cút cho ta!”
Đường Mộ Dương cởi bỏ áo khoác tắm, lộ ra cả người trần truồng, vô cùng ủy khuất,“Ngay cả quần lót tôi cũng không có, sao mà cút được? Bị cảnh sát tóm là cái chắc!”
“Đường Mộ Dương!” Mộ Dung Cương chịu không nổi kích thích, huyết khí dâng lên, cả mặt đỏ bừng,“Cái tên lưu manh này, đến tột cùng chú muốn làm cái gì?”
Ách, người ta thường nói cái tên nói lên bản chất của con người, tiểu lưu manh quyết định muốn làm một chút chuyện cho phù hợp bản sắc lưu manh.
Tác giả:
Cám ơn quà tặng lẫn lời chúc của mọi người, thiệt cảm động nha! Hôn ~ tiếp tục vote nha, đừng để cho táo nhỏ bị tụt hạng nha!
Táo nhỏ gọi tới gọi lui: Kế tiếp, có phải hay không sẽ làm chút chuyện gì không thể nói ra không?
Tiểu Cương đỏ mặt cự tuyệt: Người ta không cần đâu!
Mọi người cười xấu xa: Tiểu thụ thụ, ngươi liền theo hắn đi. Bọn này đều đang đợi ăn thịt a ~
Tiểu Cương ngậm nước mắt lên án, mấy người đều là người xấu!