Tiểu Lưu Manh Đích Ái Tình Công Lược

chương 67: phiên ngoại 6: làm chuyện xấu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kỳ thật Đường Mộ Dương cũng không say, nhiều lắm cũng chỉ là say chuếnh choáng mà thôi. Hoặc là nói, ngay cả say chuếnh choáng cũng không tới, chỉ là hơi choáng váng đầu thôi, hắn là muốn mượn rượu làm càn.

Không nói đến Mộ Dung Cương hoả nhãn kim tinh nhìn xuyên qua kỹ xảo của hắn, chính là bảo bảo Đường Diệc Quan, hừ hừ, cũng nhìn ra ý đồ của lão cha lưu manh.

Cái đầu nhỏ dụi dụi vào trong lòng ba ba, thực không để mặt mũi chĩa cái mông tròn tròn thịt thịt cho lão cha. Tới giờ ngủ rồi, không được cướp ba ba của người ta!

Mộ Dung Cương có con trai làm lá chắn, tà tà liếc nhìn tiểu lưu manh đang lấm la lấm lét một cái,“Muốn làm gì? Muốn làm gì?! Vừa mới nãy không biết là ai còn đang ngã trái ngã phải không đứng dậy nổi, sao vừa về đến nhà đã nói mớ? Đi, tắm rửa rồi đi ngủ! Không đi tắm thì đêm nay ra sô pha mà ngủ!”

Không chịu! Tiểu lưu manh hệt như chó Nhật quẫy quẫy đuôi nịnh nọt,“Anh đi tắm, chúng ta cùng đi tắm nha.”

“Được!” Mộ Dung Cương đem bảo bảo đang bám như bạch tuộc trước ngực mình nhét vào trên tay vú em, hào phóng phất tay,“Đi thôi!”

Y y, ba ba sao lại vứt bỏ con? Con không chịu ở chung với lão cha lưu manh đâu! Tiểu gia khỏa ở trong lòng Đường Mộ Dương nhíu mày, nếu bảo bảo có thể làm ra nhiều hành động, nhất định sẽ lấy tay bịt mũi mình lại.

Thối quá đi, trên người cha có mùi thối, người ta không chịu!

Nhưng vú em lại một chút không hiểu tâm tư con trai, nhìn Mộ Dung Cương đi lấy quần áo, tự cho là đối phương muốn cùng tắm với mình, cho nên vui vẻ rạo rực ôm con trai chạy vào phòng tắm trước.

Miệng huýt sáo, vừa xả nước, vừa cởi đồ cho con trai, sau đó đến chính mình. Thuần thục, hai cha con nhanh chóng liền trần như nhộng.

Nước chưa đầy bồn tắm nhưng vú em đã khẩn cấp ôm con trai nhảy vào. Nước ấm ào ào đánh mạnh vào làn da mềm mại của Đường Diệc Quan, kích thích tiểu gia khỏa kêu ngao ngao. Tiếp theo, cái miệng nhỏ nhắn há to, rất nhanh sẽ òa khóc.

Vú em hưng phấn quá độ lúc này mới chú ý tới vai của con trai nháy mắt đã bị đỏ một mảng, trong hốc mắt nước mắt đã đảo vòng quanh, nhất thời giật mình, hơi rượu đã bay đi hơn phân nửa.

Đáng chết! Người có rượu vào phản ứng quả nhiên vẫn là chậm nửa nhịp, hắn đã quên bảo bảo làn da so với người lớn bạc nộn hơn, chính mình cảm thấy nước ấm này thực thoải mái, nhưng mà đối với bảo bảo mà nói thì rất là nóng.

Nhanh chóng hạ nhiệt độ nước, đem nước mát tưới lên mảng da hồng hồng của con trai, đau lòng trấn an,“Quan Quan ngoan nha, đừng khóc đừng khóc nha.”

Bảo bảo sao có thể không khóc? Đường Diệc Quan ủy khuất gào khóc, người ta không cần lão cha thối, ngược đãi người ta, lấy nước nóng làm người ta bị bỏng! Ba ba, ba ba ở đâu? Mau tới cứu người ta! Oa nha nha ──

“Xảy ra chuyện gì?” Mộ Dung Cương nghe tiếng con trai khóc, vội vàng xông vào phòng tắm.

“Không có việc gì không có việc gì!” Vú em nhanh chóng nghiêng người, bàn tay to che đi cái vai hồng hồng của bảo bảo,“Anh vừa giỡn với con, làm nó bị dọa thôi hà.”

Vậy sao? Mộ Dung Cương thực hoài nghi.

Nói dối! Gạt người! Đường Diệc Quan tràn đầy ủy khuất nhưng không có cách nào nói ra được, chỉ có thể dùng sức ở trước mặt ba ba gào khóc, càng thêm giãy dụa đấm đá, hai cánh tay nhỏ bé còn không ngừng vươn về phía Mộ Dung Cương.

Mộ Dung Cương cảm thấy không đúng lắm, Quan Quan tuy rằng quấn mình hơn, nhưng vẫn là rất thân thiết với cha nó. Gần đây tiểu lưu manh lại cố ý bồi dưỡng tình cảm với con trai, bảo bảo nói như thế nào cũng không đến nỗi nóng lòng muốn rời khỏi ôm ấp của vú em.

“Anh đưa con cho em.” Mộ Dung Cương nói xong liền đến gần định bế bảo bảo ra.

“Thiệt không có việc gì mà.” Làm chuyện xấu vú em giấu đầu hở đuôi muốn đem con trai giấu ra đằng sau.

“Đưa cho em!” Mộ Dung Cương nổi giận, xem vẻ mặt chột dạ này của hắn, tuyệt đối có vấn đề!

Vú em cuối cùng cũng đành ủ rũ buông tay, thả tay ra khỏi bả vai bảo bảo, thành thật nhận sai,“Vừa rồi xả nước, ách…… Không cẩn thận làm con bị nóng. Kỳ thật, cũng không phải thực nóng, anh cảm thấy vẫn là rất được!”

Mộ Dung Cương vừa nhìn thấy vết hồng trên vai con trai còn chưa tan đi, lòng liền rất đau, một tay giằng lấy con trai ra, tay kia kéo lấy cái khăn,“Sao anh lại có thể như vậy? Đúng là đồ vô trách nhiệm! Anh bao nhiêu tuổi, con bao nhiêu tuổi? Anh cảm thấy không nóng, con liền chịu được sao? Làm việc qua loa hời hợt, cư nhiên còn dám giấu em? Quan Quan đừng khóc, chúng ta không thèm để ý đến cha nữa!”

Ô…… Vú em bị chỉ trích kỳ thật trong lòng cũng rất khó chịu a, hắn vẫn là rất thương con mà, hắn tình nguyện là mình bị bỏng cũng không muốn làm con bị bỏng a!

Vội vội vàng vàng đứng lên khỏi bồn tắm, muốn đuổi theo ra ngoài xem,“Hay là đưa con đến bệnh viện xem thử đi?”

Nói chưa dứt câu, vú em bùm một tiếng, lòng bàn chân trượt ngã trở về. Hắn vốn đã uống rượu, hơn nữa ngâm nước ấm, máu huyết toàn thân tuần hoàn nhanh hơn, cồn khuếch tán đi ra, cả người liền vô lực. May mắn trong bồn tắm có nước, nếu không cả thân mình của hắn đổ ụp xuống như thế, không khéo liền gãy xương luôn.(cho chết =)))

Mộ Dung Cương đã ra đến bên ngoài, lại bị tiếng động lớn làm cho hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tiểu lưu manh thống khổ ai du ai du xoa cái mông.

Đúng là chỉ biết gây thêm phiền phức! Bực tức ôm con trai quay lại, Mộ Dung viện trưởng tự mình làm kiểm tra. May mắn, chỉ là phần da dưới mông có hơi xuất huyết, tím bầm một khối, đau đớn vài ngày, nhưng xương cốt không có việc gì.

Đường Diệc Quan tiểu bảo bảo thấy cha bé so với bé còn gào khóc lớn hơn, thế là bèn nín khóc, ở trong lòng ba ba tò mò nhìn qua.

Cái này là…… báo ứng sao? Làm bé bị bỏng, liền ngã dập mông? Thật đáng thương a, bảo bảo Đường Diệc Quan tâm địa vẫn là thực thiện lương, cùng ba ba bé giống nhau.

“Anh ở chỗ này thành thành thật thật tắm rửa cho sạch rồi mới được ra, đừng gây thêm phiền toái cho em nữa!” Mộ Dung Cương lấy cái khăn lau lau tay, vứt lên trên mặt tiểu lưu manh, ôm con trai đi ra.

Tiểu lưu manh đáng thương làm sao còn dám nghĩ đến cái gì uyên ương hí thủy nữa? Thê thê thảm thảm đem chính mình tắm rửa sạch sẽ.

Khi Đường Diệc Quan được ba ba ôm đến giường ngủ kiểm tra bả vai, cuối cùng cũng nhớ tới ủy khuất mà mình phải chịu, lại ấm ức bật khóc.

“Được rồi, Quan Quan không khóc, Quan Quan nhà chúng ta dũng cảm nhất nhà có đúng không?” Mộ Dung Cương nhìn kỹ nửa ngày, con trai không có việc gì, cũng không cần phải bôi thuốc, chỉ nhẹ nhàng thổi thổi mảng hồng hồng trên vai cho bé, không ngừng hôn hít trấn an.

Ngô ngô, bảo bảo được dỗ dành cả buổi cuối cùng cũng nín khóc, liền dụi dụi cái đầu nhỏ vào lòng Mộ Dung Cương, muốn tìm kiếm an ủi.

Mộ Dung Cương biết bảo bảo muốn cái gì, bất quá bây giờ còn chưa tắm rửa, trên người mồ hôi rất dơ bẩn, không thể cho con bú được. Kiên nhẫn trấn an bé, đồng thời thương lượng,“ Lát nữa ba ba mang con đi tắm rồi cho con ăn có được không?”

Miễn cưỡng đi, Đường Diệc Quan không phải quá kiên nhân, mặc dù không khóc nháo nhưng liên tiếp dụi dụi đầu vào ngực Mộ Dung Cương. Mộ Dung Cương đành phải thúc dục vú em một tiếng,“Anh nhanh lên!”

Tiểu lưu manh còn muốn ở trong phòng tắm ai điếu một chút vận mệnh bi thảm của mình, vừa nghe tiếng thúc giục liền biết chỉ có thể là thằng con mình lại quấy khóc, không thể không nhanh chóng thu thập cảm xúc, đem chính mình tẩy trừ sạch sẽ, lại cọ rửa bồn tắm một chút, đổ đầy nước ấm vào.

“Vào đi!” Vú em bị thương đỡ lấy cái mông, bi thảm hề hề đi ra, nào ngờ con trai vừa nhìn thấy hắn cơn giận lại bùng lên, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Tiểu nhân khó nuôi a! Con trai không để ý tới lão tử, lão tử còn phải hạ mình chạy đến ân cần thăm hỏi con trai,“Quan Quan ngoan nha? Đừng giận nữa mà, cha cũng không phải cố ý.”

“Con không có việc gì, anh đi sấy tóc đi.” Mộ Dung Cương lười nhìn bộ dạng nịnh nọt của hắn, ôm con trai đi vào tắm rửa.

Tiểu gia khỏa vừa bị nóng, nhìn thấy nước còn có chút bóng ma tâm lý. Mắt thấy vừa muốn khóc, Mộ Dung Cương vội vã cởi quần áo, lấy ra vũ khí bí mật, hấp dẫn đi lực chú ý của bé, Đường Diệc Quan bị dụ dỗ thành công, thuận lợi được ba ba mang xuống nước.

Khi bé thành thành thật thật ghé vào trong lòng ba ba, ngậm lấy một viên anh đào, mặc cho ba ba tắm rửa, vú em đứng ở cạnh cửa vẫn rình coi cuối cùng cũng thở phào một hơi.

Rón ra rón rén tiến vào, nịnh nọt hỗ trợ giúp con trai kỳ lưng, Đường Diệc Quan vẫn là rất có khí độ, hừ hừ hai tiếng rồi mặc hắn hầu hạ.

Được con trai tha thứ vú em như trút được gánh nặng, càng thêm ra sức hầu hạ vật nhỏ. Còn cùng lão cha mới xưng tội,“Thiệt tình là anh không phải cố ý, chính là khi xả nước, không chú ý, làm cho nước trực tiếp đổ lên người con.”

Mộ Dung Cương trừng hắn, “Nếu như anh cố ý, anh vẫn còn được coi là con người sao? Sau này làm việc đừng có qua loa như trước, không riêng gì chăm sóc con, ngay cả khi đi làm cũng phải chú ý có chừng mực! Bây giờ mở cửa hàng không còn giống như lúc trước đua xe, các mặt quan hệ đều phải xử lý tốt, không thể động bất động liền đùa giỡn……”

Đường Mộ Dương vừa chà lưng cho con, vừa chăm chú lắng nghe lão bà đại nhân lải nhải, bỗng nhiên trong lúc đó, liền cảm thấy trong lòng ấm áp vui vẻ.

Gia đình, nên là như vậy.

Ru con trong lòng đợi nó tiến vào giấc mộng ngọt ngào, vú em mới đem bảo bảo nhẹ nhàng thả vào trong nôi. Mộ Dung Cương đã ngủ, cảm giác được tiểu lưu manh tiến vào, từ phía sau kéo mình ôm vào lòng, liền thuận theo xoay người lại, tìm vị trí thoải mái nhất, không khách khí đem chân gác lên trên người hắn, ngủ.

Ai! Tiểu lưu manh vẫn là cảm thấy rất đáng tiếc a, đêm động phòng hoa chúc của hắn, cư nhiên liền như thế trôi qua. Muốn làm không có làm được, ngược lại còn tự làm đau cái mông mình.

Không cần hiểu lầm, hắn cũng không phải là bị phản công, chỉ là cảm thụ chỗ đau đớn, thật sự là có chút buồn bực, chỉ sợ này hai ngày, mấy chuyện này kia đều không được.

Bất quá không sao cả! Tiểu lưu manh ở trong bóng đêm âm thầm cổ vũ cho chình mình, bàn tay to sờ lên cái mông cong cong của Mộ Dung Cương, vụng trộm cười đãng. Một ngày nào đó, hắn sẽ công hạ nơi này.

Đó là đương nhiên!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio