Thiên Tinh đại lục, Phong Quốc
"Bạch Tử Du, sao ngươi lại vào đây được?!"
"Tam công chúa, ngươi không phải rất hận không thể giết được ta hãy sao? Hiện tại Bạch Tử Du ta đang đứng trước mặt sao không động thủ!"
Sau khi kết thúc mọi chuyện liên quan Hàn Dạ Minh, Cửu U Huyền cảm thấy vẫn là nhanh chóng xử lý chuyện của vị tam công chúa Phong Uyển Dư này!
"Ngươi...ngươi khác phải kim đan kỳ?!"
"Phải cũng được, không phải cũng chẳng sao! Quan trọng là một linh hồn của ngươi không hợp tại sao vẫn có thể trụ được trong cơ thể nàng ta!"
Nàng ta chính là chỉ nguyên chủ Phong Quốc tam công chúa Phong Uyển Dư.
Phong Uyển Dư nghe thấy thì vô cùng kiếp sợ, hai mắt mở lớn
"Ngươi!" Làm sao biết chuyện này?
Lúc đầu, sau khi nhiệm vụ thất bại,Phong Uyển Dư tưởng mình đã chết, nhưng thật không ngờ lại trọng sinh vào trong cơ thể này.
Khi tỉnh lại bên cạnh nàng còn có một người áo đen.
Hắn nói, hắn chính là người giúp nàng sống lại!
Bí mật này Phong Uyển Dư nàng đã giữ suốt bốn năm.
Vậy mà bây giờ lại bí phát hiện!
"Bổn công chúa không hiểu ngươi đang nói gì?"
Vừa nói, Phong Uyển Dư liền âm thầm cho tay ra đằng sau.
Trên tay nàng ta bỗng xuất hiện một thứ bột màu đen.
Ngay sau đó Phong Uyển Dư ném mạnh tới Cửu U Huyền
Cửu Tinh dưới hình dạng là một cây bạch phiến xuất hiện trên tay, phất nhẹ một cái, đem thứ bột màu đen thổi bay.
Nhưng Phong Uyển Dư đã không thấy bóng dáng đâu
"Chạy cũng nhanh thật! Tam công chúa đây muốn chơi trò đuổi bắt sao?"
Cửu U Huyền nở một nụ cười tà khí.
Cũng may nàng đã đề phòng, rắc huỳnh lộ lên người nàng ta
Lần trước ngươi dùng thứ này lên Tiểu Hoàng, vậy lần này để ta thế hắn dùng lên người ngươi vậy!
Minh Điện
Không ai ở Minh Điện biết Mình Đế bị làm sao.
Chỉ thấy hàn khí mà hắn tỏa ra đã bao trùng toàn bộ nơi này.
Rốt cuốc tên chết tiệt nào có gan chọc giận vị đại thần này vậy?
Liễu Nguyệt Vân nhìn thấy hắn quay về tâm tình không tốt liền mừng thầm trong bụng.
Bởi vì tâm tình không tốt chứng tỏ mâu thuẫn sảy ra giữa hắn và nàng ta sảy ra không nhỏ (nàng ta ở đây chỉ ai chắc không cần nói đâu!)
"Minh Nhi, vừa rồi mới đi đâu vậy mà trở về sắc mặt kém như vậy? Ngươi nói cho a dì biết, đừng doạ a dì!"
Liễu Nguyệt Vân giả bộ quan tâm lo lắng, tiến lên muốn chạm vào hắn lại bị hắn né tranh.
Bàn tay sững sờ dừng giữa không trung!
"Bổn đế hỏi ngươi, có phải ngươi đã hạ độc vào điểm tâm hôm qua, ngươi muốn giết nàng?"
Cơ thể Liễu Nguyệt Vân hơi run nhẹ, trong mắt hiện lên sợ hãi nhưng nhanh chóng bị che lấp,mà không biết rằng sự sợ hãi vừa rồi đã bị hắn nhìn thấy.
Tâm của Hàn Dạ Minh càng lãnh hơn!
"Minh Nhi, con nói gì vậy, a dì không hiểu?"
"Ta thấy ngươi hiểu rất rõ thì đúng hơn!"
Không biết từ đâu, một giọng của nữ nhân truyền tới
Giọng nói quen thuộc quanh quẩn bên tai Hàn Dạ Minh.
Hắn mãi không thể nào quên được nó!
Ngay sau đó, ba người xuất hiện trước mặt.
Nội tâm của Liễu Nguyệt Vân lúc này chính là sợ hãi tột độ
"Hàn Dạ Hiên...Bạch Dạ Vũ...!không phải các ngươi...!"
"Đã chết sao? Hử!"
Bạch Dạ Vũ một thân hoàng y.
Tuy đã sống mấy vạn năm nhưng ngoại hình vĩnh viễn giữ ở tuổi hai mươi.
Đúng bên cạnh là hai nam nhân.
Một người thân tử y, gương mặt giống Hàn Dạ Minh tới năm phần, hắn chính là Hàn Dạ Hiên.
Còn người bên cạnh chính là Quang Đế!
Liễu Nguyệt Vân quỵ xuống đất.
Nàng biết sắp có chuyện lớn sảy ra.
____________________
Kỷ lục mới????????????
Chương hôm qua đăng đến h chiều này đã đạt like và lượt bình luật
Oa!????????
Mới có hơn nửa ngày mà thành tích đạt được bằng một ngày! Mai bão ăn mừng nha!(chương).