Vừa bước bào trong phòng , mùi tịnh hương liền xông thẳng vào khứu giác Vân Văn Duệ.
Bất quá có gì đó không đúng.
Tại sao cơ thể của hắn lại trở lên nóng như vậy.
Cảm giác khô khan ở yết hầu khiến Vân Văn Duệ cảm thấy vô cùng khó chịu
Vào sâu bên trong căn phòng thì thấy Thủy Thi Nhã đang bất tỉnh nằm trên giường
" Nhã Nhi !"
Vân Văn Duệ chạy tới mép giường nâng Thủy Thi Nhã dậy , cố gắng đánh thức nàng ta.
Thủy Thi Nhã mơ mơ màng màng tỉnh lại đập vào mắt chính là gương mặt của Vân Văn Duệ
" Thái Tử ca ca !"
" Tại sao ngươi lại ngất xỉu ? Thủy Thanh La đâu ?"
Thủy Thi Nhã nghe thấy Vân Văn Duệ hỏi như vậy , lúc này mới phát hiện chỗ không đúng.
Nhưng đã quá muộn , tình được đã bắt đầu phát tác
" Thái...Thái Tử ca ca , ưm , ta...ta khó chịu quá !"
Thủy Thi Nhã hai tay ôm chặt lấy cổ Vân Văn Duệ , cả người như bạch tuộc quấn lên cơ thể hắn ta
Gương mặt của Thủy Thi Nhã mặc dù không phải là thuộc dạng cực phẩm nhưng cũng coi là xinh đẹp, hơn nữa thân hình mảnh khảnh vòng nào ra vòng đấy , nay lại tự dâng lên tận miệng làm gì có nam nhân nào chịu được sự cám dỗ.
Huống chi cả hai ngươi lúc này còn trúng tình dược
Vân Văn Duệ cuối cũng vẫn là chịu không được nữa , trực tiếp đem Thủy Thi Nhã đè xuống giường , thô bạo xé rách y phục trên người nàng ta.
Tiếng thở gấp , tiếng kêu ái muội bắt đầu tràn ngập khắp căn phòng
Bên phía Dưỡng Tâm Điện , một thái giám vội vã chạy vào
" Khởi bẩm bệ hạ , Dạ Vương nói đêm nay ánh trăng rất đẹp , mời bệ hạ và các vị tới Ngự Hoa Viên để thưởng trăng !"
Tất cả mọi người không khỏi kinh ngạc.
Dạ Vương trước nay chưa từng mời người khác bao giờ sao hôm nay lại ? Chắc không phải là mời tới để xem giết người đó chứ ? Dù muốn hay không muốn thì vẫn phải đứng dậy xách người tới Ngự Hoa Viên.
Dạ Vương đã mời ai dám không tới chứ ?
" Thật đúng là hiếm thấy ! Nếu như hoàng đệ đã có lòng vậy chúng ta đi thôi !"
Thanh Nguyên Đế phất tay đứng dậy tới Ngự Hoa Viên, mọi người cũng đứng dậy đi theo.
Thật trùng hợp là con đường tới Ngự Hoa Viên lại bắt buộc đi qua căn phòng kia
Khi chỉ cách căn phòng đó khoảng m , từng tiếng kêu ái muội truyền rõ mồn một và tài mọi người.
Ở đây phân nửa đều là người từng trải sao có thể không biết đó là cái tiếng gì chứ.
Mấy vị tiểu thư nghe thấy thì không khỏi đỏ mặt bịp tai lại
" Không phải là nói nữ nhân Thanh Nguyên Quốc các người rất kín đáo sao ? Bổn Quận Chúa thấy , nữ nhân Thiết Nữ Quốc bọn ta còn kém xa !"
Tả Nhĩ có một tật xấu là cực kì thích soi mói chuyện người khác.
Chỉ cần có cơ hội liền nói ra hết mà không khiêng nể một ai , cho dù là Nữ Đế Thiết Nữ Quốc nhiều khi cũng phải đau đầu vì nàng.
Và tất nhiên lời của Tả Nhĩ thành công khiến cho Thanh Nguyên Đế vô cùng tức giận
Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ làm ra chuyện bẩn mắt trước mặt bao nhiêu sứ thần các nước ?! Chuyện này tuyệt đối không thể tha !
" Ai nha ! Lão gia , Thanh La hình như chưa có trở lại ?! Chỉ là đi thay y phục mà sao lại lâu như vậy? Hơn nữa hình như giọng nữ nhân trong kia nghe quen quen , Có khi nào là...!"