Chương
Cửu U Huyền vừa mới trị liệu ổn thỏa cho Tiểu Tước và Tiểu Điền xong thì mấy người còn lại trong Lâm Gia tới thông báo đã chôn cất tử tế cho phụ thân Tiểu Tước và nãi nãi Tiểu Điền.
Chỉ có điều, xác của Ngự Linh Lăng cũng đã biến mất.
Cửu U Huyền lập tức đi tới chỗ nàng đã git chết Ngự Linh Lăng, đúng như lời bọn họ nói xác của nàng ta thật sự đã biến mất.
Đây thật sự là tin nàng không thích chút nào.
Một người phàm đến ngay cả Thiên Đạo như nàng cũng mất đến gần một trăm năm mới có thể giết mà bây giờ lại không thấy xác đâu.
Không cần nói cũng biết là do ai làm.
Nàng đã tạo kết giới toàn bộ quanh Lâm Gia, chỉ cần một dao động nhỏ thôi nàng cũng có thể phát giác ra.
Có thể qua mắt nàng một cách thần không biết quỷ không hay ngoại trừ Ám Đế ra thì còn ai vào đây?
Giờ thì nàng đã hiểu vì sao mà năm đó toàn bộ Thiên Đạo hợp lực lại cũng không thể nào đem hắn giết được hoàn toàn mà cũng chỉ có thể đem hắn phong ấn xuống phía dưới Quang Giới.
Thực lực của Ám Đế mạnh hơn nàng tưởng, bản thân vẫn đang bị phong ấn mà vẫn có thể hành sự thế này đúng là kẻ thù nguy hiểm.
Ngón tay Cửu U Huyền khẽ chạm xuống nơi xác Ngự Linh Lăng nằm trước đó, trong đôi mắt lóe lên tia tinh quang, chuyển hướng bước tới khóm hoa mẫu đơn gần đó.
Vừa giơ tay lên, có thứ gì đó bay giờ trong khóm hoa mẫu đơn lên tay nàng.
Là một hình nhân bên trên có dán một từ giấy đề ba chữ Ngự Linh Lăng.
Nếu nàng đoán không nhầm, Ám Đế đã sử dụng một tuyệt kỹ có tên Dịch Hoán.
Dùng một con hình nhân dán tên một người lên đó, sau đó thi pháp liền có thể khiến cho vị trí của hình nhân và người ghi trên đó bị hoán đổi.
Không phải là nàng không cảm nhận được có người tới mà là Ám Đế sử dụng thuật Dịch Hoán đem xác Ngự Linh Lăng đi.
Ám Đế cần xác Ngự Linh Lăng là có âm mưu gì nữa đây? Chắc chắn là không phải chuyện gì tốt đẹp.
Kết giới dao động, Cửu U Huyền ngẩng đầu lên, bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt.
Bắc Chi Hạc tới, nàng có hơi bất ngờ, nhưng thật đúng lúc nàng có chuyện nhờ hắn.
"Chi Hạc, ngươi có thể giúp ta trông chừng Tiểu Tước và Tiểu Điền không?"
Cửu U Huyền trực tiếp vào thẳng vấn đề.
So với việc lòng vòng, vào thẳng vấn đề vẫn hơn.
Tất nhiên và nàng không ép buộc, hắn muốn hay không nàng không ép.
"Được!"
Bắc Chi Hạc lập tức đồng ý không nghĩ nhiều.
Cửu U Huyền mỉm cười nói một câu cảm ơn.
Khi nàng vừa mới quay người lại, hắn bỗng nhiên nói một câu.
"Bây giờ ta muốn cạnh tranh công bằng với Hàn Dạ Minh liệu có còn kịp hay không?"
Hắn nhận ra, âm thầm thích nàng thật sự là sai lầm.
Chính vì sai lầm này mà bị một người đến sau cướp mất!
Cửu U Huyền lúc đầu hơi ngẩn người, đôi mắt cụp xuống, hàng lông mi che đi tâm tư.
"Chi Hạc, đừng khiến ta khó xử có được không?"
"Ngươi đang khuyên ta nên từ bỏ sao?"
Bàn tay nàng nắm chặt lại, rồi thở dài một hơi.
Quay người lại đối mặt trực tiếp với hắn.
"Ngươi xứng đáng yêu một người tốt hơn ta! Ngươi nên yêu một người yêu ngươi thật lòng, chứ không phải yêu một người vô tâm như ta.
Ta biết không nên khuyên ngươi từ bỏ chuyện gì, bởi vì ta không có quyền can thiệp vào cuộc đời của ngươi.
Nhưng mà ta chưa có ý định rời bỏ hắn, cho dù có ý định đó đi chăng nữa thì ta cũng sẽ không mở lòng thêm bất cứ lần nào.
Một lần là đủ!"
"Vậy nếu hắn phản bội ngươi thì sao?"
"Trên đời này không có nếu.
Hắn thật dám làm vậy, ta sẽ đích thân giết hắn, hủy hoại linh hồn hắn, đem hắn đầy vào âm tỳ địa ngục chịu sự thống khổ!"
Nàng thừa nhận sự chiếm hữu của bản thân đối với một thứ gì đó thật sự rất lớn.
Thứ gì không đoạt được thì người khác cũng đừng hòng có được.
Bao gồm cả tình yêu của một người cũng vậy.
Nàng đã không có được thì đem nó hủy diệt, như vậy nàng không có người khác cũng đừng mong!
Chương
Ngay ngày hôm sau, Tiểu Điền và Tiểu Tước đã hoàn toàn bình phục. Hiện tại đừng nói là một vết thương nhỏ, một vết sẹo cũng tìm không thấy. Nàng dẫn hai người họ tới nơi chôn cất người thân. Hai tiểu hài tử còn nhỏ, không chỉ bị tra tấn mà còn mất đi những người thân duy nhất, nỗi đau đớn không thể kìm nén liền bộc phát. Hai hài tử khóc vô cùng thương tâm, thân hình nhỏ bé gầy gò ôm chặt phần mộ của thân nhân người khác nhìn vào mà đau lòng theo.
"Có nghĩ tới báo thù?"
Giọng nói lạnh lùng của Cửu U Huyền vang lên, Tiểu Tước và Tiểu Điền đồng thời ngẩng đầu nhìn nàng rồi quay sang nhìn nhau.
Báo thù sao?
Có nghĩa là sẽ giết đám người Lâm Gia đó sao?
Giết người, cụm từ này đối với những hài tử đang tuổi ăn tuổi lớn như Tiểu Tước và Tiểu Điền là quá xa vời. Đối với những hài tử, phụ mẫu chúng luôn dậy giết người là kẻ xấu, vậy mà lúc này đây Cửu U Huyền lại hỏi với ý tứ này khiến cho Tiểu Tước và Tiểu Điền sợ hãi mà lắc đầu.
Tiểu Tước: "Phụ… phụ thân nói không… không thể giết người!"
"Sao lúc bị tra tấn sắp chết thì không nói câu đó?"
Tiểu Tước nhất thời không biết lên nói gì. Cửu U Huyền khẽ bật cười một tiếng, không biết là đang cười nhạo bọn họ hay chỉ là đơn thuần cười vậy thôi.
"Các ngươi có biết, nếu hôm qua ta về muộn thêm một chút nữa sẽ có chuyện lớn xảy ra hay không?"
Hai người gật đầu, Cửu U Huyền cúi người nâng cằm hai người lên buộc nhìn thẳng vào nàng. Lúc này cả Tiểu Điền lẫn Tiểu Tước trong lòng mạc danh dâng lên sự sợ hãi. Cảm giác áp lực đến nghẹn thở, muốn tránh khỏi nhưng cơ thể như đông cứng không thể di chuyển.
"Chuyện lớn mà ta nói không phải chỉ là các ngươi mất mạng đâu!"
Tiểu Tước là Phượng Hoàng Thần Thể, rơi vào tay Ám Đế không biết sẽ có bao nhiêu chuyện nữa xảy ra.
"Lương thiện đúng chỗ, tàn nhẫn đúng lúc. Các ngươi không giết người Lâm Gia sớm muộn cũng bị bọn họ giết ngược lại. Lần sau, hai người các ngươi nghĩ ai sẽ tới cứu? Ta sao?"
Đem cằm hai người buông ra, từ trong không gian lấy ra hai con thanh thủy thủ ném tới trước. Tiểu Tước do dự, nhìn lưỡi thủy thủ sắc bén không dám cầm lên.
Trái ngược với Tiểu Tước, Tiểu Điền chỉ suy nghĩ vài giây, trên khuôn mặt hiện lên sự kiên định, nghĩ tới những lời Cửu U Huyền từ chối nhận hắn làm đồ đệ, nghĩ tới những kẻ coi thường hắn, nghĩ tới đám người Lâm Gia giết nãi nãi hắn như thế nào, hắn hận, hận không thể lập tức git chết hết đám người đó. Không do dự cầm lên, kiên định nói.
"Ta muốn báo thù!"
"Còn ngươi?"
"Ta…"
"Máu của ngươi có thể giúp người chết cải tử hoàn sinh, một khi chuyện này bị người khác phát hiện, bản thân ngươi mà cứ thế nào thì chờ ngày chết là vừa. Sớm từ bỏ những cái suy nghĩ ngây thơ đó đi, đây là thế giới cường giả vi tôn, thực lực càng mạnh, lời nói mới càng có giá trị. Ngươi tính để phụ thân ngươi chết như vậy sao?"
Phải rồi, phụ thân nàng, hắn vì nàng mà chết. Vì bảo vệ bí mật trên người nàng mà đã cực khổ cả đời. Mà nàng thì sao, không làm được gì, vô dụng chờ phụ thân che chở. Cho đến khi hắn chết nàng cũng không dám báo thù.
Tiểu Tước nước mắt lăn xuống lần nữa, tay run rẩy nhặt thủy thủ lên. Cửu U Huyền mỉm cười dường như mục đích đã đạt được.
Cửu U Huyền dẫn Tiểu Điền và Tiểu Tước trở lại Lâm Gia, búng tay một cái, toàn bộ người Lâm Gia xuất hiện trước mặt bọn họ. Ai cũng đều bị trói trên cột gỗ trong miệng nhét vải. Bọn họ còn chưa hiểu chuyện gì, Cửu U Huyền chỉ nhàn nhạt lên tiếng.
"Giết ai, tha ai các ngươi tự làm!"
Nàng ngồi qua một bên nhìn. Hai hài tử nhìn nhau dường như đã hạ quyết tâm.
Máu bắn lên hai khuôn mặt non nớt. Ánh mắt Tiểu Điền trở lên vô cùng đáng sợ, hận thù không cách nào che giấu, như một con dã thú bị chèn ép bao lâu nay.
Tiểu Tước chỉ giết Lâm Đại Cường và mấy người đã đánh đập nàng cùng phụ thân nhưng Tiểu Điền lại giết hết bao gồm cả những hài tử sơ sinh mới chào đời không lâu. Làm xong hắn quay ra nhìn nàng, nói.
"Còn một người nữa cần phải giết!"
"Ngươi còn muốn giết ai?"
"Đại Tiểu Thư Lâm Gia Lâm Ánh Yên đang ở Kỳ Nguyệt Thần Điện! Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, một người cũng không thể tha!"
Không buông tha bất cứ một ai, không thể thừa nhận Tiểu Điền khiến nàng nhìn bằng ánh mắt khác. Tính cách tàn nhẫn này hình thành rất nhanh. Bất quá nàng thích!