Lúc Lâm Ánh Yên còn đang ngẩn người, Cửu U Huyền vẫy vẫy tay, gọi Tiểu Tước và Tiểu Điền qua, hỏi.
"Ai sẽ ra tay?"
"Ta!"
Tiểu Điền không chút do dự tiến lên phía trước, ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn Lâm Ánh Yên.
Nàng ta bị dọa sợ, ánh mắt đó quả thực quá kh ủng bố.
Cửu U Huyền không nói gì thêm.
Nàng biết tính cách của Tiểu Điền đang bắt đầu bị vặn vẹo, trở lên vô cùng tàn nhẫn.
Bất quá như vậy cũng tốt, trở lên tàn nhẫn một chút mới khiến bản thân không bị thiệt.
Chỉ cần không trở thành kẻ thù, nàng có thể suy xét giúp Tiểu Điền tìm một người sư phụ.
Chưa ai hiểu chuyện gì, Tiểu Điền đột nhiên xông lên, móc ra thanh thủy thủ Cửu U Huyền đưa trước đó, đâm vào ngực Lâm Ánh Yên.
Nàng ta kinh hãi, ngã xuống đất, máu nhuộm đỏ y phục.
Lâm Ánh Yên là tiểu thiếp của Thất trưởng lão, lần trước là bị Cửu U Huyền đánh bay, lần này lại bị Tiểu Điền giết người của hắn ngay trước mặt hắn, đây không khác nào là đang tát thẳng vào mặt hắn, đẫm nát tự tôn của hắn, tất không thể nhịn.
"Ngươi dám giết người ngay trong Kỳ Nguyệt Thần Điện, đúng là chán sống! Điện Chủ, ngươi còn khách khí với nàng ta làm gì? Bọn họ rõ ràng là không để Kỳ Nguyệt Thần Điện chúng ta vào mắt!"
Hạ Bân Úy cũng không nghĩ Cửu U Huyền nói tới tìm người chính là giết người.
Nếu là bình thường hắn chắc chắn sẽ vô cùng tức giận, hạ lệnh giết ngay lập tức, nhưng lần này lại có Đại Nhân can thiệp căn dặn hắn tuyệt đối không được đắc tội hay chọc giận nàng.
Chỉ là nếu không xử lý ổn thỏa, truyền ra ngoài uy danh của Kỳ Nguyệt Thần Điện sẽ bị giảm.
"Ý tứ lúc nào cũng là vì Kỳ Nguyệt Thần Điện, theo ta thấy chỉ là vì dựa hơi danh tiếng mà thôi.
Chỉ cần có một cơ hội nào đấy nói không chừng sẽ làm phản!"
Không biết có phải hay không cố ý, đôi mắt Cửu U Huyền quét qua Đoan Khải Trạch.
Đoan Khải Trạch giật mình lập tức cúi đầu, trong lòng bỗng nhiên rùng mình.
Hắn có cảm giác, toàn bộ tâm tư trong lòng đều bị nữ nhân này nhìn thấu.
Sao có thể, bọn họ chỉ mới gặp mặt lần thứ hai!
"Xem ra Bổn Tọa rời đi quá lâu không nhìn đến, Kỳ Nguyệt Thần Điện hiện tại đúng là cần chỉnh đốn!"
Nghe thấy giọng nói vang vọng từ bốn phía, khóe miệng Cửu U Huyền cong lên, búng tay một cái, Lâm Ánh Yên lập tức bị thiêu cháy.
Tới rồi!
Những người khác lập tức trở lên cảnh giác, bọn họ không xác định được giọng nói này xuất phát từ đâu.
Không chú ý tới, sắc mặt Hạ Bân Úy đã thay đổi.
Hắn tưởng người kia sẽ ở trong bóng tối quan sát.
Một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng, Cửu U Huyền không chút hoang mang mà buông lời chế nhạo.
"Ta còn tưởng ngươi sẽ phải trốn thêm lúc nữa chứ? Thật không nghĩ có ngày ngươi sẽ lộ ra trước mặt bọn họ đấy!"
Đôi mắt lướt quá toàn bộ người của Kỳ Nguyệt Thần Điện.
Thất trưởng lão thấy người tới quen biết nàng, không nghĩ nhiều lên tiếng chất vấn.
"Ngươi là ai? Dám tự tiện xông vào Kỳ Nguyệt Thần Điện?"
Giọng nói hùng hổ, Hạ Bân Úy thất kinh, trong lòng thầm mắng ngu xuẩn, sợ sẽ chọc giận người kia, tụ linh lực đánh một chưởng về phía Thất trưởng lão.
Thất trưởng lão thổ huyết, còn chưa hiểu chuyện gì, liền nghe thấy giọng lạnh lùng của Hạ Bân Úy.
"To gan! Ngươi có biết đây…"
"Là chủ nhân thật sự của nơi này! Câu trả lời này ngươi vừa lòng chứ?"
Nam nhân hắc y lạnh lùng lên tiếng, Thất trưởng lão hoảng sợ, linh hồn như đang sợ hãi mà run rẩy, kinh ngạc nhìn nam nhân kia.
Nam nhân kia toàn thân khoác một chiếc áo choàng màu đen lớn bao bọc lấy toàn bộ cơ thể, ngay cả mặt cũng không thể nhìn rõ, nhưng cứ có cảm giác mơ hồ cảm nhận được ánh mắt rét lạnh của hắn.