Chương
"Ta đoán ngươi đã gây ra không ít họa khiến cho phụ thân ngươi phải đau đầu không ít!"
"Tiểu dì, ngươi lại oan uổng ta! Ta đâu có đi gây họa đâu!"
Cửu Tiên Hi bất mãn phản biện.
Nàng cảm thấy, bản thân đâu có tệ tới mức đó.
Cửu Tiên Hi dù đã gần chín mươi tuổi nhưng nhân dạng chỉ mới tầm mười tám, mười chín tuổi, thừa hưởng gen nhan sắc của cả cha và mẹ, cả phụ mẫu Cửu Tiên Hi luận về dụng mạo thì chính là cực phẩm.
Nàng mang một vẻ đẹp ngọt ngào, ngây thơ trong trẻo đúng chuẩn mối tính đầu.
So với Cửu U Huyền mang nhân dạng nhỏ tuổi hơn một chút Cửu Tiên Hi lúc nào cũng mang vẻ mặt lạnh nhạt, hai người ở chung một chỗ sự khác biệt từ khí chất đến dung mạo hoàn toàn bất đồng, liếc mắt là có thể nhận ra ngày.
"Không nói đến chuyện có gây họa hay không.
Ngươi muốn dọn tới Huyền Cung này thật sự chỉ vì quang cảnh đẹp?"
Giọng nói vu vơ, Cửu Tiên Hi trong mắt hiện lên sự chột dạ nhưng nhanh chóng.
Chỉ là làm sao qua mặt được Cửu U Huyền bên ngoài lạnh lùng bên trong cáo già.
"Dĩ nhiên! Nếu không thì còn là vì cái gì nữa được chứ?"
"Được rồi, dù sao thì đúng là ta không hay ở đây.
Cảnh sắc đẹp như vậy để không chẳng ai ngắm cũng đáng tiếc, nhường cho ngươi vậy.
Cũng không cần phải để lại một viện cho ta, sau nay quay lại tới cung khác là được.
Dù sao thì Hoàng Cung này cũng đâu có nhỏ tới lỗi mà không chứa được ta!"
"Đa tạ tiểu dì!"
Cửu Tiên Hi nói một câu đa tạ rồi chạy vụt ra ngoài.
Cửu U Huyền chống cằm nhìn bóng lưng rời đi, ngón tay gõ từng nhịp xuống bàn.
"Thật sự chỉ là vì cảnh đẹp thôi sao?"
Cửu U Huyền lắc lắc đầu, đứng dậy đi ra ngoài, đi tìm Cửu U Hoàng.
Hỏi cung nhân thì biết hiện tại hắn đang ở Thư Phòng xử lý công vụ.
Tiếng gõ cửa vang lên, đợi một phút, bên trong mới vang lên giọng nói của Cửu U Hoàng.
"Đợi một chút, ta đang có việc bận!"
Cửu U Huyền nghe vậy thì cũng chỉ biết đứng ngoài đợi.
Nàng đứng đó khoảng tầm một khắc, cánh cửa đóng chặt mới mở ra.
Chỉ là người ra không phải là Cửu U Hoàng mà là tẩu tẩu nàng Lam Tiên.
Lam Tiên so với lúc nàng rời đi cách đây mấy chục năm không khác là mấy.
Vẫn là vẻ đẹp thuần khiết khiến bao người xao xuyến đó.
Chỉ là y phục trên người nàng có chút không chỉnh tề, khuôn mặt khẽ đỏ ửng, đôi mắt hiện lên tầng nước, bàn tay che nửa mặt dưới.
"Hắn đang ở bên trong!"
Nói xong liền muốn rời đi ngay, Cửu U Huyền bắt lấy tay nàng, lấy ra một chiếc áo choàng khoác lên người Lam Tiên, còn không quên tốt bụng nhắc nhở.
"Trởi trở lạnh, tẩu tẩu nên khoác thêm áo ngoài!"
Lam Tiên sao không biết ý của Cửu U Huyền, sắc mặt càng đỏ hơn, nói một câu đa tạ rồi vội vàng rời đi.
Trong lòng còn không quên mắng Cửu U Hoàng vài câu.
Đều tại tên họ Cửu đó!
Cửu U Huyền tiến vào bên trong, Cửu U Hoàng đứng quay lưng về phía nàng, tay chỉnh lại y phục.
Mắt nàng khẽ liếc xuống trường kỷ bên cảnh, nhìn chiếc thảm trải trên đó đã nhăn lại, lại thêm dáng vẻ của Lam Tiên lúc đó, không cần đoán cũng biết là Cửu U Huyền không may phá hoại chuyện tốt của ca ca mình.
"Xem ra là ta đến không đúng lúc!"
Cửu U Hoàng quay người lại, vẻ mặt như không có chuyện gì, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, không khách khí nói một câu.
"Ngươi đúng là đến không đúng lúc chút nào!"
"Chịu thôi, ta vô tội! Ta cũng đâu có biết là ngươi đang bận chuyện quan trọng như vậy!"
Cửu U Huyền nhún vai, không khách khí ngồi xuống.
Chỉ là vừa đặt mông xuống liền nghe thấy Cửu U Hoàng nói.
"Ngươi tính ở đây tới bao giờ?"
"Ta vừa mới trở lại Thời Không Giới này chưa tới nửa ngày, có cần gấp gấp muốn đuổi ta đi như vậy không? Ta thật sự đâu có cố ý phá hỏng chuyện tốt của ngươi.
Mới lại, may lúc đó ta không có xống vào đấy!"
Cửu U Hoàng liếc xéo nàng một cái, không tiếp tục chuyện này nữa, đổi chủ đề.
"Hi Nhi vừa chạy tới tìm ngươi?"
Chương
"Hi Nhi đúng là vừa mới tới tìm ta. Nó muốn ta nhường Huyền Cung cho nó, vì cảnh sắc ở đó đẹp!"
Vế thứ hai giọng nói nàng hiện lên sự ẩn ý, âm thầm quan sát biểu hiện của Cửu U Hoàng. Hắn nghe vậy, không nói gì chỉ nhàn nhạt ân một tiếng rồi tiếp tục xử ký công vụ. Cửu U Huyền trong lòng cười thầm, để nàng xem còn giả vờ được đến khi nào.
Quả nhiên, chỉ vài phút sau, Cửu U Hoàng đã vứt công việc sang một bên tới trước mặt nàng ngồi xuống.
"Ngươi phát giác được chuyện gì?"
"Ngươi thân là phụ thân nàng còn không biết, sao lại đi hỏi người tiểu dì chỉ mới gặp hai lần như ta chứ?"
Cửu U Huyền vừa cầm điểm tâm trên bàn, còn chưa kịp bỏ vào miệng liền bị giành lấy.
"Đây là Tiên Nhi làm cho ta, muốn ăn kêu ngự trù làm!"
Sắc mặt Cửu U Huyền đen lại. Nàng nhớ hắn đâu có keo kiệt như vậy.
"Hết khẩu vị rồi!"
"Mau nói đi!"
Sự sốt ruột hiếm có hiện lên khuôn mặt Cửu U Hoàng, Cửu U Huyền cũng không đùa hắn nữa, ngồi nghiêm chỉnh lại, nói.
"Ta không dùng Đọc Tâm Thuật trên người Hi Nhi nên không rõ. Nhưng ta có thể chắc chắn một điều là Hi Nhi có một bí mật không nhỏ đâu. Ta nghĩ, nó muốn dọn tới Huyền Cung không đơn giản là vì cảnh sắc ở đó đẹp. Còn về nguyên nhân thật sự, vẫn là nên để người làm cha mẹ như các ngươi tự tìm hiểu!"
Cửu U Hoàng nghe vậy cũng chỉ biết thờ dài. Không phải hắn chưa từng nghĩ tới việc cho người theo dõi Cửu Tiên Hi, nhưng hắn sợ làm như vậy chỉ khiến cho khoảng cách giữa hai cha con trở lên xa hơn. Cái cớ khi bị phát hiện cho người theo dõi chính nữ nhi của mình là vì muốn tốt cho nó, hắn cảm thấy đây chẳng qua chỉ là cái cớ che lấp đi sự ích kỷ mà thôi, nên hắn từ bỏ.
Đây là lần đầu tiên hắn làm cha, hắn chỉ muốn nữ nhi có một cuộc sống tốt nhất, đừng như hắn ngày xưa.
Biết Hi Nhi đã chạy tới tìm muội muội mình, hắn hi vọng muội muội có thể nhìn ra gì đó.
"Hi Nhi lớn rồi, biết tự chăm sóc bản thân, người cha người mẹ như các người đừng có quản nhiều quá, như vậy sẽ khiến thiếu đi cảm giác tự do, đến lúc đó sự quan tâm có thể sẽ phản tác dụng. Ta có thể khuyên Hi Nhi mở lòng nói ra, còn có được hay không ta không biết!"
Cửu U Hoàng rơi vào trầm mặc, Cửu U Huyền đứng đậy rời đi. Đi trong con đường Hoàng Cung, cung nhân nhìn thấy nàng đều hành lễ gọi một tiếng Trưởng Công Chúa.
Cung nhân nhìn thấy Cửu U Huyền đương nhiên không dám làm lơ. Đùa gì chứ, chưa nói đến thân phận là muội muội ruột của Đế Quân, Trưởng Công Chúa duy nhất của Thời Không Giới, mà còn là một Thiên Đạo, xét về thân phận này nàng chính là ngang hàng với Đế Quân. Bọn họ chán sống rồi mới dám ngó lơ.
Còn Cửu U Huyền chỉ cảm thấy phiền phức, nhưng cũng không thể nào vô lý tới mức chạy đi thay đổi luật lệ lễ nghi, chỉ đành đi một lối hẻo lánh trở lại Huyền Cung.
Vừa đặt chân về tới Huyền Cung liền nghe thấy giọng nói của Cửu Tiên Hi và một nữ nhân khác.
"Y Nhan, ngươi thấy nơi này đẹp chứ? Ta nhớ ngươi nói ngươi thích nơi có cảnh sắc thanh nhã như thế này!"
"Đúng là rất đẹp!"
Cửu U Huyền trong mắt lóe lên tia tinh quang, nàng biết nàng sắp nhìn thấy bí mật của đứa cháu này rồi.
Miệng kéo lên một độ cung, nấp vào một góc nhìn mọi chuyện ngoài kia.
Phía bên kia, Cửu Tiên Hi dùng ánh mắt thâm tình nhìn nữ nhân bên cạnh, thậm chí là vuốt tóc đối phương.
Cửu U Huyền sống bao nhiều năm này, nàng mà nhìn không ra là chuyện gì thì đúng là ngốc.
Vậy ra đây chính là bí mật to lớn ngay cả Cửu U Hoàng và Lam Tiên đều không biết. Cửu Tiên Hi hóa ra thích nữ nhân!
Trong đầu Cửu U Huyền nhớ tới lần gặp đầu tiên giữ nàng và Lam Tiên. Lúc đó Lam Tiên trúng tiếng xét ái tình với nàng, cái này có được coi là mẹ truyền con lối hay không?
Nhưng mà lúc đó nàng mặc nam trang mà.
Hóa ra là vì muốn nhân gia vui lên mới nhất quyết muốn Huyền Cung.