Cửu U Huyền và Hàn Dạ Minh đi vào Vân Thiên Giới.
Cửu U Huyền rót cho hắn một cốc nước rồi ngồi một chỗ, hoàn toàn không có ý định giúp hắn bôi thuốc hay xử lý vết thương.
Hàn Dạ Minh dĩ nhiên không hài lòng, lập tức chạy lại tới chỗ nàng, chui vào trong lòng nàng, ủy khuất nói.
"Ta bị đánh thành thế này mà A Cửu một chút cũng không quan tâm tới ta!"
"Vết thương nhỏ này đâu cần tới ta.
Còn nữa, hai người các ngươi đã lớn từng này rồi, ngươi còn lớn hơn ca ca ta cả trăm vạn tuổi vậy mà hai người các ngươi cứ như hài tử, vừa gặp đã không chịu ngồi yên!"
"Hứ! Ta theo tuổi tác có thể làm tổ tiên của hắn, nếu không phải hắn là thê huynh của ta đã đánh hắn liệt giường rồi! A Cửu ta đau, ngươi giúp ta bôi thuốc đi!"
"Ngươi cũng biết ngươi lớn rồi, mà còn như hài tử, tự dùng linh lực đi!"
Cửu U Huyền nói rồi, không chút lưu tình đẩy hắn ra.
Hàn Dạ Minh còn muốn nói gì đó liền bị Cửu U Huyền trầm giọng cảnh cáo.
"Còn nói thêm câu nào tối nay ngủ ngoài cửa!"
Hàn Dạ Minh lập tức ngậm miệng không dám nói thêm câu nào.
Cửu U Hoàng bên kia cũng không khá hơn là bao.
Không chỉ bị Lam Tiên mắng một trận, còn đuổi hắn ra khỏi phòng trong vòng một tuần không được phép tiến vào.
"Hàn Dạ MinhCửu U Hoàng đều tại ngươi!"
Hai người đều đem mười tám đời tổ tông nhà đối phương ra hỏi thăm một lượt.
Chỉ là Hàn Dạ Minh nghĩ tới mười tám đời tổ tông nhà Cửu U Hoàng cũng chính là mười tám đời tổ tông nhà Cửu U Huyền, liền chuyển qua chỉ lôi Cửu U Hoàng ra mắng.
Nhưng so với Hàn Dạ Minh thì Cửu U Hoàng vẫn thảm hơn một chút.
Ban đêm, trong phòng Đổng Ngạc Y Nhan, nang ta ngồi trước gương, trên bàn trang điểm đặt một viên đá màu đỏ to tầm bằng một nắm tay.
Ngón tay Đổng Ngạc Y Nhan chạm vào nó, truyền linh lực vào.
Viên đá sáng lên, Đồng Ngạc Y Nhan đứng đậy, quỳ xuống.
"Tham kiến đại nhân!"
Hình ảnh trong gương thay đổi, không còn là hình ảnh phản chiếu cảnh vật trước gương nữa.
Trong gương xuất hiện hình ảnh của một nữ nhân mặc hồng y đang quay lưng lại.
Nàng ngồi trên bàn, váy được cắt xẻ tới tận đùi, toàn bộ cánh tay và chân cùng phần lưng đều lộ ra da thịt trắng nõn.
Trên mỗi cánh tay, cánh chân đều đeo một chiếc lục lạc vàng, khi khẽ động đều phát ra tiếng leng keng dễ nghe.
Tuy không nhìn thấy dung mạo nhưng trên người toát lên một sự mê hoặc khó ai sánh bằng.
"Có chuyện gì?"
Giọng nói dễ nghe như tiếng đàn cổ du dương như đang mê hoặc thần trí, đừng nói là nam nhân, nữ nhân nghe thấy cũng không khỏi tim đập loạn.
"Huyền Đế Quân mấy ngày trước có tới đây.
Ở được một ngày rời đi nhưng đột nhiên hôm nay lại quay lại, còn dẫn theo Hàn thiếu chủ Hàn Gia Quang Giới tới!"
"Cửu U Huyền là muội muội ruột của Cửu U Hoàng, Thời Không Giới cũng được coi là nhà của nàng ta, có gì lạ đâu! Còn về Hàn Dạ Minh, hiện tại có thể nói hắn không khác gì là cái đuôi theo sau Cửu U Huyền! Đối với người khác mà nói là vũ nhục, còn đối với hắn mà nói đây chính là vinh dự!"
"Nhưng mà trong lần đầu tiên gặp mặt, không hiểu vì sao đột nhiên lại nổi giận với ta.
Nếu không phải Cửu Tiên Hi đứng ra nói giúp, thì chỉ sợ ta không giữ nổi mạng.
Cứ có cảm giác Huyền Đế Quân đã nhìn ra chuyện gì đó!"
Nữ nhân hồng y không nói gì, trên tay biến ra một ly rượu, nhấm nháp từng ngụm, bộ dáng thong thả, hưởng thụ không có một chút gì gọi là lo lắng.
"Phát hiện thì phát hiện.
Cửu U Huyền phát hiện mọi chuyện cũng không coi như là thua.
Nếu như thật sự là vậy, cũng không thể trách ngươi che giấu quá kém, chỉ có thể nói Cửu U Huyền quá sức nhạy bén!"
"Vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao?"
"Cứ hành động theo kế hoặc đã định! Nếu ngươi muốn khi bị bại lộ mà vẫn giữ được mạng, thì cố gắng lấy được lòng tin của Cửu Tiên Hi càng nhiều càng tốt! Tốt nhất là khiến cho Cửu Tiên Hi vì người mà không màng tới tính mạng!"