Tiểu Ma Phi Của Minh Đế

chương 401-402

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Cổ họng Đổng Ngạc Y Nhan như bị chặn lại, không thể phát ra âm thanh.

"Tiên Hi, ngươi biết không, chúng ta sinh ra đã là kẻ thù.

Ta là người Ám Giới!"

Trên người Đổng Ngạc Y Nhan phát sáng, một khuôn mặt khác xuất hiện trước mắt Cửu Tiên Hi, đôi mắt chỉ có một màu đen, không có lòng trắng hay đồng tử, đó là một màu đen như mực.

Người Ám Giới, sinh ra đã có đôi mắt như vậy, không có đồng tử hay lòng trắng.

Chỉ sau này khi tu vi đạt tới Linh Đế thì đôi mắt mới có đồng tử và lòng trắng.

"Hi Nhi, ta còn tưởng ngươi bị tình yêu làm cho mù quáng rồi.

Xem ra là vẫn còn rất tỉnh táo!"

Giọng nói lạnh lùng vang vào tai hai người.

Sắc mặt Cửu Tiên Hi và Đổng Ngạc Y Nhan đồng thời biến sắc.

Bọn họ nhận ra giọng nói này.

Là Cửu U Huyền!

Cửu Tiên Hi trong lòng thầm kêu không ổn.

Chỉ có một mình nàng biết thì còn có thể đưa Y Nhan rời đi an toàn.

Nhưng nếu như tiểu dì tới vậy thì Y Nhan khó có thể toàn mạng.

Tiểu dì là Đế Quân Quang Giới, hai giới Ám Quang đã là tử địch hàng trăm vạn năm nay, dĩ nhiên sẽ không có chuyện tiểu dì rủ lòng từ bi tha cho Y Nhan.

Hơn nữa, tiểu dì ở đây, vậy có nghĩ là phụ thân nàng cũng ở, cơ hội sống sót của Y Nhan chỉ sợ không còn.

Giọng nói vừa dứt, quả nhiên bốn người xuất hiện trước mặt Cửu Tiên Hi và Đổng Ngạc Y Nhan.

Bốn người Cửu U Huyền, Hàn Dạ Minh, Cửu U Hoàng và Lam Tiên hiện thân, bốn người sắc mặt rất bình tĩnh không có biểu hiện gì là ngạc nhiên dường như là đã biết trước chuyện này.

Cửu Tiên Hi trong lòng dường như đã rõ, so với bọn họ nàng quả thực che giấu quá kém.

Bản thân nàng chỉ mới biểu hiện lạ một chút thôi mà đã đoán được gần như toàn bộ mọi chuyện.

"Các ngươi có thể tha cho nàng không? Nàng mặc dù có ý đồ xấu nhưng còn chưa làm gì.

Không thì phế bỏ tu vi của nàng, như vậy liền sẽ không còn mối nguy nữa!"

So với việc để Y Nhan rơi vào tay bọn họ, nàng cảm thấy phế bỏ tu vi của Y Nhan sẽ nhẹ nhàng hơn.

Ít nhất như vậy vẫn còn mạng, nàng có thể đưa Y Nhan tới nơi khác.

Nhưng mà có thể như ý nghĩ của Cửu Tiên Hi hay không thì phải xem ý kiến của những người trước mắt.

"Hi Nhi, có phải là do ta và mẫu thân còn quá nuông chiều nên con cho rằng suýt nữa đem cả Thời Không Giới đưa vào nguy hiểm ta sẽ coi như không có chuyện gì?"

Cửu U Hoàng lúc này ánh mắt sắc lạnh, như rút bỏ đi bộ dáng phong nhã thường thấy.

Không có một chút yêu thương, chỉ có lạnh lùng, Cửu U Hoàng như vậy là lần đầu tiên Cửu Tiên Hi thấy.

Nàng chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo truyền đến thẳng tim.

Cửu U Hoàng đúng là rất yêu thương gia đình của mình.

Nhưng không có nghĩ là có thể trơ mắt nhìn Cửu Tiên Hi vì một người lợi dụng nàng kéo hạng vạn người dân vô tội của Thời Không Giới vào diệt vong.

Nếu hắn cũng chỉ là người bình thường, hắn sẽ không quản sự sống chết của người dân Thời Không Giới, bởi hắn không có trách nghiệm phải làm như vậy.

Chỉ là hiện tại hắn không chỉ là Đế Quân Thời Không Giới, hắn có trách nghiệm cho việc an nguy của Thời Không Giới.

Nói thì nói như vậy nhưng hắn cũng không muốn nhìn thấy nữ nhi duy nhất của mình phải chịu ủy khuất bị người khác làm tổn thương, lợi dụng lòng tin.

Nếu thật sự nàng không may trở thành tội đồ của toàn bộ Thời Không Giới hoặc cũng có thể là toàn bộ vũ trụ này, hắn tình nguyện đứng đằng sau nàng.

Ai bảo nàng chính là nữ nhi duy nhất của hắn, là kết tinh tình yêu của hắn và Tiên Nhi chứ!

Nỗi lòng của Cửu U Hoàng, không chỉ là một người cha mà còn là một Thiên Đạo, chỉ sợ Cửu Tiên Hi khó lòng thấu hiểu.

Chương

"Phụ thân, ngươi không phải vẫn luôn nói với ta, nếu gặp được người mình yêu phải hết lòng vì người đo hay sao. Ta không phải ngươi, ta không cần phải có trách nhiệm với người khác!"

Ánh mắt Cửu Tiên Hi hiện lên sự kiên định, đứng chắn trước mặt Đổng Ngạc Y Nhan, tất nhiên là không có ý định giao Đồng Ngạc Y Nhan cho bốn người bọn họ.

"Đúng là ta đã từng nói như vậy. Cho nên là hiện tại con dùng những lời này để ngăn ta không giết nàng?"

"Chuyện khác con có thể đồng ý với mọi người, nhưng giao Y Nhan cho mọi người, con không thể đồng ý!"

Không khí giữ hai cha con bỗng nhiên trở lên căng thẳng. Đây là lần đầu tiên hai cha con đối đầu nhau, không ai chịu nhưng ai.

Nhưng dù sao Cửu U Hoàng cũng là người trải qua biết bao nhiêu lần cận kề cái chết, nói đúng hơn hắn từng chết một lần, bản thân lại là một Thiên Đạo, so về khí thế Cửu Tiên Hi hoàn toàn bại trận.

Đổng Ngạc Y Nhan nhìn Cửu Tiên Hi vù mình mà chống đối lại Cửu U Hoàng, trong lòng như dằng xé. Bỗng nhiên hối hận vì lúc đầu tiếp cận Cửu Tiên Hi.

Nếu như nàng không phải là người Ám Giới, vậy hiện tại có phải hay không không phải như thế này?

Cửu Tiên Hi và Đổng Ngạc Y Nhan không hề chú ý tới, Lam Tiên lúc này sắc mặt không hề căng như Cửu U Hoàng, từ nãy tới giờ chưa nói một lời nào, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn. Nàng âm thầm lùi lại, ngón tay khẽ động. Khóe miệng Lam Tiên cong lên một độ cong rất nhỏ, nhìn Cửu U Huyền nhẹ nhàng gật đầu một cái. Cửu U Huyền kéo Hàn Dạ Minh về sau, Lam Tiên cũng lùi lại, chỉ để một mình Cửu U Hoàng nói chuyện với Cửu Tiên Hi.

Bỗng nhiên trước mắt Cửu Tiên Hi và Đổng Ngạc Y Nhan đồng thời trở lên mờ mịt. Hai người thoáng hiện lên sự hoảng hốt, nhưng mà chỉ vài giây sau đó tầm nhìn liền trở lại bình thường. Hai người họ cũng chỉ nghĩ là do bản thân hoa mắt nên cũng không nghĩ gì nhiều.

Khi cả hai còn chưa kịp phục hồi tinh thần, Cửu U Hoàng đột nhiên nâng tay, linh lực tu lại ở lòng bàn tay, những mũi tên sấm sét bắn thẳng tới Đổng Ngạc Y Nhan.

Đổng Ngạc Y Nhan mới chỉ là tu vi Khổng Minh hậu kỳ, làm sao tránh được sự tấn công của một Thiên Đạo. Cơ thể lãnh trọn toàn bộ những mũi tên sấm sét đó.

Vừa chạm đến cơ thể nàng, những mũi tên ấy liền biến mất, nhưng trên cơ thể đã xuất hiện từng lỗ nhỏ như bị tên bắn. Cơ thể ngã quỵ nằm dưới đất, cả người tê liệt co lại, máu từ khóe miệng chảy ra. Thỉnh thoáng còn nhìn thấy trên cơ thể Đổng Ngạc Y Nhan phát ra những tia sét màu xanh ngọc.

Tu vi của Cửu Tiên Hi vừa mới đột phá Linh Thần không lâu, không thể nào ngăn được đòn tấn công này. Thứ nàng cảm nhận được là có thứ gì đó vụt qua má, đến khi định thần lại thì đã thấy Đổng Ngạc Y Nhan nằm quằn quại đau đớn dưới đất.

Cửu Tiên Hi muốn tiến lên, Cửu U Hoàng phất tay, một kết giới ngăn Cửu Tiên Hi lại, ngăn Cửu Tiên Hi và Đổng Ngạc Y Nhan ra thành hai không gian riêng biệt. Cho dù Cửu Tiên Hi có kêu gào thế nào, kết giới bên này cũng không hề nghe thấy.

Cửu U Hoàng từ từ tiến lại gần Đổng Ngạc Y Nhan, ánh mắt hắn sắc lạnh. Đổng Ngạc Y Nhan nằm dưới đất, cơ thể run lên vì sợ hãi. Cửu U Hoàng giơ tay, vô số kiếm khí từ từ hình thành đâm thẳng xuống người Đổng Ngạc Y Nhan.

Cửu U Hoàng ra tay vô cùng dứt khoát, chín mươi chín kiếm khí thay nhau hình thành đâm xuống. Đổng Ngạc Y Nhan kêu lên đau đớn. Từng đạo kiếm khí đâm xuống từng tấc da tấc thịt trên người nàng cũng không khác nào đang cứ vào trái tim Cửu Tiên Hi.

Cửu Tiên Hi đập mạnh vào kết giới, đập đến tay chảy máu cũng không dừng. Nhưng cho dù dùng sức tới mức nào cũng đều vô dụng, kết giới một chút cũng không hề hấn gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio