Chương
Cửu U Huyền nhìn ánh mắt kiên quyết của ba người, đột nhiên lại nghĩ tới Cửu U Hoàng.
Nếu để cho ca ca biết chuyện này nữa, chỉ sợ hắn tức đến mức hận không thể đánh chết nàng!
"Nếu như đã không tìm được người phù hợp vậy...!chúng ta có thể tìm một một vật để thay thế, các ngươi thấy như vậy có được không?"
Hai mắt Bạch Thần Phong sáng lên.
Đúng vậy, sao hắn lại không nghĩ tới phương pháp này.
Chỉ là nghĩ thì hay lắm nhưng hiện thực lại tàn khốc.
Hắc khí không phải là thứ gì tầm thường, thứ có thể chứa đựng sức mạnh của nó cũng phải là thứ không tầm thường.
Nhưng mà thứ gì có thể đủ cứng cáp để chứ đựng hắc khí đây?
"Dù sao thì cũng đã tìm được cách, ít nhất cũng không mơ hồ như trước đây!"
Không ai nói gì thêm, bốn người giải tán trong sự im lặng.
Hàn Dạ Minh dẫn Cửu U Huyền rời đi, Bạch Thần Phong quay trở lại Quang Giới tiếp tục tìm cách.
Còn Bắc Chi Hạc trở lại Cửu Điện ở Tinh Phong Đại Lục.
Vừa trở lại Bắc Cửu Điện, một bóng dáng quen thuộc đã đứng chờ ở cửa.
Từ Thời Không Giới về tới Tinh Phong Đại Lục mất không mấy thời gian, hai thế giới này cũng ở ngay cạnh nhau nên thời gian không chênh lệch nhiều.
Ở Thời Không Giới lúc này đã gần sáng, còn ở Tinh Phong Đại Lục mới là nửa đêm.
Phượng Vũ Đình đứng chờ ở cửa, tay còn cầm một bát canh nóng, nhìn thấy Bắc Chi Hạc đã quay trở lại thì vui mừng khôn xiết.
"Lão sư, ngươi cuối cùng đã trở lại.
Vũ Đình có nấu một ít canh cho ngươi để giữ ấm, ngươi...!"
"Ngươi giữ lại tự dùng đi!"
Phượng Vũ Đình còn chưa kịp nói xong Bắc Chi Hạc đã biến mất chỉ để lại một câu lạnh lùng.
Phượng Vũ Đình nhìn người vừa biến mất, trong lòng thoáng hiện lên sự hụt hẫng.
Nàng đã dùng tận hai canh giờ để hầm, vì sợ canh nguội mà dùng tới linh lực để giữ ấm, quên luôn giữ ấm cho bản thân.
Bắc Cửu Điện này nằm trên núi cao, quanh năm hầu như chỉ có tuyết, nhiệt độ rất lạnh, người sống trên này ngoại trừ mặc ấm ra thì luôn phải dùng linh lực giữa ấm /.
Phượng Vũ Đình đã đứng chờ Bắc Chi Hạc mấy cang giờ, vì không muốn canh nguội mà chỉ dồn linh lực vào ủ ấm bát canh, quen luôn bản thân, hại Phượng Vũ Đình hiện tại lạnh run cầm cập.
Cũng may là mặc dày nên chưa tới mức lạnh cóng.
Phượng Vũ Đình thất vọng quay về phòng, ngồi nhìn bát canh trên bàn, một lúc sau vỗ vỗ mặt lấy lại tinh thần.
"Nhất định là do lão sư đã quá mệt nên không muốn nói chuyện!"
Để ngày mai nàng lại nấu thêm một bát, như thế sẽ giúp lão sư bớt mệt mỏi.
Sáng sớm hôm sau, mọi người còn chưa dậy Phượng Vũ Đình đã dậy từ sớm gần canh.
Nàng dùng rất nhiều tâm huyết để nấu ra một bát canh ngon mong muốn nhìn thấy Bắc Chi Hạc vui.
Khi đưa tới phòng Bắc Chi Hạc, đứng bên ngoài gọi mãi không thấy người bên trong trả lời, đoán chắc là hắn đã ra ngoài.
Phượng Vũ Đình lại đứng chờ bên ngoài.
Nàng cứ đứng chờ như vậy mãi đến trưa cũng chưa thấy người đâu, trong lòng lần nữa hiện lên sự thất vọng rời đi.
Đột nhiên chân truyền đến cảm giác đau nhói, cơ thể ngã nhào về phía cửa, cả người ngã vào trong phòng, canh cũng đổ hết.
Phượng Vũ Đình hoảng hốt.
Công sức cả sáng của nàng coi như là đổ sông đổ biển hết.
Đôi mắt bỗng nhiên mở to kinh ngạc nhìn bày trí trong phòng.
Trong căn phòng rất nhiều trang và tượng để khắp nơi, nhiều tới mức đã không còn chỗ để, để cả lên bà ghế bà giường.
Mỗi bức tranh, bức tượng đều được làm sống động y như thật.
Nhưng điều khiến Phượng Vũ Đình kinh ngạc không phải là tượng hay tranh đẹp mà là tất cả những bức tranh đều chỉ vẽ chân dung của một người duy nhất, người này nàng không xa
Là Cửu U Huyền!
Tương tự, những bức tượng đó đều chỉ tạc một mình Cửu U Huyền.
Trong tim Phượng Vũ Đình như có thứ gì đó đâm vào.
Nàng nhịn đau đứng đậy, cầm một bức tranh lên, ngón tay khẽ vuốt v e dung mạo tuyệt thế được vẽ trên đó, dường như đã hiểu ra gì đó.
Người đó thất sự rất đẹp, đẹp tới mức khiến người ta căm phẫn!
Ngực truyền đến cảm giác đau đớn, cả người bay thẳng ra ngoài, bức tranh đang cầm trên tay rơi xuống đất, máu chảy ra từ khóe miệng, lục phủ ngũ tạng như bị bóp nát.
Bên tau truyền đến giọng nói phẫn nộ của Bắc Chi Hạc.
"Ai cho phép ngươi động đến đồ của ta?"
"Lão...!lão sư, ta...!ta chỉ là...!"
"Cút!"
Bắc Chi Hạc mắt hiện lên sát khí phất tay, Phượng Vũ Đình liền bị đánh bay ra khỏi đó.
Lần này như là muốn lấy mạng nàng vậy.
Phượng Vũ Đình kinh hãi, tránh không được, y phục nhuộm máu.
Bắc Chi Hạc thường ngày mặc dù luôn lạnh nhạt với nàng nhưng chưa từng mắng hay đánh nàng cũng chưa từng khiến nàng chịu uy khuất.
Nhưng hôm nay chỉ vì nàng động vào tranh vẽ Cửu U Huyền mà không chút lưu tình ra tay.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy sát khí ở hắn.
Phượng Vũ Đình lấy ra đan dược bỏ vào miệng, vết thương đỡ một chút mới sợ hãi rời đi.
Bên trong phòng, Bắc Chi Hạc nâng niu bước tranh Phượng Vũ Đình vừa cầm, thấy không bị tổn hại gì mới an tâm thở phào.
Nghĩ tới Phượng Vũ Đình tự tiện vào phòng, trong mắt lần nữa hiện lên sự tức giận.
Nếu không phải do Huyền Nhi nhờ hắn dạy Phượng Vũ Đình tu luyện, hắn đã bóp cht nàng ta rồi!
Chương
Phượng Vũ Đình nhịn đau quay lại phòng mình. Mặc dù đã đùng đan dược trước đó nhưng cũng chỉ giúp phục hồi vết thương ngoài, còn nội thương thì chưa thể khôi phục ngay.
Về đến phòng mình, nghĩ đến bản thân ngày nào cũng phải đứng đợi hắn mấy canh giờ nhưng không được gì, thậm chí hôm nay chỉ vì nàng động vào bức tranh đó mà nổi sát tâm muốn giết nàng, Phượng Vũ Đình nước mắt nhịn không được mà rơi xuống.
Nàng biết bản thân nàng so với Cửu U Huyền không khác nào chim sẻ với phượng hoàng nhưng mà hắn không cần phải như vậy chứ. Nàng cũng chỉ là muốn hắn nhìn nàng một chút.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, dáng vẻ tuấn tú, ánh mắt dịu dàng nhìn Cửu U Huyền đó đã in sâu vào trong tâm trí nàng. Lúc đó nàng ước hắn cũng nhìn nàng như vậy.
Ban đầu chỉ là cảm giác thích đơn thuần, nhưng qua mấy tháng tiếp xúc, nàng đã khó lòng kìm được cảm xúc của mình.
Phượng Vũ Đình cũng chỉ là một tiểu cô nương còn chưa tới tuổi cập kê, xuất thân cũng chỉ là một người bình thường, tính tình rất đơn thuần, chưa từng trải nghiệm thế nào là âm mưu chết người, nên không thể che giấu nổi cảm xúc của mình. Trong ánh mắt ngây thơ thanh triệt ấy, luôn toát lên vẻ hôn nhiên, ẩn ẩn hiện lên sự chịu đựng.
Phượng Vũ Đình thiên phú bình thường không phải loại xuất chúng, nhưng bù lại nàng chính là có thể chất đặc biệt mà người người ao ước Phượng Hoàng Thần Thể. Chỉ là ngoài trừ mang trong mình là Phượng Hoàng Thần Thể ra thì không có gì hơn người hết.
Bản thân Phượng Vũ Đình từ sau khi được tiếp xúc với việc tu luyện thì cũng đã biết được Phượng Hoàng Thần Thể là cái gì. Thể chất ngàn năm có một, máu có thể cải tử hoàn sinh. Nhưng chỉ vì mải mê việc lấy lòng Bắc Chi Hạc mà bỏ bê rất nhiều thời gian. Lại thêm Bắc Chi Hạc chỉ chú tâm việc dạy bảo, không quản nàng có chú tâm học hay không nên thành ra là không tiến bộ mấy.
Bắc Chi Hạc đã sớm nhìn ra tâm tư của Phượng Vũ Đình, hắn chỉ cảm thấy thật phiền phức. Nhưng nghĩ tới đây là việc Cửu U Huyền nhờ nên chỉ đành nhịn xuống không đuổi Phượng Vũ Đình đi.
Phượng Vũ Đình ôm mặt khóc một hồi lâu, vỗ mặt lấy lại tinh thân coi như không có chuyện gì, đi thay y phục, rồi chạy tới phòng bếp muốn làm món gì đó cho Bắc Chi Hạc để xin lỗi.
Khi đi qua gần chỗ Tàng Thư Các, đột nhiên nghe thấy cuộc nói chuyện của mấy vị hộ pháp.
"Nghe tình báo nói, sắp tới có Thần Thú xuất thế ở Kim Giao Sơn thuộc Nạp Lan Quốc!"
"Hèn gì ở đó dạo này thường xuyên xuất hiện thú triều. Chỉ là không biết là loại Thần Thú nào?"
"Lát nữa đi nói cho Điện Chủ biết xem hắn có hứng thú không?"
Phượng Vũ Đình ở một bên nghĩ vậy, trong đầu bỗng nhảy số. Nghĩ nếu như có thể mang Thần Thú kia tặng cho Bắc Chi Hạc có lẽ hắn sẽ rất vui.
"Chuyện này các người tạm thời đứng nói với hắn!"
Phượng Vũ Đình chạy đến chỗ mấy vị hộ pháp, đáy mắt hồn nhiên nở một nụ cười. Mấy vị hộ pháp khó hiểu nhìn nhau rồi nhìn Phượng Vũ Đình.
"Vũ Đình tiểu thư, sao lại không thể nói cho Điện Chủ biết?"
"Ta muốn tự mình đi lấy Thần Thú tặng cho hắn, coi như là cảm ơn đã cư mang và dạy bảo ta tu luyện. Các ngươi có thể giúp ta giữ bí mật được không?"
"Thì ra là vậy! Đương nhiên là được. Chỉ là ngày Thần Thú xuất thế chắc chắn sẽ có rất nhiều cao thủ, ta sẽ nhờ mấy vị trưởng lão tu vi cao đi theo bảo vệ ngươi!"
"Cảm ơn!"
Phượng Vũ Đình nói xong vui vẻ rời đi. Thật sự rất mong chờ khi Bắc Chi Hạc nhìn thấy nàng mang Thần Thú về, chắc chắn lúc đó hắn sẽ nhìn nàng bằng con mắt khác.