Chương
Cửu U Huyền biến dung mạo thành một khuôn mặt thanh tú, không phải là xinh đẹp tuyệt trần chỉ có thể coi như là ưa nhìn một chút.
Còn Hàn Dạ Minh thì ở trong bóng tối âm thầm đi theo nàng.
Chuyện này thực ra là do khí thế trên người Hàn Dạ Minh thật sự quá dọa người, hơn nữa còn thời thời khắc khắc là một bình giấm chua, đừng nói là nam nhân xuất hiện bên cạnh nàng, nữ nhân thôi hắn đã không vui rồi.
Tiểu Điền từ lúc tỉnh lại luôn bị ánh mắt sắc lạnh của Hàn Dạ Minh làm cho sợ hãi, như hận không thể lập tức git chết Tiểu Điền.
Cửu U Huyền chỉ đành hết cách bảo hắn ở trong Vân Thiên hoặc là tránh mặt đi.
Tất nhiên là nàng đã phải tốn sức thuyết phục hắn.
Tốn chút thời gian dùng bao lời nói ngon ngọt, hứa hẹn đủ điều, hắn mới chịu đồng ý.
Cửu U Huyền dẫn Tiểu Điền tới Kim Giao Sơn, nơi này vẫn chặt nghịt người trong tám tháng qua.
Dị tượng trên trời càng lúc càng rõ ràng, sấm sét thỉnh thoảng liên tục đánh xuống, không ít người vì vậy mà mấy mạng.
Chỉ là Thần Thú trước mắt, ai cũng đều có thể trở thành chủ nhân Thần Thú dù có nhiều người mất mạng dưới thiên lôi cũng không có bỏ cuộc.
Phạm vi thiên lôi đánh rất rộng, xung quanh bán kinh Kim Giao Sơn hai mươi dặm đều bị thiên lôi ghé qua.
Cửu U Huyền vừa dẫn Tiểu Điền đặt chân tới gần Kim Giao Sơn thì liền được nghênh đón bằng vài tia sấm sét.
Uy lực của thiên lôi rất mạnh, cơ hồ mỗi chỗ thiên lôi ghé thăm đều không còn sự sống.
Nếu không phải Cửu U Huyền ra tay kịp thời tạo kết giới bảo hộ chỉ sợ Tiểu Điền đã bị đánh chết rồi.
Cửu U Huyền hơi nhíu mày, trên tay xuất hiện một đạo phù văn, ngón tay viết lên vài chữ.
Phù văn kia biến mất, Cửu U Huyền tiếp tục lại lôi Tiểu Điền tới gần chỗ Thần Thú.
Một nơi khác, đạo phù văn mà Cửu U Huyền viết dịch chuyển tới tay Ngọc Thượng Sắc.
Hắn xem nội dụng trong đó, nước trà trong miệng cũng phun hết ra.
"Mẹ nó, những nơi khác hết Thần Thú rồi hay sao mà còn chạy tới nơi này!"
Đã thế còn chuyển lời nói hắn quản lý tốt Thiên Kiếp.
Có ai ngang ngược như này không chứ? Đã đến lấy đồ nhà người ta còn cảnh cáo chủ nhà.
Nhưng mà cố tình người này lại là Cửu U Huyền!
Cứ nghĩ đến đó là Cửu U Huyền, Ngọc Thượng Sắc chỉ có thể nuốt ủy khuất vào trong.
Động đến Cửu U Huyền thì chính là chọc điên Hàn Dạ Minh.
Thật mất mặt nhưng hắn phải thừa nhận Hàn Dạ Minh mạnh hơn hắn.
Bên Kim Giao Sơn, Cửu U Huyền cùng Tiểu Điền đã tới được nơi những thế lực khác tụ tập.
Ánh mắt nàng đột nhiên dừng lại ở một chỗ, mày lần nữa nhíu lại.
Cách nàng không xa, Phượng Vũ Đình mặc một bộ y phục màu hồng phấn, tôn lên vẻ đáng yêu vốn có.
Dứng cạnh bảo vệ nàng không chỉ có đệ tử Bắc Cửu Điện mà còn có ba vị trưởng lão đứng đầu.
Xem ra là Phượng Vũ Đình sống ở đây vô cùng tốt.
Chỉ là thứ Cửu U Huyền quan tâm nhất không phải là chuyện này mà là tu vi của Phượng Vũ Đình.
Gần một năm trôi qua cho dù người kém nhất cũng sẽ có thể đột phá được hai giai, nhưng Phượng Vũ Đình tu vi chỉ đạt ở Luyện Khí cao kỳ, nói trắng ra là không có đột phá.
Bản thân Phượng Vũ Đình là Phượng Hoàng Thần Thể, biết là được cái này mất cái kia nhưng mà không đến không có tiến bộ.
Nàng tin tưởng Bắc Chi Hạc tuyệt đối không có chuyện hắn không giữ lời, việc hắn đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện.
Đó cũng là lý do vì sao nàng an tâm giao Phượng Vũ Đình cho hắn dạy dỗ.
Khả năng duy nhất chính là Phượng Vũ Đình không hề cố gắng tu luyện.
Trong lòng thoáng hiện lên chút thất vọng nhưng cũng chỉ là thoáng qua.
Nàng cho Phượng Vũ Đình một cuộc đời mới, nếu như đã không biết điều mà cố gắng vậy thì coi như nàng chứ từng cứu Phượng Vũ Đình!
Chương
Tiểu Điền cũng đã chú ý tới Phượng Vũ Đình. Mặc dù nàng đã thay đổi nhiều, trở lên xinh đẹp có sức sống hơn nhưng dù sao bọn họ cũng cùng nhau lớn lên hắn tất nhiên nhận ra nàng.
Hắn không có tới đó chào hỏi nàng, bởi vì hắn biết nếu như Cửu U Huyền đã thay đổi nhân dạng của hắn thì cũng đồng nghĩa với việc không muốn để Phượng Vũ Đình nhận ra bọn họ.
Không một ai chú ý tới hai người vừa tới, ánh mắt đều tập trung hết lên trứng thú sắp nở. Xung quanh mỗi một nhóm thế lực đứng đều dựng lên một tấm kết giới bảo vệ. Thiên lôi đánh xuống càng lúc càng nhiều, không có kết giới bảo vệ chỉ sợ đã sớm bị đánh cháy đen thui.
Cửu U Huyền đã sớm đem tu vi giả thành Nguyên Anh Kỳ. Hiện tại mà nói trong mắt đám thế lực, cường giả này nàng còn chưa đủ để bọn họ nhìn, thậm chí có vài phần khinh thường hai người Cửu U Huyền và Tiểu Điền khi hai người đặt chân tới.
Một nữ nhân Nguyên Anh Kỳ dẫn theo một hài tử Ngưng Mạch Kỳ tới để tìm chết sao? Bằng chút tu vi bày mà cũng dám tới tranh Thần Thú, không biết sống chết.
Cửu U Huyền cùng Tiểu Điền đơn độc hai người, y phục trên người nhìn qua bình thường, nên dẫn tới ai cũng đều nghĩ bọn họ chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng nhắc bỏ vào mắt.
Cửu U Huyền không quản bọn họ thế nào, mắt nàng chuyển dời đến trứng thú. Quả trứng màu đỏ như ruby nằm im ở trên vách núi cao, từng đường hoa văn cổ hoàng kim ấn họa trên đó.
Đây là... Tiên Hồ!
Tiên Hồ Tộc sinh ra đã là Cửu Vỹ Hồ, là một trong những tộc Thần Thú lớn mạnh nhất ngoài trừ Long Tộc, Phượng Tộc và Lân Tộc. Mỗi một ấu tể Tiên Hồ sinh ra đều đạt là Nguyên Anh Kỳ, tuy mới chỉ ở dạng trúng thú nhưng huyết mạch tỏa ra khiến cho những loại thú thấp kém hơn phải cúi đầu.
Thần Thú luôn cao ngạo, Tiên Hồ Tộc này trời sinh mang khí chất cao quí, trừ khi là người mạnh hơn nó nếu không đừng nói là để vào mắt ngay cả nhìn nó không thèm liếc.
Mắt rũ xuống nhìn Tiểu Điền, gần một năm không gặp hắn đã đạt tới Ngưng Mạch hậu kỳ, sắp đạt tới Kim Đan Kỳ, đây đối với một người vó thiên phú bình thường mà nói trong vòng gần một năm mà từ Trúc Cơ Kỳ nhảy lên Ngưng Mạch Kỳ đúng là hiếm có.
Nhưng cho dù là vậy đối mặt với một con Thần Thú thì có hơi quá sức. Lực chiến đấu của Linh Thú, Ma Thú đều hơn hẳn con người càng đừng nói đến Thần Thú, cho dù có ở cùng cấp bậc. Chỉ sợ Tiểu Điền vừa mới tới gần con Tiên Hồ kia thì đã bị nó đánh cho mất mạng rồi.
Xem ra số phần trăm Tiểu Điền có thể kí khế ước với Tiên Hồ là cực kì thấp!
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng Cửu U Huyền lại không hề lên tiếng nói cho Tiểu Điền biết. Nàng vẫn sẽ để cho hắn thử, nếu không phải nguy hiểm đến tính mạng nàng sẽ không ra tay.
Đột nhiên bầu trời chuyển xấu, cuồng phong dữ dội nổi lên, thiên lôi càng lúc càng nhiều, chỉ là lần này thiên lôi chuyển thành một màu đỏ như máu, kết hợp với sắc trời âm u nhìn có chút đáng sợ. Dần dần thiên lôi tụ lại, đánh thẳng xuống trứng thú.
"Thần Thú sắp ra!"
Không biết là ai hô lên, ánh mắt tất cả mọi người trở lên kích động nhìn chằm chằm lên trứng thú. Tiểu Điền cũng vậy, trong đôi mắt hắn không giấu nổi sự hưng phấn, hai bàn tay nắm chặt, trong lòng quyết tâm bằng mọi giá nhất định phải có được Thần Thú.
Tất cả mọi người nháo nhào lên, có người đã không đợi kịp mà phi thân lên tới gần trứng thú nhưng còn chưa kịp chạm vào đã có người ngăn cản.
"Hứ! Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn trở thành chủ nhân Thần Thú? Thần Thú là của ta!"
Các bên bắt đầu đánh lên, đánh đến khi nào ngươi sống ta chết cũng không chịu dừng tay. Phượng Vũ Đình cũng đã không đứng yên được, lập tức sai người Bắc! Cửu Điện lên tranh giành.
Trưởng lão Bắc Cửu Điện cũng không phải dạng vừa, vừa ra tay đã lập tức áp đảo, nhưng những người khác cũng không phải ăn chay, lập tức dàn trận phản công.
Mặc kệ phía trước có bao nhiêu hỗn loạn, Cửu U Huyền lại nhàn nhã lấy hạt dưa ra cắn, thậm chí còn lôi thêm ghế ra ngồi như đang xem kịch. Cũng may là đang lúc hỗn loạn không ai chú ý tới, nếu không nhìn thấy cảnh này chắc tức điên mất.
Bọn họ thì đánh nhau sứt đầu mẻ trán tranh giành Thần Thú, còn nàng thì hay rồi, ở đó nhàn nhã ngồi xem.
Chỉ là không ai chú ý tới, một bóng dáng nhỏ đang lén lút lẩn qua chạy tới chỗ trứng thú.