Edit: Thủy Lưu Ly
Dược Đằng, là trạng thái dược thủy trong truyền thuyết khi dược vật và linh lực tương xứng với nhau, hòa hợp đạt tới một cảnh giới huyền diệu. Lúc ấy dược lực cùng linh lực song song tác động khiến dược thủy sôi trào xoay vòng, hình thành vòng xoáy dược linh dao động, gọi tắt là Dược Đằng. Nói chính xác hơn là quá trình dược vật dưới tác dụng của linh lực đạt được linh lực cũng phóng thích linh lực, loại cảnh giới này chỉ có thể ngộ không thể cầu (ngộ trong kỳ ngộ, ngộ có thể hiểu là gặp gỡ). Một gã luyện dược sư có thể cả đời cũng không gặp được kỳ ngộ này này, ngay cả người đạt tư cách cửu phẩm dược sư là Phi lão cũng chưa từng gặp phải. A! lão thật không ngờ lại bị cái nha đầu này gặp được, vận khí của nàng không phải tốt bình thường đâu.
Chỉ Yên nhanh chóng đem Long Chi Thảo cho vào dược đỉnh, chỉ thấy bên trong dược thủy càng sôi trào lợi hại, mùi thơm thản nhiên phiêu dật mà ra. Ngay sau đó, Chỉ Yên lại lập tức cảm nhận được một cỗ khí thanh lương (thuần khiết, dễ chịu) từ lỗ chân lông rót vào da thịt. Thân thể nàng chấn động mạnh mẽ, mỏi mệt lúc trước đều trở thành hư không, tâm trạng cũng hưng phấn không thể áp chế.
Oanh! Trong cơ thể, âm dương hai khí vừa tiếp xúc với vật chất lạnh lẽo kia trong thoáng chốc như trở thành máy gia tốc ở trong cơ thể nàng mà điên cuồng tuần hoàn. Ánh mắt Phi lão phát sáng, vẻ mặt kích động, xem ra luyện sớm không bằng luyện khéo, nếu Chỉ Yên không kiên trì luyện chế Tụ Linh dịch thì chỉ sợ bọn hắn đã bỏ lỡ kỳ ngộ này.
Dược Đằng a, bình thường đối với dược sư chính là cảnh giới thăng cấp tinh thần, đối với người tu luyện ma y như Chỉ Yên mà nói là cảnh giới tu vi cùng tinh thần song song thăng cấp.
Chỉ Yên từ từ nhắm hai mắt. Thời gian từng giây từng phút đi qua, thời điểm một tia dược linh cuối cùng trong dược đỉnh cũng bị nàng hấp thu hoàn toàn, khi đó dược thủy mới ngừng sôi trào, hết thảy khôi phục bình tĩnh, giống như cái gì cũng chưa phát sinh vậy, nhưng mà trong cơ thể Chỉ Yên lại xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Ngân bạch (âm dương) chi tuyến (sợi) xoay quanh trong đan điền càng thô to hơn gấp mười lần. Nếu so sánh lúc trước chỉ mềm mại nhỏ bé như sợi tơ thì hiện nay lại giống như thanh sắt. Bên ngoài âm dương hai tuyến lúc này được bao phủ một tầng hào quang màu cam, đồng thời cũng có vô số điểm sáng màu cam dao động ở các nơi trong thân thể nàng.
Đem linh thức thử phóng ra ngoài dò xét, nàng kinh ngạc phát hiện mình bây giờ mình có thể xem xét rõ ràng toàn bộ Nam Uyển, tất cả đều được bao phủ bên trong phạm vi ý thức của nàng. Một cành hoa một cái cây, gió thổi cỏ lay... Tất cả đều nằm trong giám thị của bản thân nàng.
"Đây là?" Thu hồi linh thức, Chỉ Yên kinh ngạc che miệng. Trước kia chỉ có thể cảm ứng được phạm vi trong phòng, hiện tại thế nhưng toàn bộ Nam Uyển đều có thể cảm ứng được. Điều này… Nam Uyển ít nhất cũng có năm trăm thước a!
"Ha ha, không cần hoài nghi, ngươi chính thức đột phá kỳ Dưỡng Khí đạt tới kỳ Trúc Cơ. Linh lực từ sơ linh trung giai vọt tới cao linh sơ giai. Linh thức mở rộng trong phạm vi năm trăm thước, hơn nữa từ giờ trở đi, ngươi có thể bắt đầu luyện đan." Phi lão híp mắt, buồn cười giải thích nghi hoặc với Chỉ Yên. Trong sự ngoài ý muốn nhưng lại đặc biệt thăng cấp cũng khó trách nàng kinh ngạc như vậy.
"Đơn giản như thế sao?" Chỉ Yên giương miệng, không dám tin trừng mắt nhìn Phi lão. Nhớ rõ lúc đầu hắn nói cần ít nhất thời gian một năm mới có thể đạt tới Trúc Cơ, hiện tại không đến thời gian ba tháng, nàng đã đạt tới Trúc Cơ?
Ai có thể nói cho nàng đây không phải là nằm mơ chứ?
"Tốt lắm, nha đầu ngươi đừng có được tiện nghi còn khoe mẽ. Nếu không trùng hợp gặp phải Dược Đằng thì ngươi có thể có được tu vi hiện tại sao, muốn trách thì trách vận khí của ngươi thật quá trâu rồi." Phi lão liếc Chỉ Yên một cái, ghen tị nói. Hắn từng gặp qua vận khí tốt nhưng chưa thấy qua vận khí tốt như vậy. Nhớ ngày đó chính hắn cũng mất tròn ba năm mới đột phá Dưỡng Khí, nàng thì khen ngược, ba tháng đã thành.
Tu vi thăng cấp, tinh thần lực mở rộng, kế tiếp việc luyện dược dị thường thuận lợi. Khoảng hai mươi lăm ngày, Chỉ Yên rốt cục từ trong phòng ra ngoài. Gần một tháng luyện dược, khí chất cả người cải biến không ít. Lắng đọng lại nội liễm, khí chất thản nhiên như hoa lan, tùy ý mà đứng, khóe môi yêu kiều lại mang theo nụ cười như có như không, nhìn như thân cận, kì thật xa xôi vô cùng, khiến cho người khác có muốn tiếp cận nhưng không được.
"Yên Nhi, thế nào, muốn nghỉ ngơi hay không?" Chỉ Yên chân trước mới từ gian phòng bước ra, chân sau Âu Dương Bằng đã xuất hiện trước mặt nàng. Hắn nắm lấy bả vai Chỉ Yên vẻ mặt đau lòng nói.
"Không sao, đây là Tụ Khí dịch con luyện chế vì phụ thân, uống vào rất có lợi cho việc tụ tập linh khí, trợ giúp phụ thân vừa mới đột phá thể chất người mù tu luyện đạt tới sơ linh." Chỉ Yên đem một lọ Tụ Khí dịch màu đỏ thẩm giao cho Âu Dương Bằng. Tụ Khí dịch cùng Tụ Linh dịch, chỉ kém một chữ, lại cách biệt một trời. Tụ Khí dịch là nhị phẩm sơ cấp dược thủy, bất cứ linh giả nào đều có thể dùng, Tụ Linh dịch là tứ phẩm trung cấp dược thủy, chuyên chế tạo vì linh giả cấp bậc tông sư, dược lực bá đạo, hiệu quả vô cùng tốt, giá lại cao dọa người.
"Được, được, phụ thân nhất định uống." Âu Dương Bằng cười nhận lấy, đáy mắt trong suốt, trong thanh âm mang theo một chút run rẩy. Bất cứ thời điểm nào, nàng đều đem hắn đặt trong lòng như vậy. Có nàng, kiếp này hắn còn cầu gì nữa?
Mới cùng Âu Dương Bằng hàn huyên trong chốc lát thì Văn Thừa đã đến đây. Lần đại hội thụ dược này Chỉ Yên giao cho Văn Thừa toàn quyền phụ trách, hiện tại, cách đại hội thụ dược chỉ còn năm ngày, lại có rất nhiều vấn đề cần thảo luận giữa hai bên, Âu Dương Bằng thấy vậy lập tức chủ động rời đi để lại không gian cho hai người.
Hơn nửa canh giờ, tất cả các chi tiết trong đại hội đều được thống nhất xong, Chỉ Yên lại thi châm giúp Văn Thừa trừ độc, đồng thời cũng cho hắn một lọ Tụ Khí dịch.
"Không được không được, tâm ý của ngươi lão hủ tâm lĩnh, bất quá thứ này thật sự là không thể nhận được." Văn Thừa cự tuyệt nhận lấy Tụ Khí dịch. Bảo bối dược thủy này nọ tùy tiện xuất ra đã là mấy trăm kim tệ, hắn làm sao có thể không biết xấu hổ nhận lấy đây.
"Cái gì lão hủ hay không lão hủ cái gì! Ngài giúp đỡ phụ thân thì ở trong lòng Yên Nhi sự tồn tại của ngài cũng giống như gia gia của Yên Nhi. Yên Nhi lấy mấy bình dược thủy hiếu kính gia gia thì có gì không ổn, nếu ngài không nhận lấy Yên Nhi sẽ tức giận nga!" Chỉ Yên nháy mắt mấy cái, giả bộ giận giữ nói, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, kiều nộn tăng thêm một chút thần thái, đáng yêu mà không mất quyến rũ.
"Hảo hảo hảo, có một đứa cháu gái như vậy ta nằm mơ đều có thể cười tỉnh. Thứ này ta nhận, bất quá tiền mua thảo dược không cho lại so đo cùng ta." Nét mặt già nua của Văn Thừa nhiễm một mạt đỏ ửng, trong lòng kích động giống như nước sông mênh mông. Đôi mắt cơ trí lóe lên quang mang vui mừng, râu bạc đầu bạc trong gió run run, tiêu sái tùy ý không nói nên lời.
Hắn, cả đời không con nối dòng, không nghĩ tới cuối cùng lại có thể thu được một nữ oa ưu tú như thế làm cháu gái. Đáng giá, có một cháu gái là dược sư, cuộc đời hắn xem như viên mãn.
Tiễn bước Văn Thừa bị kích động khó nhịn, Âu Dương Cẩn cùng Lâm Dật Vân cũng xuất hiện trước mặt Chỉ Yên. Hai người họ, một tuấn lãng như ánh mặt trời, một suất khí lãnh liệt, hai người đi với nhau đẹp mắt không nói nên lời.
Đặc biệt một thân áo bào trắng hôm nay của Âu Dương Cẩn, đã giảm đi đạm mạc cao ngạo thường ngày lại mang theo một chút khí chất ôn nhuận, quả thực cực kỳ giống với Âu Dương Bằng lúc trẻ. Nếu lúc đó Âu Dương Bằng không phải người mù tu luyện, phỏng chừng hiện tại cũng giống hắn ( Âu Dương Cẩn) ngạo nghễ tự tin như vậy đi.
"Yên Nhi." Âu Dương Cẩn đến gần Chỉ Yên, ôn nhu kêu. Con ngươi mặc sắc chợt lóe hào quang, hàm chứa tình ý khác thường.
Lần đầu thình lình bị hắn gọi như vậy, toàn thân Chỉ Yên run run, thân thể tự động lui về sau hai bước
"Ha, ngươi không bị bệnh chứ?" Nhìn chằm chằm Âu Dương Cẩn, Chỉ Yên hồ nghi nói. Nha, không phải lần trước tiểu tử này không mua được Bồi Nguyên dịch cho nên lần này cố ý đến ghê tởm nàng đi.
"Phốc xuy ——" Lâm Dật Vân nhịn không được bật cười ra tiếng. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Âu Dương Cẩn bị nữ hài tử làm cho nghẹn họng. Khó có khi hắn ôn nhu như thế lại bị nàng cho rằng có bệnh, ha ha, tiểu tử này thật đáng yêu.