Thời gian lưu chuyển, nửa canh giờ đi qua, trên đài cao nhất thời lâm vào một trận cuồng phong mãnh liệt, lấy ba người Âu Dương Phong làm trung tâm, không ngừng khuếch tán về bốn phía. Mọi người kinh ngạc mở lớn miệng, trong mắt chứa đựng sự kinh diễm.
Đây là uy lực của cường giả cấp tông sư sao? Thật cường hãn!
Tất cả mọi người, bao gồm cả Chỉ Yên, đều nhìn không chớp mắt. Từng trận gió thanh sắc không ngừng chuyển động như muốn gột rửa cả không gian, như muốn tiêu diệt tất cả mọi thứ bằng áng sáng đó, đem hết thảy đều bao trùm.
"Quả nhiên không hổ là cường giả cấp tông sư!" Từng tiếng kinh hô không ngừng truyền tới, trừ bỏ kinh ngạc vẫn là cảm thán, tựa hồ chỉ có như vậy mới đủ để biểu đạt nội tâm không ngừng rung động của họ.
"Khó trách mọi người đều kính ngưỡng linh giả, xem ra quả thật không tầm thường." Tâm tình Văn Thừa gợn sóng, nhìn ba người trên sân, hâm mộ nói. Hắn là người mù tu luyện nổi danh Cẩm thành, trước kia nhận hết xem thường, nếu không phải học tài xuất chúng, có lẽ sẽ bị thế nhân cười nhạo cả đời.
"Muốn vậy thì cũng phải thừa nhận thật tốt mới được." Chỉ Yên tùy ý phụ họa, linh giả quả thật lợi hại hơn so với người bình thường, nhưng từ linh giả trở thành phế nhân, cũng giống như từ trên đỉnh cao rớt xuống đáy cốc, loại đả kích này có lẽ so với người mù tu luyện cả đời càng thêm thống khổ.
"Ý của Yên Nhi là?" Văn Thừa híp mắt, hai tròng mắt cơ trí hiện lên một trận nghi hoặc. Thông minh như hắn , tất nhiên có thể nhìn ra điểm khác thường trong lời nói của nàng.
"Ăn miếng trả miếng, lấy bạo chế bạo là phong cách hành sự của ta!" Chỉ Yên thản nhiên phun ra một câu, ánh mắt đầy thâm ý nhìn về phía Âu Dương Phong. Những nhục nhã lúc trước nàng phải chịu, hôm nay nàng sẽ đòi lại tất cả.
"Ngươi phải nhớ kỹ, sau lưng ngươi còn có ta cùng Âu Dương Bằng, thoải mái một chút, không cần làm bản thân thấy áp lực." Văn Thừa thở dài một tiếng, đau lòng an ủi nói. Nàng càng ưu tú, trên lưng lại càng đeo nhiều áp lực, sống như vậy rất mệt mỏi, hắn muốn nàng sống thật đơn giản, khoái hoạt.
"Yên tâm, ta không sao!" Con ngươi trong suốt hiện lên một chút ấm áp, Chỉ Yên ôn nhu trả lời.
Trên đài cao, đám người Âu Dương Phong đang ở thời điểm thăng cấp mấu chốt thì đột nhiên không khí bị kiềm hãm, linh khí vốn đang không ngừng khuếch tán bốn phía bỗng nhiên toàn bộ hướng tới Âu Dương Phong, y bào bay phần phật, mái tóc bạc bị gió thổi tán loạn, lông mày cau thành một đường thẳng, vẻ mặt già nua nghiêm túc dần dần lộ ra thần sắc thống khổ, thân thể lay động như tùy thời đều có thể bị gió thổi bay. Biến đổi kinh ngạc này thoáng chốc hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
"Sao lại thế này nhỉ?" Dưới đài bắt đầu có người xôn xao, tuy chưa thấy qua cường giả cấp tông sư thăng cấp nhưng cũng biết tình trạng không ổn.
"Không biết! Chẳng lẽ là do Tụ Linh Dịch quá mạnh nên Âu Dương gia chủ không thừa nhận nổi?" Một người trung niên quyền quý ngồi ở hàng đầu vuốt cằm đánh giá.
"Không có khả năng, Âu Dương thế gia nằm trong bảng xếp hạng mười võ học thế gia ở đại lục, càng không cần phải nói tới tu vi của Âu Dương gia chủ cùng hai vị gia chủ còn lại." Một người cực lực phủ quyết, trong khoảng thời gian ngắn, các loại nghị luận ùn ùn kéo đến, sắc mặt Âu Dương Cẩn trầm xuống, vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm Âu Dương Phong, tốt nhất không nên xuất hiện bất cứ vấn đề gì.
Quang mang đại động, quanh thân Tư Đồ Bá cùng Hạ Hầu Không càng thêm chói mắt, bóng dáng nhoáng lên một cái, hai người đồng thời đứng trên đất. Vừa mới thăng cấp xong, khí thế quanh thân không kịp thu liễm, người ngồi ở dưới đài chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, tức ngực, bị ép tới không thở nổi.
"Ha ha, Tụ Linh Dịch này sử dụng thật tốt, linh lực bị đình trệ vài năm thế nhưng lại có thể dễ dàng thăng cấp." Hai mắt Hạ Hầu Không sáng lên, khuôn mặt vui mừng, khuây khỏa nói.
"Lão bằng hữu, ngươi cũng là Tông sư trung cấp đi!" Tư Đồ Bá vui sướng, híp mắt nhìn Hạ Hầu Không, người này trước kia do với mình kém hơn, hiện tại đã đuổi kịp rồi.
"Ha ha, chê cười!" Hạ Hầu Không ôm quyền, đối với Tư Đồ Bá đáng đánh đòn khiêm tốn nói, chưa kịp nói tiếp thì đã bị một đạo âm thanh hấp dẫn.
Oanh, dưới đài mọi người chỉ cảm thấy trước mắt thanh mang nhoáng lên một cái, tiếp theo một trận đất rung núi chuyển, răng rắc vỡ vụn thanh tự trên đài truyền đến, không trung bố nơi vỡ vụn, đều phân tán, ngồi ở mặt bàn thượng Âu Dương Phong không biết khi nào té trên mặt đất, toàn thân trần trụi, đại cổ huyết dịch theo cái miệng của hắn trung không ngừng tràn ra.
OANH! Người đứng dưới đài chỉ thấy thanh quang trước mắt lóe lên một cái, tiếp theo là một trận đất rung núi chuyển, thanh âm vỡ vụn RĂNG RẮC từ trên đài truyền đến, mảnh vỡ phân tán khắp nơi. Âu Dương Phong toàn thân trần trụi Σ( ° △ °|||) té trên mặt đất, máu không ngừng chảy ra từ khóe miệng.
Linh khí tan, không khí khôi phục bình thường, trước mắt mọi người không có vật gì ngăn cản, tình huống trên đài đều rơi vào mắt mọi người. ÂU DƯƠNG GIA CHỦ BỊ THƯƠNG???
Mọi người dại ra, có chút mờ mịt nhìn tình huống trước mắt. Không phải hắn nên thăng cấp thành công như hai vị gia chủ khác sao, nhưng, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra thế này?
"Gia gia!" Âu Dương Cẩn chấn động, nhanh chóng vọt hướng đài cao.
Tư Đồ Bá và Hạ Hầu Không cũng đồng thời cảm thấy ngạc nhiên vô cùng. Theo lý mà nói, sau khi Âu Dương Phong uống xong Tụ Linh dịch sẽ lập tức đột phá từ tông sư trung cấp đạt tới cao cấp, trở thành một sự tồn tại cường đại mới của đại lục, nhưng mà một màn trước mắt này giống như không giống những gì bọn họ đã dự tính.
"Phốc!" Một búng máu bị phun ra ngoài, Âu Dương Phong nằm mọp dưới đất, thân thể run rẩy kịch liệt, toàn thân cao thấp bị linh khí cuồng loạn gây ra những vết thương to nhỏ, dày đặc khắp người. Cả người hắn trần trụi, bại lộ một cách “xấu xí” trong không khí, bị nhìn không sót một chút gì.
Mọi người trừng lớn mắt, hoảng sợ nhìn hình tượng Âu Dương Phong lúc này. Bỗng "Đông" một tiếng, một con quái vật thân thể to lớn từ trên trời giáng xuống, oanh, nện trên mặt bàn.
"Sóc, là Sóc Ma, ma thú của Âu Dương gia chủ." Trong đám người có người kinh ngạc hô lớn một câu. Mọi người nhanh chóng nhìn kỹ trên đài, chỉ thấy một con chuột màu đất mềm nhũn ghé bên cạnh Âu Dương Phong, lông mao của nó dựng thẳng, toàn thân không có nửa phần linh khí, tựa như bị cái gì mạnh mẽ hút hết, chỉ còn lại nửa hơi thở cho thấy nó vẫn còn sống.
"Bá!" Vẻ mặt của Tư Đồ Bá và Hạ Hầu Không chấn động, trong mắt chợt lóe tia sáng không rõ, vẻ mặt thâm ý nhìn Sóc Ma trên đất.
Ma thú khế ước, trừ khi được chủ nhân triệu hồi, nếu không bọn chúng cũng chỉ có một loại tình huống sẽ xuất hiện, không phải là?
Oanh, một ý niệm kinh người xuất hiện trong đầu đồng thời nổ tung trong lòng hai người. Tư Đồ Bá và Hạ Hầu Không nhìn nhau, giây tiếp theo đồng loạt thả ra linh thức, điều tra tình huống thân thể của Âu Dương Phong.
"A, a..." Ngay tại thời điểm Tư Đồ Bá và Hạ Hầu Không thả ra linh thức, Âu Dương Phong đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, kinh thiên động địa. Từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu thi nhau túa ra , thân thể hắn cuộn thành một đoàn, thống khổ giãy dụa, vẻ mặt dữ tợn khủng bố, khiến da đầu người xem không khỏi run lên.
"Ngươi... Ngươi đã làm cái gì?" Thân thể Âu Dương Phong run rẩy không ngừng, cố nén đau đớn như tê tâm liệt phế trong cơ thể, nhìn Chỉ Yên phẫn nộ nói. Là nàng, nhất định là nàng giở trò quỷ.
"Bá!" Ánh mắt mọi người nhất tề bắn về phía nữ oa mặc phấn y tinh xảo, mềm mại kia…
"A, không có nha, nhưng trong dược thủy cũng có chứa một vài loại có tác dụng tương khắc với thúc tình dược.... Không phải ta nói ngươi, đến cái tuổi này rồi mà còn muốn học theo những người trẻ tuổi làm chuyện gì đó! Giờ thì hay rồi, lợi đâu không thấy lại hại đến chính mình!" Chỉ Yên vô tội chìa hai tay ra, bất đắc dĩ nói với Âu Dương Phong cũng nhân tiện đem mọi trách nhiệm đẩy lên người hắn.
"Phốc ——" Âu Dương Phong nghe xong, lại trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, tức giận đến mặt cũng tái mét. Ma nữ, quả thật là ma nữ...
Mọi người đồng loạt rớt vài vạch hắc tuyến, hại người khác không nói, lại còn dám trả đũa. Tiểu oa nhi bây giờ đều bưu hãn như vậy sao? Ngao, tập thể mọi người hỗn loạn trong gió...
"Linh lực nổ tan, kinh mạch đứt đoạn, chỉ sợ nửa đời sau đều phải nằm trên giường." Xem xét thật lâu, Tư Đồ Bá chậm rãi phun ra từng chữ.
Oanh, lại một viên kình lôi nổ vang tại chỗ, mọi người đều cảm thấy choáng váng, sững sờ ngẩn ngơ nhìn Âu Dương Phong trên đài. Bọn họ vừa mới nghe thấy cái gì? Kinh mạch đứt đoạn, cả đời nằm trên giường? Ý là hắn đã biến thành phế vật sao?
Vẻ mặt mọi người mờ mịt, rồi sau đó khe khẽ nói nhỏ, ngay từ đầu còn như sàn sạt tiếng gió, cuối cùng lại trở thành náo loạn, sôi trào, không ngăn lại được.
Thân thể Âu Dương Cẩn run rẩy, vẻ mặt thống khổ nhìn Chỉ Yên, "Chuyện này là thật?" Ngữ khí bi thương, hàm chứa một chút chờ đợi.
"Giống như các ngươi đã thấy, từ nay về sau một Âu Dương Phong vốn cao cao tại thượng sẽ trở thành một kẻ phế vật, so với người bình thường càng rác rưởi." Khóe môi nhẹ nâng, Chỉ Yên không hề che lấp châm chọc nói. Hai má tinh xảo hoạt nộn tràn ra một chút tươi cười tà tứ, thô bạo.
Nàng đã dám làm thì không có gì không dám thừa nhận, nàng muốn tuyên cáo trước mặt mọi người, từ nay về sau Âu Dương Phong sẽ trở thành phế vật.
"Giết ngươi, ta muốn giết ngươi..." Âu Dương Phong rống lên giận giữ, trừng to mắt, hận không thể đem Chỉ Yên lóc thịt, rút xương. Hắn vốn dĩ có thể hưởng thụ cảm giác phong quang, được người người tôn sùng cả đời, nhưng cuối cùng, mọi thứ lại bị hủy trên tay một con nhóc. Loại khuất nhục này bảo hắn làm sao có thể chịu đựng được. Không, Không muốn! Hắn không muốn trở thành phế vật——
"Cẩn nhi, mau, mau thay ta giết nàng, giết chết ma nữ này..." Âu Dương Phong giãy dụa không được, cuối cùng đem hy vọng ký thác trên người Âu Dương Cẩn. Giết nàng, nhất định phải giết nàng...
Sắc mặt Âu Dương Cẩn u ám, vẻ mặt thâm trầm khóa trên người Chỉ Yên.
Bị hủy, gia gia bị hủy, Âu Dương gia nhiều đời cứ như vậy mà bị hủy! Vì nàng, hoàn toàn là do nữ oa trước mắt này! A, mệt hắn còn muốn đối tốt với nàng! Mệt hắn còn muốn bù đắp lại những chuyện lúc trước cho nàng! Ha ha, ma nữ! Đúng, nàng chính là một ma nữ...
Ánh mắt Âu Dương Cẩn lạnh lùng, tuấn nhan như đao tạc nhất thời nổi lên sát khí.
Ánh mắt Chỉ Yên nhíu lại, khóe môi gợi lên một chút cười lạnh: "Muốn giết ta, Âu Dương Phong không được, ngươi càng không được." Nàng thản nhiên mang theo một chút cuồng vọng, như không hề để ý trả lời.
Tiếng nói vừa dứt, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe, giây tiếp theo bóng dáng nữ oa trên đài đã biến mất trong không trung.
"Văn thừa gia gia, phụ thân, hai người bảo trọng..." Thanh âm non nớt như từ bốn phương tám hướng vọng lại, quanh quẩn thật lâu ——