Trong lòng tràn ngập kích động và hưng phấn, Chỉ Yên ngồi xổm xuống, từ trong vòng tay Càn Không lấy ra dụng cụ đào bới, thật cẩn thận đào gốc Thanh Tâm Nhụy trước mặt này lên, giờ khắc này, nàng giống như đang đứng trước một ngọn núi bằng vàng, mà việc duy nhất nàng cần phải làm lúc này là nhanh tay đem ngọn núi bằng vàng này thu vào trong không gian Càn Khôn.
Gốc Thanh Tâm Nhụy đầu tiên được di dời thành công, Chỉ Yên tiếp tục chuyển hướng sang gốc Thanh Tâm Nhụy khác, giống như một chú ong thợ cần mẫn lấy mật từ bông hoa này sang bông hoa khác.
Thân ảnh màu phấn hồng ngồi xổm giữa biển hoa, quanh thân lưu chuyển một tầng ánh sáng mỏng manh, nhàn nhạt. Nàng khi thì quyệt miệng, khi thì mỉm cười, dường như tất cả những cảm xúc của nàng đều bị biển hoa trước mặt này ảnh hưởng, trong lòng, trong mắt, chỉ tồn tại biển hoa diễm lệ, mà lại hồn nhiên không biết rằng, nguy hiểm đang dần dần tiền về phía mình.
Lần thứ năm chuyển dời Thanh Tâm Nhụy thành công, biển hoa vốn luôn bình tĩnh không gợn sóng đột nhiên dao động. Từng sợi tơ mỏng, nhỏ, ngắn bao phủ trên những cánh hoa run lên mạnh mẽ, ánh sáng chói mắt đột nhiên phóng ra từ phía sau Chỉ Yên, theo sau đó là một dòng khí mạnh mẽ len lỏi, đem cả nàng và biển hoa bao phủ vào trong vầng sáng đó.
Thân thể Chỉ Yên run lên, cảm giác hít thở không thông mãnh liệt ập đến. Chỉ Yên híp mắt, linh cảm không ổn trồi lên trong lòng. Biển hoa này quả nhiên không đơn giản!
“Nơi này là trọng địa, há có thể để cho ngươi tùy ý xông loạn.” Một giọng nói bén nhọn của nữ tử vang lên, Chỉ Yên cảm thấy màng nhĩ của mình đau đớn một trận, tiếp theo, trước mắt nàng nhoáng lên một cái, một bóng dáng màu tím hoa cà xuất hiện giữa biển hoa, đồng thời một luồng khí mạnh mẽ từ phía nàng ta cũng đánh úp về phía nàng (Chỉ Yên).
“Hừ, đã hái hoa của ta, vậy thì để lại tay chân của ngươi làm phân bón đi.” Nữ nhân hừ lạnh một tiếng, bốn đạo ánh sáng được ngưng thực phá không mà đến, mục tiêu là hai tay, hai chân của Chỉ Yên.
(ngưng tụ lại thành thực thể)
Con ngươi Chỉ Yên co rụt lại, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác ghê tởm, loại hít thở không thông, kề cận tuyệt vọng này khiến nàng có xúc động muốn nổi điên. Dưới cái nhìn chăm chú của nữ nhân kia, toàn thân của Chỉ Yên như bị cố định lại, không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn đạo ánh sáng sắt bén như dao kia đánh úp về phía mình.
Đây chính là kết cục cho việc nàng tự ý hái hoa sao? Nàng không cam lòng!
Khí lạnh xâm nhập, bốn đạo ánh sáng càng ngày càng tới gần, thậm chí Chỉ Yên đã có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn, lạnh lẽo sau đó. Hai mắt nàng nặng nề nhắm lại, bóng dáng xinh đẹp trong nháy mắt biến mất. “Cọ cọ cọ cọ!!”, trong không trung, bốn đạo ánh sáng vì mất mục tiêu mà mạnh mẽ va vào nhau, sau đó tiếp tục chém trên mặt đó, tạo thành bốn vết chém sâu cùng bụi mù vô số.
Thân ảnh nữ nhân run lên mạnh mẽ, trong mắt lóe ra tia sáng khó tin. Biến mất? Sao có thể?
Chỉ Yên ẩn núp trong không gian Càn Khôn, vẻ mặt nghĩ mà sợ, không nhịn đựa đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên vỗ vỗ ngực tự trấn an. Chỉ thiếu một chút nữa thì nàng đã bỏ mạng dưới tình huống như vậy rồi.
“Ngươi mạo hiểm như vậy chỉ vì muốn đem mấy bông hoa xinh đẹp này vào trồng, trang trí trong không gian?” Phi lão vuốt vuốt râu, hai mắt híp thành một đường chỉ, khó tin hỏi.
Từ khi biết được hiệu quả trồng trọt của không gian Càn Khôn, bình thường Chỉ Yên cũng luôn chú ý một ít cây nhỏ, hoa cỏ nho nhỏ để đem vào trồng, hôm nay lại mạo hiểm sinh mệnh vì loài hoa xinh đẹp này. Không nên nói với lão, đứa nhỏ này chỉ vì thấy đẹp nên mới làm vậy chứ, dù sao, nữ hài tử mà, yêu thích cái đẹp gì đó thì lão đều có thể hiểu được.
“Tuy nhìn bình thường, nhưng lại có giá trị không tầm thường, như vậy là đủ rồi.” Chỉ Yên híp mắt, thản nhiên nói. Đối với nàng, mấy loại hoa cỏ gì đó, không cần có quá nhiều giá trị, chỉ cần nàng thích là tốt rồi.
“Nha đầu ngươi nha, mỗi lần đều đem một đống lớn đạo lý ra ngụy biện. Thích gì đó, ta mặc kệ, có điều, dù cho có chuyện gì xảy ra thì ngươi đều phải đặt sự an toàn của mình lên trên hết, đây là yêu cầu duy nhất của ta.” Ánh mắt của Phi lão khóa chặt trên người Chỉ Yên, nghiêm túc, lại chân thành nói.
Nha đầu này nhìn như tùy ý, thật ra lại đạm mạc, cô tịch vô cùng, trừ việc có hứng thú đối với luyện đan, có rất nhiều chuyện đều không thể đi vào lòng của nàng được. Nếu loại hoa cỏ này có thể khiến nàng vui vẻ thì lão già như lão cũng đồng ý mười phần, nhưng điều này vẫn phải dựa trên nguyên tắc, đặt an toàn của nàng lên trên hết.
“Yên tâm đi, ta sẽ không lấy tính mạng mình ra đùa giỡn.” Chỉ Yên cười yếu ớt, trong lòng lại cảm thấy ấm áp không nói nên lời, đôi mắt càng trở nên trong suốt, sáng bóng. Có vòng tay càng khôn, ít nhất nàng còn có tiền vốn để bảo mệnh.
Biển hoa bị người nọ phong tỏa, trong chốc lát chắc chắn không thể ra ngoài được, cũng may nàng không lo lắng lắm, trong không gian Càn Khôn, cái gì cần đều có, ít nhất để điền đầy bụng (ăn no) là không thành vấn đề.
Tưới nước cho mấy mảnh hoa cỏ, thảo dược, sau đó hái mấy loại trái cây, Chỉ Yên thỏa mãn ngồi trên xích đu, nhẹ nhàng đưa đẩy. Trong không gian, nhiều loại hoa cùng nhau lay động, ong bướm bay bay, tạo nên một bức tranh đầy sức sống. Gió nhẹ thổi qua, hương hoa và hương thơm của thảo dược khuếch tán, tràn ngập chóp mũi, dễ ngửi, thích ý không nói nên lời.
Khẽ cắn một ngụm thịt quả, chất lỏng ngọt ngào tràn ngập trong miệng, khiến tất cả những cảm giác phiền chán, bực bội lúc trước như hóa thành hư không. Chờ đến khi mấy loại hoa cỏ này trưởng thành, thì nàng có thể chính thức điều chế hương liệu được rồi. Tại thời đại son phấn thô sơ, lạc hậu thế này, thậm chí nàng đã có thể tưởng tượng được hiệu quả oanh động mà nước hoa do nàng chế tạo tạo thành.
Hai canh giờ trôi qua, ruốt cuộc phong tỏa bên ngoài cũng được mở ra, Chỉ Yên lợi dụng không gian Càn Khôn, phối hợp với sự quấy nhiễu từ linh hồn Phi lão, thành công thoát khỏi phạm vi khống chế của nữ tử. Biển hoa này mặc dù có giá trị lớn với nàng, nhưng cho đến khi nàng có đủ thực lực, nàng sẽ không tiếp tục dễ dàng lại gần một lần nữa.
Đi đến cửa linh giả nhất ban, tất cả những đệ tử đều đã ngồi ngay ngắn tại chỗ ngồi của mình, Lạc Phượng thân là đạo sư chính của linh giả nhất ban, theo thường lệ đang chậm rãi đọc nội quy học viện cho các tân đệ tử.
“Làm phiền một chút.” Thanh âm thanh thúy, dễ nghe từ cửa truyền đến, mọi người quay đầu, mọi ánh mắt đồng loạt quét về phía bóng dáng tinh xảo mềm mại kia.
“Oa, thật là đáng yêu, đứa nhỏ này là ai vậy?” Một nữ đệ tử trưng ra vẻ mặt háo sắc, hai mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Chỉ Yên, tò mò hỏi.
Tất cả những thiếu niên có mặt trong lớp đều cảm thấy trước mắt như sáng ngời, đợi đến khi nhìn rõ diện mạo của Chỉ Yên, trong mắt lập tức hiện lên hình trái tim, tầm mắt nóng rực khóa trên thân thể mềm mại của nàng. Đứa nhỏ đáng yêu, tinh xảo kia chẳng lẽ đi nhầm lớp sao?
“Tiểu Yên Nhi.” Sa Toa từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, khiến y phục màu tím nhạt trong không tạo thành một đường cong đẹp mắt, trong chớp mắt cũng đã nhanh chóng xuất hiện trước mặt Chỉ Yên để điểm danh: “Sao muội lại đi lâu như vậy, đúng rồi, lớp của muội ở đâu? Có muốn tỷ dẫn muội đi…” Sa Toa vừa xuất hiện đã xả ra một tràng dài khiến Chỉ Yên cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, nàng không nhịn được xoa xoa lỗ tai.
Những người trong lớp kinh ngạc nhìn vẻ mặt thay đổi nhanh chóng của Sa Toa công chúa. Cao quý như nàng, vậy mà lại có một mặt nhiệt tình như vậy, chuyện này, so với hình tượng lạnh nhạt, cao ngạo trong lòng bọn họ là khác xa một trời một vực.
Ánh mắt Sa Long cũng lóe sáng, khuôn mặt tuấn mỹ, ôn nhuận nhiễm lên một tầng dịu dàng, cưng chìu nhìn vật nhỏ trước cửa, tuy nhiên hắn không gấp gáp giống như Sa Toa nhưng trong lòng cũng không nhịn được cảm thấy kích động vô cùng.
“Là trò?” Thân thể mềm mại của Lạc Phượng run lên, trên mặt hiện lên kinh ngạc: “Bây giờ là thời gian lên lớp, sao trò lại ở chỗ này?” Nhìn đứa nhỏ trước cửa, Lạc Phượng ôn nhu hỏi, càng khiến mấy đệ tử trong lớp kinh ngạc, khó tin trừng lớn mắt: Đây là Lạc Phượng đạo sư lạnh lùng, nghiêm khắc sao?
“Phụng lệnh của viện trưởng đại nhân, Lãnh Chỉ Yên đến báo danh.” Chỉ Yên gật gật đầu, ánh mắt lướt qua người Sa Toa, hướng về phía Lạc Phượng trên bục giảng nói.
Oanh, hiện trường sôi trào, mọi người lần thứ ba kinh ngạc, trừng mắt nhìn Chỉ Yên. Nàng vừa nói gì đó? Phụng mệnh viện trưởng đại nhân?
Chẳng lẽ nàng rất quen thuộc đối với Lôi Minh viện trưởng sao? Hay nói cách khác nàng là thân thích của viện trưởng?
Cái ý tưởng này vừa ra, trong khoảnh khắc, mọi người càng thêm đứng ngồi không yên.
Lôi Minh viện trưởng nha, đó là sự tồn tại cao lớn, vĩ đại cỡ nào, là người nắm quyền của U Lam học viện, là sự tồn tại giống như thần linh trong lòng bọn họ, mà đứa nhỏ trước mắt này lại có thể tiếp xúc với thần của bọn họ?
Edit: Thủy Lưu Ly
“Ngươi nói mình đã gặp qua viện trưởng đại nhân?” Ánh mắt của thiếu niên mặt lam bào nóng rực, nhìn chằm chằm Chỉ Yên hỏi, lồng ngực phập phồng, trên mặt nhiễm lên một tiềng sắc thái cuồng nhiệt.
Ngay lập tức hơn măm mươi tầm mắt giống như đèn pha dừng trên người Chỉ Yên, nhất trí lộ ra vẻ mặt hâm một và ghen tị.
Khóe miệng Chỉ Yên run rẩy, nghĩ đến vị Lôi Minh viện trưởng tóc bạc đồng nhan kia, trong lòng nhất thời không biết phải nói gì. Được rồi, nàng quả thật không phát hiện lão là một cường giả như mọi người nói, nhưng ít nhất trước mắt nàng, lão hoàn toàn không có một chút giá trị vũ lực nào đáng nói.
“Gặp qua.” Chỉ Yên gật gật đầu, tự nhiên trả lời, ánh mắt dừng trên người Sa Long, khóe môi gợi lên một chút ý cười yếu ớt.
Ngực Sa Long như bị kiềm hãm, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc nhiễm lên một tầng đỏ ửng, ánh mắt lóe lóe, nóng rực mà vui sướng.
“Trò nói cái gì, viện trưởng đại nhân mệnh cho trò đến đây báo danh?” Một tay Lạc Phượng vỗ tay ghế dựa một cái, một tay lại nhanh chóng cầm lấy cổ áo, giống như khó thở hỏi: Ý của đứa nhỏ này là nàng (Chỉ Yên) sẽ đến ban nàng sao?
“Có thể chứ?” Chỉ Yên không đáp, chỉ hỏi lại, đôi mắt trong veo, mềm mại như nước nghênh đón ánh mắt khó tin của Lạc Phượng.
Oanh, một viên kình lôi nổ vang trong lòng Lạc Phượng, khiến thân thể nàng ta như run lên, miệng mở to thành hình chữ o: Không phải nàng đang nằm mơ chứ?
Hay là đứa nhỏ này cố ý đùa giỡn nàng? Bởi vì lúc trước nàng (Chỉ Yên) đã ngang nhiên cự tuyệt lời đề nghị của Sa Toa công chúa.
Lạc Phượng sững sờ tại chỗ, vẻ mặt kinh ngạc thật lâu cũng chưa tiêu tan, thẳng đến khi tân đệ tử trong lớp bắt đầu ồn ào, xao động, nàng mới từ trong thất thần khôi phục lại tỉnh táo.
“Có thể, đương nhiên có thể, mau, các ngươi mau mau chuyển một chiếc bàn học mới lại đây, để ở đâu, đúng rồi, để bên cạnh Sa Toa công chúa đi.” Lạc Phượng kích động không thôi, vẻ mặt hưng phấn chỉ huy hộ vệ bên ngoài lớp học.
Thiên tài a, thiên tài trăm năm khó được, chỉ có thể gặp, không thể cầu, mới có chín tuổi nhưng thực lực đã đạt tới trung cấp linh giả trung giai, lại là một luyện đan sư chín tuổi khủng bố. Loại thiên phú này, phóng mắt nhìn khắp đại lục, dù có đốt đèn lồng cũng khó tìm được người thứ hai, mà loại thiên tài trong thiên tài này lại nguyện ý đến ban của nàng.
Nhân bánh, loại nhân bánh từ trên trời rớt xuống này, vậy mà lại khiến cho nàng gặp phải.
“Nàng không phải là luyện đan sư mới chỉ chín tuổi trong truyền thuyết chứ?” Một giọng nói khe khẽ vang lên, mọi người ngẩn ra, hoảng sợ nhìn đứa nhỏ trước mặt.
Chín tuổi luyện đan sư? Nghe nói nàng còn là trung cấp linh giả trung giai, là nhân vật truyền kỳ mà ba ngày trước đã được mọi người lưu truyền rộng rãi trong học viện, bây giờ người này lại đang đứng trước mặt bọn họ?
Ánh mắt của nam nữ đệ tử đều trở nên nóng bỏng, vẻ mặt đầy thâm ý theo dõi Chỉ Yên, mà nhân vật chính là Chỉ Yên lại chỉ lộ vẻ hờ hững ngồi bên cạnh Sa Toa, nhưng biểu hiện của Sa Toa công chúa và Sa Long vương tử càng khiến bọn họ cảm thấy vi diệu hơn. Sa Toa công chúa cao quý vậy mà lại tươi cười lấy lòng với nàng (Chỉ Yên), còn Sa Long vương tử thì giống như làm pháp thuật, đưa đến trước mặt nàng một ly trà nóng.
“Xin hỏi một chút, đệ tử Lãnh Chỉ Yên ở đây sao?” Một đạo nam âm hùng hậu vang lên, mọi người một lần nữa kinh ngạc nhìn về phía cửa.
“Lôi Nặc đạo sư, ngài có việc gì sao?” Giọng nói của Lạc Phượng mềm nhẹ xuống, ánh mắt nóng bỏng nhìn người vừa tới.
Nam tử cao lớn, thân thể cường tráng, khuôn mặt tuấn dật, một đầu tóc đen tùy ý vấn lên, một thân y phục màu tím đậm, tiêu sái, tùy ý không nói nên lời, cả người lại lộ ra một cỗ hương vị tao nhã, bộ dạng so với Lôi Minh viện trưởng có vài phần tương tự.
“Phụ thân đại nhân truyền lời, đệ tử Lãnh Chỉ Yên sẽ ở tại tứ hợp viện, đây là lắc tay tử linh, trước khi vào cửa lấy máu nhận chủ, có nó thì không cần lo lắng trận pháp trong viện nữa.” Nam tử ngẩng đầu, liếc mắt liền phát hiện sự tồn tại của Chỉ Yên, tay áo vung lên, trong nháy mắt lắc tay tử linh đã bay đến trước mặt Chỉ Yên.
Hấp, chúng đệ tử đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh, khinh ngạc nhìn lắc tay tử linh. Lắc tay tử linh được chế tạo tinh xảo, chỉ một liên Tử Linh châu gắn trên đó đã có giá trị xa xỉ, không, trọng điểm không phải ở giá trị của lắc tay tử linh mà là ý nghĩ mà nó đại biểu, có được lắc tay tử linh là có thể xuất nhập tứ hợp viện.
“Ồ ồ, nàng có thể vào ở tứ hợp viện?” Ánh mắt của một thiếu niên bỗng dại ra, thì thào nói.
“Hình như là như vậy.” Một người trả lời, cả lớp im lặng.
Được vào ở trong tứ hợp viện là chuyện vinh vang cỡ nào, nghe nói linh khí trong tứ hợp viện nồng đậm, người ở trong đó, muốn không tiến bộ cũng khó, có thể tiến vào tứ hợp viện, không chỉ đại biểu cho thiên phú hơn người, mà còn chứng tỏ tương lai sau này của người đó tuyệt đối không tầm thường. Mọi người, bao gồm Lạc Phượng đạo sư, đều lộ ra vẻ mặt hâm một nhìn về phía Chỉ Yên, trong mắt thiêu đốt hai ngọn lửa nóng rực.
“A, Tiểu Yên Nhi thật giỏi, vậy mà có thể được tiến vào tứ hợp viện.” Sa Toa hét lên một tiếng chói tai, hưng phấn nắm lấy bả vai Chỉ Yên. Thân thể Sa Long cũng chấn động, sau đó, trong mắt cũng tràn ra tia sáng ôn nhu, vui sướng: Nàng quả thật có tư cách tiến vào tứ hợp viện.
Nhận lấy lắc tay tử linh, Chỉ Yên thoáng liếc mắt đánh giá một chút rồi lập tức thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu, nhìn người đang chờ đợi câu trả lời của nàng, Lôi Nặc.
“Cảm ơn viện trưởng đại nhân đã ưu ái, có điều ta có thể không đi không? Ta muốn ở cùng một chỗ với Sa Toa công chúa.” Giọng nói non nớt thanh thúy của Chỉ Yên vang lên, giống như một đạo sấm sét, trong nháy mắt đánh nát ảo tưởng của mọi người.
Khóe mắt Lôi Nặc co giật, ngoài ý muốn nhìn đứa nhỏ tinh xảo kia. Mỗi người ai cũng ao ước được tiến vào tứ hợp viện vậy mà nàng lại không chút do dự từ chối, nàng thật sự biết mình đang làm cái gì sao?
Nếu không biết hắn không ngại giải thích cho nàng hiểu.
“Tứ hợp viện mặc dù tốt cũng không phải là thứ ta muốn.” Giọng nói nhẹ nhàng, kiên định, lại chân thành vang lên một lần nữa, cũng ngăn chặn những lời nói tiếp theo của Lôi Nặc. Thì ra không phải nàng không biết mà là không muốn.
Gì?
Hơn năm mươi thiếu niên thiếu nữ đồng loạt duỗi dài cổ, hai mắt trừng lớn, cố gắng tiêu hóa ý tứ trong lời nói của Chỉ Yên.
Một giây đi qua, trong phòng đột nhiên yên tĩnh đến kỳ lạ, mười giây đi qua, mọi người ngạc nhiên mở lớn miệng, ba mươi giây đi qua, răng rắc một tiếng, thần kinh trong đầu mọi người như bị chặt đứt, từ trong mê mang lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn Chỉ Yên như đang nhìn kẻ ngốc. Tứ hợp viện a, ngươi nghĩ nó là cái chợ sao, muốn đến là đến muốn đi là đi?
Tôn quý như viện trưởng đại nhân đã có ý tốt đưa lắc tay tử linh cho ngươi là đang cất nhắc ngươi, xem trọng ngươi rồi, vậy mà ngươi dám ngang nhiên không nể mặt, đó là kháng chỉ bất tuân đó ngươi có biết không?
Nếu làm không tốt có khí sẽ khiến viện trưởng đại nhân nổi lên lửa giận, thì lập tức có thể khiến ngươi cuốn gói chạy lấy người. Đừng nói tới tứ hợp viện, ngay cả U Lam học viện cũng chưa chắc ngươi có thể ở lại được.
“Tiểu Yên Nhi nghĩ như vậy tỷ rất vui vẻ, nhưng tỷ càng hy vọng muội ở lại tứ hợp viện.” Sa Toa hai mắt hồng hồng, nhìn Chỉ Yên vui sướng nói, Sa Long cũng gật đầu phụ họa, liền ngay cả Lạc Phượng đạo sư trên bục giảng cũng nhịn không được toát một phen mồ hôi lạnh thay Chỉ Yên.
“Không cần, ta thích ở cùng một chỗ với mọi người.” Lắc đầu, bàn tay trắng nõn vung lên, lắc tay tử linh bay tới chỗ Lôi Nặc đạo sư.
Tất cả những đệ tử xung quanh đều nhịn không được thở dài một hơi, trong mắt tràn ngập phức tạp, có hâm mộ nàng được viện trưởng đại nhân thưởng thức, lại cảm thấy đáng tiếc vì hành động của nàng, thậm chí có một số người còn cảm thấy nàng ngu không ai bằng, khi không lại muốn buông tha một cơ hội tốt như vậy.
“Phụ thân đại nhân đã hạ lệnh, nên chuỗi lắc tay này chỉ có thể là của trò, hoan nghênh trò tùy thời đều có thể tiến vào tứ hợp viện.” Nói xong Lôi Nặc gật gật đầu chào hỏi với Lạc Phượng rồi mới xoay người rời đi.
Bàn học mới được đưa đến, Sa Toa, Chỉ Yên, Sa Long, cũng trở về chỗ ngồi của mình, vì Lôi Minh viện trưởng mà mọi người đã tiêu tốn một ít thời gian, hơn nữa nàng còn mệt nhọc ở biển hoa Thanh Tâm Nhụy gần hai canh giờ, nên Chỉ Yên mới ngây người không quá hai mươi phút thì Lạc Phượng đạo sư đã tuyên bố tan học.