Edit: Thủy Lưu Ly.
"Không được, vết thương trên người ngươi còn chưa tốt, không nên lộn xộn." Minh Dập Hàn nhíu mày, bá đạo tuyên bố.
"Vì sao ta lại ở đây? Còn nữa, ta đã bất tỉnh bao lâu rồi?" Ánh mắt Chỉ Yên hơi lảng tránh, tầm mắt nhìn vào khoảng không trên đỉnh đầu, mở miệng hỏi.
"Ngươi bị thương, cho nên ta mới đưa ngươi về đây, hôm nay đã là ngày thứ năm rồi." Minh Dập Hàn hạ thấp người, ánh mắt chăm chú nhìn Chỉ Yên, trả lời.
Cảm thấy một bóng đen to lớn bao phủ lên mặt Chỉ Yên, tuấn nhan yêu nghiệt chặn lại tầm mắt của chính mình, Chỉ Yên không tự chủ được hơi nhíu mày, đôi mắt trong suốt xẹt qua một tia không hờn giận: "Có thể cách xa ta một chút được không? Ta không có thói quen tiếp xúc gần với người khác.”
Giọng nói lạnh nhạt, trong lạnh lẽo lại lộ ra xa cách, Chỉ Yên nhìn tuấn nhan càng lúc càng thu hẹp khoảng cách với mình, bình tĩnh nói.
Con ngươi Minh Dập Hàn hơi rụt lại, bàn tay đặt trên giường không tự giác nắm chặt, mày kiếm cau chặt thành chữ xuyên (川),cảm thấy lồng ngực mình như bị cái gì đè nặng, hít thở không thông.
"Ngươi nên đổi thuốc rồi." Dùng khoảng thời gian ngắn bình ổn cảm xúc khác thường trong lòng, Minh Dập Hàn không lùi mà càng tiến lại gần hơn, vươn tay, làm bộ muốn xốc chăn gấm trên người Chỉ Yên qua một bên.
Hơi thở nam tính đậm đặc ập thẳng vào mặt, khiến trái tim bị khống chế đã lâu của Chỉ Yên đột nhiên mạnh mẽ nhảy lên một lần nữa. Chỉ Yên hạ mắt, khóe môi ôm lấy một nụ cười tự giễu: Nàng đã từng nói sẽ không bao giờ gặp lại hắn một lần nữa, nhưng kết quả thì sao, lúc này nàng đang nằm trên giường của hắn, còn nam nhân mà nàng từng thề sẽ không tiếp tục đặt tình cảm kia, nhưng khi ở trước mặt hắn, nàng lại không có cách nào khống chế sự rung động trong lòng.
"Ngươi không sao chứ?" Nhìn nàng im lặng không nói, Minh Dập Hàn lo lắng hỏi, ánh mắt chăm chú khóa trên gương mặt tinh xảo, trắng nõn của nàng.
"Không sao, ta muốn ngủ thêm một lát nữa, ngươi có thể ra ngoài không? Yên tâm, ta sẽ không chiếm giường của ngươi lâu lắm đâu, chờ vết thương của ta tốt hơn, ta sẽ lập tức rời khỏi đây." Đẩy bàn tay đang vươn tới của hắn qua một bên, Chỉ Yên từ chối nói.
Tuy rằng vết thương còn chưa khỏi hẳn, nhưng so với sự đau đớn năm ngày trước, thì đã tốt hơn nhiều lắm, cho nên không cần phải cẩn thận như thế, mặc dù bây giờ nàng có định rời khỏi cũng không phải không được.
"Không cần, ta sẽ không thả ngươi rời đi một lần nữa, sau này cứ ở trong này đi, ở bên cạnh ta, được không?" Nghe câu rời đi kia của nàng, trong lòng Minh Dập Hàn đột nhiên cảm thấy vô cùng hoảng hốt, thậm chí quên mất thương tích trên người nàng, vươn tay, ôm chặt nàng, đem đầu nàng vùi sâu vào lồng ngực mình.
Có trời mới biết mấy ngày qua hắn đã trải qua như thế nào, kể từ ngày đó phát hiện sự khác thường của nàng, một cảm giác xa lạ, khủng hoảng thổi quét qua người hắn. Hắn không ngờ người luôn lạnh nhạt như hắn lại có thể thay đổi sắc mặt vì một người, lại còn là một đứa nhỏ. Hắn từng nghĩ mình điên rồi, nhưng kết quả sau khi để nàng rời đi, hắn mới phát hiện, không thấy nàng hắn mới thật sự bị bức điên.
"Ở bên cạnh ta, để ta chăm sóc ngươi, được không?" Lời nói mê người vang lên bên tai, kèm theo hơi thở nóng rực phả trên da thịt, hương thơm quanh quẩn, khiến nàng mê muội một trận.
Tôn quý như hắn, lại có lúc dịu dàng như thế, hoặc là nói mềm giọng mời mọc.
Là mời phải không? Đường đường Ma đế, lại có thể buông xuống tôn nghiêm, đưa ra lời mời gần như là cầu xin với người khác, đây là chuyện đáng quý cỡ nào?
Nhưng mà, trừ mê muội, nàng lại không hề có một chút dao động nào cả, hoặc là nói, đối với hắn nàng đã không còn bất cứ hy vọng gì, như lúc nàng bị bạn trai phản bội, trái tim của nàng đã chết, sao có thể tiếp tục ngây thơ chờ đợi sự che chở của một người nam nhân?
"Ôi, ngươi đè ta, đau." Chỉ Yên hít sâu vài cái, nhỏ giọng nói.
Cả người Minh Dập Hàn chấn động, hơi giảm bớt sức lực, lại vẫn như cũ bá đạo ôm chặt nàng trong lòng. Có lẽ chỉ có để nàng dán trên người hắn, mới có thể khiến hắn cảm thấy nàng vẫn còn tồn tại bên cạnh.
"Vì sao?" Giọng nói của Minh Dập Hàn càng thêm rầu rĩ, mày kiếm nhăn chặt, con ngươi màu u lam lộ ra một tia mờ mịt: Vì sao khi gặp mặt, nàng lại đối xử xa cách với chính mình như thế?? Lạnh nhạt, hờ hững, như người xa lạ.
"Ngươi thế này khiến ta cảm thấy rất khó chịu, còn nữa, ta muốn ngủ một mình một lúc nữa." Chỉ Yên nhỏ giọng nói.
Minh Dập Hàn buông đầu Chỉ Yên ra, thân thể lui ra sau một chút, ánh mắt sâu thẳm dừng trên mặt Chỉ Yên, nhưng mà trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia trừ hờ hững chỉ còn lại mỏi mệt, nhìn không ra một chút khác thường, dù vậy, hắn cũng biết tiểu nha đầu gian xảo, nghịch ngợm, thích khóc, thích gây sự, thích làm nũng với hắn lúc trước đã thay đổi.
Loại thay đổi này, làm hắn rất căm tức, giống như trong lúc vô tình, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, xa đến mức hắn không thể thấy rõ, cũng không đoán được suy nghĩ của nàng là gì.
"Ngủ đi, lúc tỉnh dậy ta sẽ đổi thuốc cho ngươi.” Minh Dập Hàn thở dài một tiếng, đứng dậy, dáng người cao lớn kéo theo một bóng đen dài trên mặt đất, trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ.
(ta cũng muốn cho anh xưng hô là nàng lắm đấy cơ mà nữ chính mới tuổi thôi =)))
Đợi đến khi hắn vừa rời khỏi, đôi mắt nhắm chặt của Chỉ Yên mới nhanh chóng mở ra, trong mắt xẹt qua tia sáng u ám: Chỉ thiếu chút nữa thì nàng đã tiếp tục chìm sâu vào sự dịu dàng của hắn, chỉ thiếu chút nữa nàng đã bị sự bá đạo, lãnh khốc của hắn mê hoặc.
Thu hồi tầm mắt, Chỉ Yên bắt đầu xem xét thân thể chính mình, linh hồn lực năm ngày trước đã bị tổn thất gần như không còn, xém chút đã lấy mạng của nàng.
Sau năm ngày nghỉ ngơi, linh hồn lực chẳng những khôi phục lại, ngược lại còn mạnh hơn không ít, hơi động ý niệm trong đầu, thần thức lập tức chui vào không gian.
"Nha đầu, ngươi tỉnh rồi." Thấy Chỉ Yên tiến vào, vẻ mặt Phi lão lộ rõ vui mừng.
"Ừm." Chỉ Yên gật gật đầu, lạnh nhạt nhìn sự thay đổi không không gian. Chỉ mới năm ngày mà không gian lại rộng ra không ít, con suối uốn lượn cũng to ra, cây rối cao lớn, biển hoa ngút ngàn, thi nhau khoe sắc.
Còn số dược thảo mới thu thập mấy năm trước, nay đã có dược tính hơn hai mươi năm, trong màn sương mù màu trắng mờ, lại di động một tầng Sinh Mệnh Chi Lục màu xanh biếc.
"Nha đầu, ngươi không sao chứ?" Phi lão lơ lững trước mặt Chỉ Yên, nhìn nàng im lặng không nói, lo lắng hỏi: Từ lúc nha đầu tiến vào, lão đã cảm thấy nha đầu trầm tĩnh hơn trước rất nhiều, giống như toàn hộ hào quang đều bị nha đầu thu lại, toàn thân tản mát một luồng khí chất không nói nên lời.
"Ta muốn nhanh chóng nâng cao thực lực của bản thân, còn nữa, dạy ta một ít kỹ xảo ứng chiến." Chỉ Yên nhìn Phi lão, vẻ mặt kiên định thỉnh cầu: Nàng muốn nhanh chóng thăng cấp, bất kể trên phương diện luyện đan, luyện dược hay là năng lực ứng chiến. Nàng thầm nghĩ muốn dựa vào năng lực của chính mình, đánh bại những kẻ muốn tổn thương nàng hay người của nàng, mà không có đầu cơ trục lợi hay dựa vào may mắn.
Bởi vì nàng biết, may mắn nhất thời không có nghĩa là lúc nào cũng gặp may mắn như vậy. Một lần kia nếu không phải nàng vừa vặn mang theo Sang Long trên người, nếu không phải gã cao cấp linh giả kia khinh địch, thì có lẽ nàng đã sớm không còn tồn tại trên thế giới này
Cho nên lúc này đây, nàng quyết tâm muốn nghiêm túc tu luyện, tu luyện thật tốt.
"Ai, thật ra lấy tu vi trước mắt của ngươi mà nói, đã rất nghịch thiên rồi, có điều kỹ xảo ứng chiến của ngươi đúng là không được, trong chúng bạn cùng trang lứa có thể chiếm ưu thế, nhưng nếu phải đối mặt với loại chiến sĩ có kinh nghiệm lịch lãm nhiều năm hoặc là cao cấp linh giả, thì quá yếu… " Phi lão thở dài một hơi, trên gương mặt già nua, tang thương nhiễm lên một tia bất đắc dĩ.
"《 Ma Y Cân Kinh 》là sách thuốc nhưng cũng là sách ghi lại cách tu luyện, có thể cường thân kiện thể, rèn luyện gân cốt, còn có thể tu tập dược lý, trị bệnh cứu người… Khi tu luyện ở giai đoạn đầu thì tác dụng không rõ ràng lắm, nhưng đến khi tu luyện đến giai đoạn đắp nặn lại cơ thể, thì hiệu quả thay đổi theo từng ngày, ngày sau còn tốt hơn ngày trước
"Cho nên bây giờ ngươi không cần học tập chiến kỹ, chỉ cần hoàn thành xong dịch Trúc cơ, chờ tu vi Ma y đột phá Trúc Cơ đạt tới giai đoạn đắp nặn cơ thể, trong đầu sẽ tự nhiên hình thành chiến kỹ phù hợp với bản thân ngươi…”
Phi lão nhìn Chỉ Yên, cẩn thận giải thích: Nhìn nha đầu bị thương, sao lão có thể không lo lắng được? Nếu không phải người kia xuất hiện đúng lúc thì có lẽ lão đã bất chấp hậu quả mà sử dụng linh hồn lực của chính mình rồi.
…
Ngắn ngủn năm ngày, lòng người Minh đô bị vây trong một loại trạng thái hoảng sợ. Quốc chủ Long Đằng đã phải ra rất nhiều thế lực, do thân vương Sa Hiên và vương tử Sa Long phân ra chỉ huy, tìm kiếm toàn thành.
"Thân vương đại nhân, vương tử đại nhân vừa mang người tới, ngài xem có thể… " Chưởng quầy Tôn gia khom lưng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Sa Hiên lấy lòng hỏi.
"Đi vào, cẩn thận tìm kiếm, tra được cái gì thì lập tức báo lại." Ánh mắt Sa Hiên lạnh lẽo, vung tay lên, lập tức có rất nhiều quan binh nối đuôi nhau đi vào.
Trước cửa tiệm vây quanh không ít người, liên tục năm ngày, ngay cả tứ đại gia tộc ở Cẩm Thành cũng bị vây trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, rất nhiều quan binh liên tục tuần tra khiến bọn họ không có cách nào buôn bán bình thường được, gần như chỉ mới có hai vị khác xuất hiện thì đã bị quan binh dọa lui.
"Ta phụng lệnh quân chủ, bất kể nơi nào có khả năng che giấu Chỉ Yên tiểu thư đều không được buông tha, một lần không được thì nhiều lần, đến khi tìm được mới thôi." Giọng nói của Sa Hiên trầm thấp, mang theo lực uy hiếp kỳ lạ, khiến chưởng quầy nghe được không thể không toát mồ mồ hôi lạnh.
Trời ạ, vị Chỉ Yên tiểu thư kia thì liên quan gì đến bọn họ chứ?
Còn nữa, một lần không được thì nhiều lần? Cảm giác này giống như bị uy hiếp vậy, chẳng lẽ người nọ bị Tôn gia giam giữ không thành sao?
Nghĩ một chút, chưởng quầy lại run rẩy: Trời ạ, nếu như thật sự có chuyện như vậy thì tứ đại gia tộc ở Cẩm thành cũng bị xếp vào phạm vi nghi ngờ, nhưng hình như chỉ có Tôn gia là chỗ bị dò xét nhiều nhất, gần như tất cả cửa hàng điều bị dò xét vài lần.
"Người đâu, hễ là nơi có thể giấu người đều tìm kiếm một lần cho ta, mặc dù không thể giấu người, cũng muốn tỉ mỉ kiểm tra..." Vì thế mệnh lệnh của Sa Hiên vừa ra, những cửa hàng vừa mới sửa sang không lâu lại phải tiếp tục chịu đựng sự tập kích đầy mưa to gió lớn.
…
"Ma y tu luyện cần kiên trì bền bỉ. Đừng tức giận, cứ nghỉ ngơi cho tốt, chờ đến khi thân thể của ngươi tốt hơn, chúng ta lại luyện dược." Nhìn ra thất vọng trên mặt Chỉ Yên, Phi lão nhẹ giọng an ủi.
Thần thức lui khỏi không gian Càn Khôn, Chỉ Yên ngây người nhìn màn trướng trên đỉnh đầu.
Suy nghĩ quay lại, cẩn thận ngẫm lại đủ chuyện đã xảy ra từ khi nàng xuyên qua đến nay.
Từ lúc linh hồn nhập xác, ở từ đường mở ra vòng tay Càn Khôn, rồi lại gặp gỡ nhiều người khác nhau, ngay cả chuyện Âu Dương gia cũng đều phát triển theo mong muốn của nàng.
Nhưng, nàng đã quên, thế giới này cường giả vi tôn, núi cao còn có núi cao hơn, trong lúc nàng vui vẻ vì thực lực của mình thăng cấp, đồng thời cũng làm ý thức nguy hiểm của mình trở nên mê muội. Nàng đã quên, xung quanh nàng còn có rất nhiều người nhìn nàng như hổ rình mồi, chỉ cần lộ ra một chút dấu vết sẽ lập tức bị những người đó cắn nuốt.
Nàng chỉ có một mình, không hề có bất thế lực gì, thứ duy nhất nàng có là vòng tay Càn Khôn, là không gian linh khí bí ẩn mà không ai có thể biết được. Mặc dù có thiên phú tu luyện mạnh mẽ, nhưng trước khi nàng thật sự có thực lực cường đại, nàng cũng chỉ là một trung cấp linh giả mà thôi.
Trung cấp linh giả, phóng mắt toàn đại lục, sự tồn tại này giống như một con kiến yếu ớt vậy.
Cho nên, nàng phải nhanh chóng tăng tốc độ tu luyện, phải có được năng lực có thể bảo vệ bản thân một cách tuyệt đối.
Ánh mắt run lên, đôi mắt trong suốt xẹt qua một tia hối hận: Nghĩ lại từ lúc khai giảng đến giờ, nàng gần như luôn đứng trước đầu sóng ngọn gió, luôn bại lộ chính mình trong tầm mắt của mọi người… Là đồ đệ mà Diệp Văn tôn giả lựa chọn, có được sự hứa hẹn của viện trưởng Lôi Minh, có cả lắc tay để tiến vào Tứ Hợp Viện, lại được Sa Toa, Sa Long bảo vệ...
Bây giờ nghĩ lại, chính mình quả thật rất không cẩn thận...
…
"Thế nào, huynh tìm thấy người chưa?" Sa Long mang một thân mỏi mệt đi vào Bắc uyển, Sa Toa lập tức lại gần nghênh đón, vẻ mặt lo lắng hỏi.
Sa Long lắc đầu, khóe môi lộ ra một tia chua sót: Ngoài sáng hắn và Sa Hiên đã mang người tìm kiếm khắp mọi nơi, còn trong tối, bọn hắn còn phái cả ám vệ tinh nhuệ nhất Long Đằng quốc điều tra xung quanh, thậm chí ngay cả Diệp Văn tôn giả và viện trưởng Lôi Minh cũng ra tay nhưng vẫn không hề có tin tức gì.
"Chết tiệt!" Sa Toa cắn chặt răng, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ tức giận, sâu trong mắt lại tràn ngập lo lắng: Làm sao bây giờ, nếu Tiểu Yên Nhi gặp bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào, thì nàng nên làm cái gì bây giờ?
"Huynh đã thỉnh cầu Phụ hoàng điều một nhóm cao thủ đến đây, Yên Nhi nhất định không có việc gì." Ánh mắt Sa Long tan rã, lẩm bẩm, giống như đang nói với Sa Toa, mà cũng giống như đang nói với chính mình.
Vừa tỉnh lại, tinh thần của Chỉ Yên tốt hơn không ít so với lúc nãy, ý niệm vừa động, bắt đầu dùng âm dương khí trong cơ thể chữa trị vết thương trên người: Nàng phải nhanh chóng hồi phục, sau đó lập tức luyện chế dịch Trúc Cơ.
Hai luồng khí trắng bạc xoay quanh trong bụng, dưới sự thúc giục của ý niệm, nhanh chóng xoay tròn, di chuyển từ bụng đến vai, sau đó mới đến lưng.
Dương khí màu trắng bao vây chỗ bị thương, mang đến một loại cảm giác ấm ấp, xâm nhập vào da thịt, chậm rãi chữa trị phần da thịt bị thương tổn.
Bả vai sưng đỏ, sau lưng dữ tợn, dưới sự chữa trị của dương khí đã dần trở nên phai nhạt, cuối cùng trở lại màu da trắng hồng lúc trước.
Chờ đến khi chữa trị xong, Chỉ Yên một đầu đầy mồ hôi nằm trên giường, một lát sau, dương khí trong cơ thể lại hao tổn không ít, có điều cũng may vết thương đã hồi phục như cũ, chỉ trừ việc trên người cảm thấy rin rít, ẩm ướt, vô cùng khó chịu, khiến nàng muốn ngâm tắm nước ấm ngay lập tức mà thôi.
"Ngươi tỉnh rồi!" Tiếng nói vừa dứt, một bóng người màu lửa đỏ đã xuất hiện trước giường, thiếu niên nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn Chỉ Yên.
"Có việc gì không?" Hai mắt nàng híp lại, Chỉ Yên lạnh nhạt hỏi: Nàng cảm thấy thật buồn cười, bởi người có ý kiến với nàng ở thế giới này hình như có không ít nhỉ.
"Chủ nhân dặn dò, nói ngươi không được tùy tiện đi lại." Thiếu niên cau mày, giống như không tình nguyện mà cảnh cáo.
Hắn không thích nhân loại, lại càng không thích bị lây dính hơi thở dơ bẩn của nhân loại. Lần đầu tiên chủ nhân để hắn chăm sóc đứa nhỏ nhân loại này, hắn đã nảy sinh cảm giác chán ghét cực độ với nàng.
Nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy nàng, hắn đã bị đôi mắt của nàng hấp dẫn. Đôi mắt trong suốt, giống như khe suối trong vắt, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu. Thật sạch sẽ, trong trẻo, trong linh động lại lộ ra gian xảo.
Đến khi gặp lại lần nữa, khi hắn dẫn nàng từ tẩm điện của chủ nhân đến đại điện, hắn không biết nàng và chủ nhân đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết sau khi nàng đi vào, chủ nhân lại chủ động gọi ngu cơ, chuyện này quả thật khiến khắn không thể tưởng tượng được.
Hắn cảm thấy kích động vạn phần, đến khi hắn đưa nàng rời khỏi, sau đó tỉ mỉ lựa chọn ngu cơ đẹp nhất Ma cung…
Hắn nghĩ, chủ nhân thật sự nghĩ thông suốt, lại không ngờ...
Môi mỏng mím chặt, suy nghĩ từ trong trí nhớ kéo lại, lúc ánh mắt hắn nhìn về phía Chỉ Yên lại lạnh lẽo hơn vài phần: Nếu không phải tại nàng thì chủ nhân cũng sẽ không tức giận vô cớ mà giết chết hai ngu cơ kia. Đứa nhỏ này nhìn như ngây thơ lại giống hệt như thuốc độc, sớm hay muốn cũng trở thành tai họa.
"Ta khó chịu, muốn tắm rửa." Chỉ Yên không nhìn ánh mắt lạnh lẽo của hắn, nói ra yêu cầu của mình.
"Nhiệm vụ của ta là canh chừng ngươi." Ánh mắt Thiên Hòa rất bình tĩnh, lạnh nhạt trả lời, đáy mắt lại xẹt qua một tia châm chọc.
"Ta không phải phạm nhân, còn nữa, thương tích của ta đã tốt rồi."
"Nhiệm vụ của ta là canh chừng ngươi." Cùng một câu nói, cùng một vẻ mặt nhưng châm chọc trong mắt Thiên Hòa lại càng sâu: Nghĩ hắn muốn canh chừng nàng sao, nếu không phải chủ nhân ra lệnh thì hắn ước chỉ miệng viết thương của nàng tái phát, hoặc là đi đời nhà ma.
(trước không có bản tiếng trung nên ta không biết anh này tên gì =)))) nên “hình như” lúc đó đã chém bậy tên anh, cơ mà giờ có bản raw rồi nên biết ảnh tên gì rồi, mấy chương trước khi nào rảnh thì sửa =)))
"Ngươi tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân ngươi, nhưng không có nghĩa ta cũng phải tuân theo mệnh lệnh của ngươi." Vẻ mặt Chỉ Yên lạnh hơn, hắn không phải là gì của nàng thì dựa vào cái gì muốn phái người đến canh chừng nàng?
"Yên Nhi..." Tiếng nói trong trẻo ẩn chứa một loại cảm giác phức tạp vang tên, ngay sau đó Minh Dập Hàn mang theo vẻ mặt dịu dàng lập tức xuất hiện, ngồi bên giường Chỉ Yên.
“Tỉnh dậy khi nào? Còn cảm thấy khó chịu không? Ta đổi thuốc cho ngươi." Ném cho Thiên Hòa một ánh mắt ý bảo hắn lui ra ngoài, Minh Dập Hàn khom người, bàn tay vươn tới trước mặt Chỉ Yên.
( thật sự là không thể xưng hô với nữ chính là muội đâu, vì theo tính tình không biết gì của nam chính thì không thể gọi nữ chính lúc này là muội được, nên ta để ta ngươi luôn, chờ em nó thân hơn một chút thì chuyển cũng không muộn)
"Vết thương của ta đã hồi phục như cũ, còn nữa, ta muốn tắm rửa.” Bàn tay nhỏ bé cầm lấy áo trên người, vẻ mặt thề sống chết muốn bảo vệ chính mình cho bằng được.
"Không được, miệng vết thương của ngươi không thể đụng vào nước. Ta biết ngươi khó chịu, nhẫn nhịn thêm hai ngày nữa, được không? Đến lúc đó ta dẫn ngươi đến ôn tuyền, ngươi muốn làm gì cũng được.” Bàn tay Minh Dập Hàn nhẹ nhàng vỗ về đỉnh đầu Chỉ Yên, trong mắt tràn ngập cưng chìu.
Đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt luông tuyệt tình, lạnh lùng của hắn làm ra loại hành động “rùng mình” này, Chỉ Yên nổi da gà: "Ngươi không được đụng vào ta, còn nữa, vết thương của ta đã tốt rồi, ta muốn tắm rửa."
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, vẻ mặt Chỉ Yên ghét bỏ nhìn Minh Dập Hàn nói: Nàng đã nói vết thương trên người nàng đã tốt rồi, nhưng tại sao hắn lại nghe không hiểu chứ?
"Sao có thể được, hôm qua ta còn đổi thuốc giúp ngươi mà..." Minh Dập Hàn vừa chuẩn bị nói chuyện, lại bị Chỉ Yên cắt lời.
"Ờ, vậy tự ngươi nhìn đi, xem rốt cuộc tốt hay không tốt." Lửa giận bùng lên, hai tay Chỉ Yên duỗi ra, nháy mắt đã gạt bỏ quần áo trên người, lộ ra da thịt tuyết trắng, chỗ bả vai vốn bị thương cũng đã lành lặn như lúc ban đầu. Da thịt trắng hồng, mềm mại tinh tế.
Ánh mắt Minh Dập Hàn đè nén, kinh ngạc nhìn da thịt đã hồi phục như cũ: Ngày hôm qua vẫn còn sưng đỏ, nhưng không ngờ hôm nay đã lành lặn như chưa từng bị thương?
Có điều nhưng vậy là tốt rồi, như vậy vật nhỏ sẽ không phải chịu tra tấn nữa. Khóe môi hơi cong, con ngươi màu u lam trào lên một loại tình cảm ấm áp như có như không.
Da thịt Chỉ Yên tinh tế trơn bóng như bạch ngọc, vì nằm lâu trong ổ chăn nên bị một tầng màu phấn hồng bao phủ, nhìn qua đặc biệt mê người. Ánh mắt hắn dao động, dừng trên xương quai xanh tinh xảo của nàng, tiếp theo là đôi thỏ ngọc mềm mại trước ngực, sau đó là hai quả anh đào nhỏ đặc biệt bắt mắt trên đó…
Ánh mắt hắn tối sầm lại, con ngươi màu u lam trong nháy mắt trở nên sâu thẳm, tầm mắt dừng lại thật lâu trên hình ảnh mê người trước mặt.
Bầu không khí nhất thời trở nên mờ ám, trong không khí trộn lẫn mùi hương thanh nhã và mùi thơm xử nữ của Chỉ Yên. Ánh sáng trong mắt Minh Dập Hàn càng lúc càng trở nên sâu thẳm, trên tuấn nhan yêu nghiệt nhiễm lên một tầng thần thái khó hiểu. Cả người hắn căng cứng, bàn tau đặt bên giường hơi nắm chặt, trong cơ thể lại bùng lên một ngọn lửa táo bạo.
"Hừ, sắc lang." Nhìn thấu ánh mắt hắn đang nhìn chính mình, thân thể Chỉ Yên cứng đờ, hung hăng trừng hắn một cái.
Xoạt!
Tuấn nhan trắng nõn như ngọc thoáng chốc hiện lên hai tầng mây hồng, ánh mắt Minh Dập Hàn hơi dao động, trong mắt tràn ngập xấu hổ và xin lỗi: Sống trên vạn năm, lại chưa bao giờ gần nữ sắc, vậy mà hắn lại có thể nhìn chằm Yên Nhi như vậy, còn bị vật nhỏ phát hiện. Đột nhiên hắn có một loại cảm giác phạm tội mãnh liệt.
Chỉ Yên ngạc nhiên, quả thật không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt: Hắn đang xấu hổ?
"Bây giờ ta có thể đi tắm được không?" Thấy hắn không nói gì, Chỉ Yên đánh vỡ sự im lặng, lên tiếng hỏi: Chưa bao giờ nàng cảm thấy muốn tắm rửa mà còn phải khó khăn như vậy…
"Được, ta đưa ngươi đi." Minh Dập Hàn gật đầu, vươn tay, ôm lấy thân thể mềm mại, nhỏ nhắn của nàng, cũng khiến tâm tình hắn đột nhiên dâng lên từng đợt rung động.
Tiếng gió phần phật, tay áo tung bay, Chỉ Yên vùi trong lòng Minh Dập Hàn, hơi thở ấm áp vây lấy chính mình, lại lắng nghe tiếng tim đập vững vàng của hắn, nàng đột nhiên cảm thấy an tâm khó hiểu, giống như chỉ cần có hắn ở đây, thì nàng nhất định sẽ không bị thương…
Ý niệm chợt lóe trong đầu, lập tức bị Chỉ Yên đánh gãy.
"Sao vậy?" Cảm giác đầu nhỏ rục rịch trong lòng chính mình, Minh Dập Hàn cúi đầu, dịu dàng hỏi.
"Bao lâu thì đến nơi?" Chỉ Yên lắc đầu, không đáp mà hỏi lại.
"Ngoan, lập tức tới ngay thôi." Minh Dập Hàn nhẹ giọng dỗ dành, trong giọng nói mang theo ý cưng chìu không nói nên lời.
Ánh mắt Chỉ Yên run lên, bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo trước ngực hắn không khỏi buộc chặt, mày nhíu chặt, cuối cùng lại tỏ ra thoải mái: Cũng tốt, coi như đây là lần buông thả cuối cùng đi, dù sao sau khi tắm xong, nàng sẽ lập tức rời khỏi, từ nay về sau không bao giờ xuất hiện cùng hắn nữa.
Nếu có thể, nàng thật sự hy vọng giờ khắc được kéo dài càng lâu càng tốt.
Sự thật chứng minh, tốc độ của Minh Dập Hàn đã nhanh đến một loại cảnh giới không thể tưởng tươjng, chẳng qua chỉ trong nháy mắt mà Chỉ Yên đã bị hắn ôm lên một đỉnh núi cao ngất. Tuyết trắng trải dài, bông tuyết tung bay, ánh vào mi mắt, xinh đẹp không sao tả xiết.
Gió lạnh quất vào mặt, khí lạnh thấm vào thân thể, Chỉ Yên giật mình một cái, tư duy khôi phục đến trạng thái tốt nhất, khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo, mềm mại nhiễm lên một tầng lạnh nhạt.
"Ở phía trước." Hai tay ôm lấy Chỉ Yên của Minh Dập Hàn càng thêm buộc chặt, giọng nói trầm ấm, dễ nghe giống như rượu ủ lâu năm, ngon ngọt, thấm nhuần lại khó quên.
Đến khi nhìn thấy ôn tuyền trong lời nói của Minh Dập Hàn, đôi mắt bình tĩnh của Chỉ Yên lại một lần nữa nhấc lên từng tầng gợn sóng: Ở một nơi lạnh lẽo như vậy, sao có thể xuất hiện ôn tuyền?
Sương mù lượn lờ, giống như ảo mộng, hơi nóng bốc lên từ trong ôn tuyền, làm hai má của Chỉ Yên dần trở nên ấm áp.
"Á..." Chỉ Yên còn chưa lấy lại tinh thần đã cảm thấy thân thể trầm xuống, ào ào hai tiếng, nàng đã bị Minh Dập Hàn ôm vào ôn tuyền. Động tác đột ngột này khiến nàng ôm cổ hắn theo bản năng, thân thể mềm mại bay lên không, áp sát lên người Minh Dập Hàn.
Xoạt! Khuôn mặt nhỏ nhắn bạo hồng, trong mắt Chỉ Yên lóe ra tia nhìn xấu hổ, không những thế vì động tác này xảy ra quá đột ngột làm nàng không phản ứng kịp, đến khi tỉnh táo lại mới cảm thấy môi mình đã dán lên môi hắn, chóp mũi chạm nhau, cọ cọ, tê dại.
Minh Dập Hàn cứng đờ, con ngươi màu u lam xẹt qua một tia sáng sâu thẳm, ngay lúc nhìn vẻ mặt đỏ bừng của nàng, hắn đột nhiên nghĩ tới muốn tiếp tục…
"Thả ta xuống dưới." Chỉ Yên quát nhẹ, tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Minh Dập Hàn bất đắc dĩ, chỉ đành nhẹ nhàng thả nàng xuống, nhưng hai tay vẫn bá đạo ôm eo nàng, tránh việc nàng bị trượt xuống nước.
"Buông ra, không được chạm vào ta." Tay nhỏ bé vươn ra, ý đồ muốn đẩy tay hắn ra khỏi người mình, lại bất đắc dĩ phát hiện hắn vẫn không thèm nhúc nhích, cứng rắn như sắc khiến nàng tức giận đến ngứa răng.
"Hồ nước này quá sâu, chỉ có như vậy ta mới có thể bảo đảm sự an toàn của ngươi.” Xoay người nàng đối diện với chính mình, con ngươi màu u lam nhìn sâu vào trong mắt nàng, hỏi: "Tiểu Yên Nhi rất chán ghét ta sao?"
Bàn tay nhẹ nàng nâng cằm nàng, ngón cái cố ý cọ cọ đôi môi anh đào của nàng, tinh xảo, no đủ, lộ ra mê hoặc cực hạn, khiến hắn muốn âu yếm.
Trên thực tế hắn cũng làm như vậy, Chỉ Yên chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, giây tiếp theo cái miệng nhỏ nhắn đã bị người nào đó ngậm lấy. Ánh mắt nàng trừng lớn, kinh ngạc nhìn tuấn nhan yêu nghiệt gần trong gan tất.
Hơi thở nóng rực phả trên môi nàng, cảm giác lành lạnh lại không mất dịu dàng, thật cẩn thận hôn nàng, đầu lưỡi xâm nhập, bá đạo truy tìm chiếc lưỡi thơm tho của nàng, thật sâu, thật điên cuồng, dây dưa không ngớt…