Thời gian không nhanh không chậm mà trôi qua, chớp mắt đã đi qua hơn nửa tháng.
Úc Linh đi làm ở cửa hàng quần áo, có Trần tỷ thường xuyên làm cùng ca với nàng, những lúc nhàn rỗi không có việc gì thích túm nàng ra một góc nói đông nói tây.
Trần tỷ là người có gia đình, nói chuyện phiếm luôn sẽ nhắc tới những việc vặt trong nhà.
Nào là con cái giấu bài thi, tìm bạn học ký tên thay phụ huynh bị mời phụ huynh tới trường.
Nào là chồng oán giận nàng nấu cơm vĩnh viễn là chỉ có ba món, còn ba ngày hai đầu làm ca tối, làm bữa cơm trong nhà luôn chỉ có hắn cùng con cái.
Những đề tài này, mỗi lần đều làm Úc Linh không biết tiếp chuyện như thế nào.
Nhưng cho dù không nói những chuyện này, kỳ thật cũng không có đề tài nào khác hay hơn.
Ví dụ như, nói xấu khách hàng thử hết cả tiệm, thử đến cuối cùng không mua lấy một bộ, quả thực lãng phí nàng giả bộ phục vụ. Lại ví dụ như, nói xấu cửa hàng quần áo càng ngày càng khó bán, mỗi tháng trích hoa hồng càng ngày càng ít, thu nhập thấp dần từ năm này qua năm khác, cũng không biết còn có thể kéo dài được bao lâu.
Theo đông chí đến, trời phương nam lại rét lạnh thêm vài phần.
Trần tỷ nhìn ngoài cửa hàng ngoại bay mưa băng xốp xốp, nhỏ giọng oán giận một câu: "Hôm nay phỏng chừng lại không có khách."
Nàng nói không sai, bên ngoài lạnh như vậy còn có mưa, cửa hàng quần áo vốn đã vắng vẻ nay lại càng thêm quạnh quẽ.
Quá nhàm chán, Trần tỷ bỗng dưng muốn nói chuyện thị phi, dùng khuỷu tay chạm chạm vào Úc Linh ở đối diện đang hà hơi vào bàn tay sưởi ấm, hỏi một câu: "Úc Linh, em có đối tượng không, có ai theo đuổi không."
Úc Linh nghe thấy vấn đề này, không chút nghĩ ngợi liền lắc lắc đầu.
Đáp án rõ ràng như vậy làm Trần tỷ kinh ngạc, trên mặt lộ rõ vẻ không thể tin tưởng.
Đối với nàng, tiểu cô nương xinh đẹp như vậy không yêu đương gì cũng thôi đi, nhưng từ nhỏ đến lớn không có ai theo đuổi là căn bản không có khả năng.
Nhưng sự thật chính là Úc Linh chưa từng có người theo đuổi, càng không có bất kì một yêu tinh nào trên đời này theo đuổi.
Tình cảm đối với nàng là bi kịch cả đời mẫu thân, là khúc chiết ly kỳ trong phim truyền hình đầy cẩu huyết đến mức khiến người không thể hiểu được, là ngoài cửa hàng từng đôi cùng nhét tay trong một cái túi áo, chỉ là không phải điều nàng chờ mong suốt cuộc đời này.
Trần tỷ thấy, nhịn không được hỏi nàng: "Em lớn như vậy, không muốn yêu đương cũng nên có mong muốn gì đi?"
"Mong muốn?" Úc Linh hai mắt mờ mịt.
"Chính là, chính là thứ gì đó đặc biệt muốn có, hoặc là đặc biệt muốn làm."
Úc Linh nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: "Em nợ một người thật nhiều tiền, em muốn nhanh chóng kiếm tiền trả nợ."
Trần tỷ: "Thật nhiều là bao nhiêu a?"
Úc Linh: "Hơn đi."
Trần tỷ: "Không đến nỗi, không nhiều lắm, chị còn tưởng rằng nhiều lắm chứ."
Úc Linh: "Không có không có, chính là vay tiền mua một ít đồ vật mà thôi."
Trần tỷ: "Nga? Đối phương không sốt ruột a? Nam hay nữ a?"
Úc Linh: "Thật ra không sốt ruột, là nữ."
Úc Linh cũng không biết vì sao, mình vừa nói những lời này xong, tò mò dưới đáy mắt Trần tỷ liền tiêu tán vô tung.
Sau một hồi ngắn ngủi trầm mặc, trong tiệm như cũ không có khách tiến vào, Trần tỷ không nhịn được, liền lại nhỏ giọng nói thầm chuyện khác.
Úc Linh nghiêm túc nghe, thường thường đáp lại vài câu.
Tuy nói nàng không có hứng thú với những chuyện Trần tỷ vẫn nói mãi đó, nhưng nàng rốt cuộc vẫn nghe thấy được một vài từ ngữ mấu chốt từ những lời liên tu bất tận đó.
Trần tỷ nói, hôm nay là đông chí, dựa theo tập tục nhân loại, luôn phải ăn bánh trôi hoặc thịt dê.
Buổi chiều thay ca xong, Úc Linh thay quần áo, chịu đựng gió lạnh vào đông, bước nhanh hướng tới siêu thị cách đó không xa.
Khi Úc Linh về đến nhà đã là buổi tối hơn giờ.
Nàng dậm hai chân có chút phát run, trong miệng thở ra hàn khí từ bên ngoài mang về tới, trong tay xách theo bao nilon, là thịt dê siêu thị bán dư lại được giảm giá, cùng với một cây củ cải trắng —— đây là dùng tiền lương trả từ thời gian thử việc lúc trước, tiền lương tháng này tạm thời còn chưa tới tay.
Úc Linh mở ra quạt sưởi phòng khách, ý đồ sưởi ấm căn phòng nhỏ này.
Chà xát tay nhỏ xong, nàng chạy vào phòng bếp nấu cơm, lại dựa vào cách nấu quen thuộc trong trí nhớ để hầm thịt dê vừa mua trở về cùng củ cải.
Khi Chung Sở Vân trở về, cả nhà đều tràn ngập mùi thịt dê xào.
Đứng ở cửa nhà, trong tay nàng cầm theo túi bánh trôi đông lạnh mua từ siêu thị dưới lầu, đáy mắt nhiều ít thêm vài phần kinh ngạc.
"Cơm còn chưa nấu xong đâu! Ngươi chịu đói trong chốc lát!"
Trong phòng bếp truyền đến thanh âm Úc Linh.
Chung Sở Vân cong mi lắc lắc đầu, thay dép lê, đứng ở cửa phòng bếp nhìn bóng dáng Úc Linh bận rộn trong chốc lát, xoay người đi vào phòng ngủ thay áo khoác bị gió thổi đến lạnh băng.
Trở lại phòng bếp giúp Úc Linh nấu nướng.
Món canh thịt dê đêm đó bởi vì hầm chưa đủ lâu cũng không thơm lắm.
Nhưng mặc kệ như thế nào, đều sưởi ấm ngày đông chí này.
Buổi tối giờ hơn, Chung Sở Vân lại ở trong phòng bếp nấu hai bát bánh trôi, bưng ra phòng khách, cùng Úc Linh ngồi xổm bên bàn trà, ăn một bữa ăn khuya ngọt ngào.
Ăn xong bánh trôi, Úc Linh nửa nằm ở trên sô pha, thỏa mãn mà lại tò mò hỏi: "Vì sao đông chí muốn ăn thịt dê cùng bánh trôi a?"
"Không biết, đây là tập tục nhân loại, mỗi nơi mỗi khác." Chung Sở Vân nói, "Trước kia ở một thành phố khác, người ở đó đông chí đều ăn sủi cảo, mấy năm nay tới nơi này liền biến thành bánh trôi hoặc thịt dê."
"Những ngày có tục lệ đặc biệt như vậy nhiều sao?" Úc Linh lại hỏi.
Chung Sở Vân gật gật đầu, nhàn nhạt nói: "Mỗi năm đều có rất nhiều ngày hội, ngày hội khác nhau có tục lệ khác nhau, cũng sẽ ăn những món khác nhau."
Úc Linh nghe xong, đáy mắt nhìn đèn treo phòng khách như lóe ánh sáng nhạt.
"Mỗi một năm đều có sao, thần kỳ a." Nàng nhẹ giọng cảm khái, "Nhân loại đều thật biết cách sống."
Nhân loại sao có thể làm được như vậy chứ, quanh năm suốt tháng có thể có nhiều ngày đặc biệt như vậy.
Yêu tinh không nhớ được những chuyện này, ngay cả cái gọi là sinh nhật, đều chỉ nhớ đại khái là tháng mấy, mấy chục mấy trăm năm cũng chưa chắc sẽ rảnh rỗi mà ăn sinh nhật.
Chung Sở Vân nhìn quảng cáo trên TV quen thuộc đến mức có thể đọc thuộc lòng, trầm giọng nói: "Có lẽ là bởi vì tuổi thọ ngắn ngủi, cho nên những điều muốn khắc ghi cũng nhiều hơn yêu tinh rất nhiều đi."
Úc Linh nghĩ nghĩ, cảm thấy rất có đạo lý, liền lại cảm khái một lần: "Thật lợi hại."
Ngắn ngủi trầm mặc một lúc, Chung Sở Vân nhìn Úc Linh hồi lâu, bỗng nhiên ngữ khí bình đạm hỏi câu: "Ngươi thích như vậy?"
Úc Linh nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, nhấp môi gật gật đầu.
Ở nơi này, sẽ không bởi vì chủng tộc nhỏ yếu chịu bất lợi về thiên phú tu luyện mà bị xem thường, cũng sẽ không bởi vì tu vi thấp kém mất tư cách để ngẩng cao đầu đường hoàng nói chuyện.
Nàng nghĩ, như vậy tồn tại khá tốt.
Làm ca sáng có thể ngủ sớm, làm ca tối khi có thể ngủ nướng.
Nếu trở về sớm, có Chung Sở Vân bồi nàng ăn cơm chiều, xem TV một lát.
Nếu trở về thật sự muộn, mặc kệ đến mấy giờ đi nữa, Chung Sở Vân đều sẽ vì nàng để lại đèn phòng khách.
Nơi này có lẽ không phải chân chính là mỗi người đều bình đẳng, nhưng xác thật đã là nơi tốt nhất mà nàng từng đi qua.
Thân là một đóa miên hoa dễ dàng thấy thỏa mãn, sao có thể không thích tháng ngày đơn giản lại phong phú như vậy chứ?
"Thịt dê ăn rất ngon, bánh trôi cũng ăn rất ngon." Úc Linh nói, nhắm mắt thật sâu hít vào một hơi thật dài, cong lên khóe môi, "Ta thực thích."
"Vậy là tốt rồi." Chung Sở Vân nói, giơ tay muốn sờ sờ đầu Úc Linh.
Thiếu nữ bên cạnh lại nháy mắt đứng dậy, vài bước nhảy tiến vào phòng vệ sinh, đổ nước ngâm chân.
Đó là ngày thứ ba sau đông chí, nàng lần đầu tiên nhận được tiền lương chính thức sau thời gian thử việc.
Trong bất tri bất giác, Úc Linh chuyển chính thức đã một tháng.
Lương cơ bản, chuyên cần không thiếu ngày nào, thêm vào đó còn có đủ loại hoa hồng của một tháng qua, tới tay tổng cộng một ngàn sáu.
Bởi vì không có di động cũng không làm thẻ ngân hàng, nàng nhận được tiền trong một phong thư.
Tiểu yêu trong núi chưa từng gặp qua nhiều tiền như vậy, cất ở túi áo áo lông vũ, thường thường sờ một chút, dường như sợ đánh mất, tâm tình cũng vui vẻ cả ngày.
"Tiền lương đã phát, em định tiêu như thế nào a?" Trần tỷ hỏi nàng.
Úc Linh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đáp: "Không có tính toán gì ạ, trước trả nợ đã."
Trần tỷ bẹp bẹp miệng, nói: "Không phải nói không gấp sao? Lại không có lãi, nhiều ít gì cũng nên giữ lại cho chính mình một chút, chia ra ba tháng đi."
Úc Linh nghiêm túc nói: "Tuy rằng người kia nói không gấp nhưng em vẫn muốn nhanh trả hết nợ."
Trần tỷ lại nói: "Cô gái trẻ này, tuổi nhỏ như vậy đã đi làm, làm cực cực khổ khổ một tháng mới kiếm được tiền, một đồng cũng không tiêu cho chính mình sao? Không muốn thứ gì sao?"
Đối mặt vấn đề này, Úc Linh nghiêm túc tự hỏi một hồi lâu.
Cuối cùng, nàng cảm thấy rất có đạo lý gật gật đầu, như suy tư gì nói: "Đúng là có thật."
Hôm đó là ca đêm.
Úc Linh tranh thủ giờ ăn tối đi siêu thị một chuyến.
Đêm khuya về đến nhà, cánh tay thiếu nữ gầy gầy vây quanh một cái hộp giấy hình chữ nhật cứng.
Trong hộp giấy là một chiếc hộp đồ ăn giữ nhiệt nhiều tầng trị giá đồng.
Úc Linh tay chân nhẹ nhàng đặt phong bì chứa đồng đè trên bàn trà phòng khách.
Sau đó, nàng cầm kéo ngồi xổm bên cạnh cửa rộng mở, thật cẩn thận mở ra hộp giấy, vứt hộp ngoài đi, rồi sau đó nhẹ nhàng bỏ hộp giữ nhiệt vào phòng bếp.
Úc Linh nghe Trần tỷ nói qua, thứ này có thể giữ ấm thức ăn đã nấu rất lâu.
Trước khi làm ca tối, Trần tỷ đều sẽ nấu xong cơm, xào xong đồ ăn, sau đó bỏ vào hộp giữ nhiệt, như vậy chồng con về nhà là có thể ăn cơm nóng hổi.
Úc Linh đã muốn mua thật lâu, thế nhưng trước giờ không có tiền, mua không nổi, lại sợ mua đồ quá rẻ hiệu quả sẽ không tốt, lúc này mới gác lại lâu như vậy.
Hiện giờ nàng khẽ cắn môi mua được đồ, rốt cuộc có thể nấu cơm cho Chung Sở Vân trước khi đi làm.
Nghĩ đến đây, nàng liền rất vui vẻ.
Vui vẻ như vậy, giống như khi trong phòng ngủ có thêm một tầng giường đệm thuộc về nàng, như khi những món đồ nàng đã vay nợ để mua nhét đầy tủ quần áo cùng ngăn kéo dưới giường.
Nàng phát hiện chính mình dần dần không muốn rời đi nơi này.
Nhưng nàng rốt cuộc không phải em dâu của Chung Sở Vân, Chung Sở Vân không có lý do nào để thu lưu nàng cả đời.
Cho nên, nàng thích nhét từng món đồ nhỏ bé của chính mình vào mái ấm cũng không lớn này, phảng phất chỉ cần có đủ nhiều đồ vật thực sự thuộc về nàng ở dưới mái nhà này, nàng vĩnh viễn sẽ không bị Chung Sở Vân đuổi đi.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tới tới ~