Thời gian trôi qua, một khoảng thời gian không quá dài không quá ngắn để quên đi một người. Đến giờ, nỗi đau mất Lãng Minh trong Tần Thiên Lăng đã một phần nguôi ngoai.
Trong khoảng thời gian đầu, Tần Thiên Lăng vật vã, điên cuồng cắm đầu vào công việc. Một ngày, anh ngủ không quá đến tiếng.
Cũng chính vì điều đó, công ty Tần Thị trở thành công ty đứng đầu ngành, chiếm top thế giới về doanh thu cao nhất. Bây giờ, Tần Thiên Lăng có tất cả, sự nghiệp, bao người vây quanh nhưng chỉ thiếu mỗi Lãng Minh.
Từng ngày cứ chảy trôi, tuần tự, lặp đi lặp lại trong một vòng tuần hoàn vô hình. Toàn là những thứ cảm xúc lạnh lẽo cộng với sự nhớ nhung đến điên dại.
Tần Thiên Lăng luôn ôm trong mình hy vọng, Lãng Minh sẽ trở về bên anh. Anh vẫn luôn cho người đi tìm kiếm Lãng Minh.
Tần Thiên Lăng vẫn bị lạc trong suy nghĩ là Lãng Minh vẫn chưa chết. Vào những đêm khuya, anh thường lôi một chai rượu vang rồi vừa nhâm nhi vừa xem hình của Lãng Minh.
Tần Thiên Lăng biết mình sẽ khó chịu nhưng anh vẫn cố gắng nhìn khuôn mặt tươi cười của Lãng Minh trong bức ảnh. Miệng anh cười mà mắt đã ngấn vài giọt nước.
“Bố Lăng…đi học…”_A Bối bây giờ cũng đã lớn, thành một cậu bé trắng trẻo như baba của nó-Lãng Minh
Tần Thiên Lăng lặng lẽ rời khỏi ghế, cùng A Bối đi ra xe.
Lúc trước vì có Lãng Minh nên Tần Thiên Lăng rất chăm lái xe, bây giờ để việc đó cho tài xế. Cả hai bố con im lìm, không khí trong xe yên tĩnh đến đáng sợ.
A Bối biết tâm trạng của Tần Thiên Lăng luôn ở mức tệ nhất. Đã một năm trôi qua, A Bối phải chịu cảnh sống chung với một Tần Thiên Lăng vô hồn như này.
Đầu óc Tần Thiên Lăng vẫn luôn ở đâu đó, chẳng để ý nỗi chuyện xung quanh. Đến cả việc Lãng Minh đã mất rất lâu mà Tần Thiên Lăng chưa huỷ giấy đăng ký kết hôn. Anh mặc định Lãng Minh mãi mãi là vợ anh.
Tần Thiên Lăng đưa A Bối vào trường, có rất nhiều người ra xem hai bố con soái ca nhà họ Tần đi vào. Anh vẫn chán ghét cái cảnh này, vội vã rời đi.
Như bao ngày, lịch trình Tần Thiên Lăng cho Đặng Tiêu Tư-trợ lý của anh báo cáo. Hôm nay, anh có một buổi gặp mặt với bên công ty đối tác của Mễ Khắc Hoàng.
Mễ Khắc Hoàng là bạn đại học với Lãng Minh năm xưa, giờ đã có sự nghiệp vững chắc. Công ty Mễ Thị mà không cộng tác với Tần Thị thì sẽ là đối thủ lớn nhất của Tần Thị rồi.
Tần Thiên Lăng gặp mặt lại thì có đôi chút không vui.
"Chào Boss Tần, rất vui được gặp.”
Với thói quen của Tần Thiên Lăng, chẳng thèm bắt tay, lạnh lùng cất giọng.
“Thương vụ này đôi bên đều có lợi. Chỉ cần cậu phạm phải bất cứ quy định nào trong bản hợp đồng, thì đừng trách.”
Mễ Khắc Hoàng ranh mãnh, cất giọng châm chọc bảo.
“Đường đường là một cây cổ thụ to lớn. Thà cớ nghĩ cứ mãi nghĩ tới cây liễu trơi trọi kia mãi thế?”
Tần Thiên Lăng trừng mắt với cậu ta.
“Câm miệng thối của cậu lại.”
Mễ Khắc Hoàng đắc ý, cậu ta chọc đúng vào điểm yếu của Tần Thiên Lăng. Và đúng như vậy, tim của Tần Thiên Lăng đau như cắt, đau đến nỗi vội vàng rời khỏi.
Tần Thiên Lăng ngồi thẫn thờ trong xe, đuổi cả Đặng Tiêu Tư và tài xế ra ngoài. Mỗi lần có ai đánh động đến Lãng Minh thì y như rằng Tần Thiên Lăng như người mất hồn.
Tần Thiên Lăng liên tục hồi tưởng đến những ký ức tốt đẹp mà anh cùng Lãng Minh đã trải qua. Nhưng anh lại nghĩ tới lần cuối cùng anh gặp Lãng Minh.
Tần Thiên Lăng đã làm cho Lãng Minh cực kỳ tức giận. Lúc đó, tâm trí anh rối bời nên đã cưỡng đoạt Lãng Minh một cách mạnh bạo. Anh cứ nhắm mắt lại là hình ảnh Lãng Minh giận dữ nhìn anh.
Anh thật sự đau đầu đến điên rồi này. Anh mất mấy tiếng đồng hồ liền, ngồi bất động trong xe.
Dáng vẻ tệ hại này, có lẽ Lãng Minh thật sự cũng không muốn nhìn thấy.
Qua phân cảnh khác.
“Thằng xấu xí kia…có bao nhiêu tiền, đưa hết cho tao.”
Ở một góc cuối đường, một đám côn đồ tai to mặt lớn bao vây một thanh niên. Anh ta có dáng người mảnh khảnh.
Và chính xác, anh ta là Lãng Minh. Người mà tất cả mọi người tưởng anh đã mất.
“Tôi…chỉ còn mấy xu lẻ để mua thức ăn…tha cho tôi đi…Xin mấy người…”
Vừa dứt câu, Lãng Minh đã bị đánh tới tấp vào bụng. Anh cố gắng chống trả nhưng chẳng giữ lại được xu nào.
Hiện tại, Lãng Minh là một kẻ lang thang cứ sống lủi thủi ở các con hẻm nhỏ. Anh chẳng biết mình là ai, cả tên của bản thân cũng không có chút ký ức nào.
Đã vậy, khuôn mặt của Lãng Minh bị biến dạng hết nửa bên trái. Vết thương trên mặt là do lửa đốt mà gây nên, để lại một mảng sẹo dài.
Vài chỗ trên mặt Lãng Minh có hiện lên gân xanh và cả mạch máu, vẻ ngoài đó có thể doạ người vào ban đêm là đúng chuẩn.
Lãng Minh với vẻ ngoài như vậy, chẳng ai nhận anh vào làm việc. Anh có thể đi bốc vác, làm những công việc tay chân. Mà đối với sức lực của Lãng Minh, gắng hết sức thì cũng chỉ đủ tiền cho một bữa cơm.
Bây giờ chỉ có chút tiền mà cũng bị bọn côn đồ cướp mất, anh cứ vậy đi lang thang khắp phố. Nhìn thấy Lãng Minh, ai nấy đều né tránh.
Bộ dạng nhếch nhách cộng với gương mặt có chút đáng sợ khiến mọi người xung quanh né tránh Lãng Minh, coi anh như một sinh vật lạ vậy.
Anh thẫn thờ đúng trước vạch kẻ đường đợi đèn đỏ. Đôi mắt dính chặt xuống đường như kiểu ở đó có gì đó đáng nhìn lắm.
Vừa đèn đỏ, một chiếc xe đậu ngay cạnh Lãng Minh. Anh giật mình cất bước đi một cách lặng lẽ.
Lặng lẽ như cách Lãng Minh lướt qua ngay Tần Thiên Lăng. Lãng Minh và Tần Thiên Lăng đã gặp phải nhau, và họ chẳng biết điều đó.
Lãng Minh bước đi, làn gió nhẹ làm tóc Lãng Minh bay nhẹ trong không khí. Tần Thiên Lăng đưa mắt nhìn phía khác thì Lãng Minh trùng hợp đi ngang qua. Khi Tần Thiên Lăng nhìn lại, Lãng Minh đã đi mất hút.
Cả hai lướt qua nhau một cách vô tình, số phận đang trêu đùa một cách quá đáng đối với cuộc sống với hai người. Cả hai người không biết sự tồn tại của nhau dù là đã ở rất gần.
Sau đó, Tần Thiên Lăng trở về công ty. Như thường lệ, Chu Bạch Nhân-thư ký, được sắp xếp vị trí ngồi ở trước cửa văn phòng. Mà Tần Thiên Lăng chẳng để ý nổi cậu ta, đi thẳng vào trong.
Bên trong văn phòng, Tần Thiên Lăng vẫn còn để yên bàn làm việc của Lãng Minh. Những bức ảnh của Lãng Minh được bày khắp phòng. Tần Thiên Lăng cố ý tạo ra không gian Lãng Minh vẫn luôn ở cạnh anh.
Mặc dù vậy, văn phòng của Tần Thiên Lăng vẫn lạnh tanh, toàn là tiếng bút ký tên của anh. Tần Thiên Lăng gồng mình làm hết tất cả rồi dứt khoát bước ra ngoài.
“Chiều nay, huỷ hết lịch cho tôi.”_
Tần Thiên Lăng nói với Chu Bạch Nhân rồi rời đi
Tần Thiên Lăng đi thẳng đến căn nhà trọ cũ của Lãng Minh. Anh đã mua hẳn nó lại với giá cao.
Tần Thiên Lăng nhớ Lãng Minh lắm rồi, anh nghĩ tới mỗi nơi này để khuây khoả. Anh ra lệnh cho tài xế dừng xe, nhanh chóng bước lên căn phòng trọ.
Đã qua một năm, đồ đạc trong phòng chắc sẽ đống bụi trên đó nhưng vẫn cực kỳ sạch sẽ. Hằng ngày, Tần Thiên Lăng vẫn cho người dọn dẹp phòng.
Tần Thiên Lăng đến căn trọ này chỉ đơn giản nhìn lại những đồ vật mà Lãng Minh đã từng sử dụng qua. Anh đều lưu giữ tất cả mọi thứ liên quan đến Lãng Minh vô cùng kỹ càng.
Tần Thiên Lăng chỉ có mỗi việc ngồi ở đó đã chiếm hơn một tiếng đồng hồ. Anh từ từ tiến tới mở cửa sổ ra hít thở một tí.
Anh nhìn ra xa rồi thu tầm mắt lại. Đột ngột, lồng ngực anh đập cực kỳ mạnh, đôi mắt mở to.
“Là em ấy…sao?”
Tần Thiên Lăng cuống cuồng cả lên, buộc chân chạy đi.
_Continue_