“Cậu gọi cái gì???”_Tần Thiên Lăng
“Thiên Lăng ca ca…”_Lãng Minh mắt ươn ướt
Tần Thiên Lăng bị ánh mắt ngây thơ của Lãng Minh cuốn hút, kéo eo Lãng Minh lại.
“Tôi nhớ ra rồi…Anh là anh trai tôi…
Hic…hic…hic.”_Lãng Minh
Ngón cái Tần Thiên Lăng dịu dàng lau nước mắt đọng lại trên má Lãng Minh.
“Cậu nhớ được gì rồi?”_Tần Thiên Lăng thấp thỏm hỏi
Lãng Minh vòng tay qua ôm chặt hông của Tần Thiên Lăng.
“Lúc trước…cuộc sống của tôi, tất cả đều là anh.”_Lãng Minh
Tần Thiên Lăng nghe thế nhưng cũng chẳng vui vẻ gì.
“Lúc trước…tôi chăm sóc dưới thân phận là chồng em chứ không phải anh trai.”_Nội tâm Tần Thiên Lăng
Có lẽ, Lãng Minh bây giờ mới thật sự chấp nhận Tần Thiên Lăng là anh trai anh. Bởi những hình ảnh mơ hồ hiện về trong đầu đã cho Lãng Minh một cảm xúc khó tả.
Nãy giờ, Tạ Nhất Hữu đứng bên cạnh cực kỳ ghen tức. Anh ta kéo mạnh tay Lãng Minh trong khi Lãng Minh trong vòng tay Tần Thiên Lăng.
“Tự dưng tỉnh dậy, anh lại bị gì thế này?”_Tạ Nhất Hữu quát lớn
Lãng Minh khó chịu vì Tạ Nhất Hữu kéo tay rất đau.
Tần Thiên Lăng thấy chướng mắt, hất tay Tạ Nhất Hữu.
“Bỏ tay em trai tôi ra.”_Tần Thiên Lăng
Tạ Nhất Hữu nhìn Lãng Minh tìm một sự đồng cảm.
“Anh và em đã bàn bạc cả rồi mà.”_
Tạ Nhất Hữu
Tần Thiên Lăng nhìn Lãng Minh một cách khó hiểu.
“Cậu và cậu ta thương lượng gì hả?”_Tần Thiên Lăng gặng hỏi
Lãng Minh bỗng dưng thuận theo Tần Thiên Lăng.
“Tôi đã nói là tôi không đồng ý. Tại sao cậu cứ cố chấp…?”_Lãng Minh nép sau Tần Thiên Lăng
Kế hoạch của Tạ Nhất Hữu đã vỡ tan tành. Anh muốn kéo Lãng Minh rời khỏi vào sáng hôm sau. Đùng một cái, Lãng Minh lại nghe theo Tần Thiên Lăng mồn một.
Sau khi nghe lời nói của Lãng Minh, Tần Thiên Lăng chỉ cười mỉm, thời của anh tới rồi. Tần Thiên Lăng gọi mấy tên đàn em lôi Tạ Nhất Hữu ra không thương tiếc.
Tần Thiên Lăng dìu anh xuống giường.
“Em trai ngoan, anh thay quần áo đã.”
Lãng Minh đột nhiên ngoan ngoãn nên Tần Thiên Lăng khá gượng gạo.
“Chơi trò lσạи ɭυâи kiểu này cũng khá thú vị.”_Tần Thiên Lăng gian xảo nói thầm
Tần Thiên Lăng thay xong bộ quần áo xám xanh bước ra ngoài.
“Đến đây đi…”_Lãng Minh nằm trên giường vỗ vỗ phần nệm
Tần Thiên Lăng vui vẻ bước lại, leo giường. Lãng Minh chủ động chui vào trong lòng Tần Thiên Lăng.
“Anh hai ơi…”
“Gì đâyy?”
“Ngày mai anh hai phải đi làm cả ngày đúng không?”
“Không hẳn.”
Lãng Minh im lặng một hồi lâu.
“Ngủ rồi sao?”_Tần Thiên Lăng
“Vẫn chưa. Ưm…mà tại sao anh hai lại họ Tần còn em họ Lãng vậy?”_Câu hỏi cất giấu bấy lâu
“Là…là…do lúc trước, gia đình thất lạc em. Sau đó, tên của em được đặt theo bố nuôi của em.”_Tần Thiên Lăng tạo ra một cuộc chuyện giả tưởng
“Thế bố mẹ của chúng ta? Sao họ không đến thăm em?”
“Họ có thói quen đi du lịch. Thế nên, anh chịu trách nhiệm chăm sóc em.”
Lãng Minh cứ nhúc nhích, rục rịnh trong lồng ngực của Tần Thiên Lăng.
“Sao em không mau ngủ đi?”
“Em không ngủ được.”
Tần Thiên Lăng thở dài mệt mỏi.
“Thế muốn làm gì?”_Tần Thiên Lăng
“Em đói.”
“Bánh quy đó…lấy mà ăn đi.”
“Ò…”
Lãng Minh ngồi dậy gặm gặm, trong khi Tần Thiên Lăng nằm vắt tay lên trán.
“Anh suy nghĩ gì thế?”
“Sau này đừng có mà giao du với Tạ Nhất Hữu, không an toàn.”
Lãng Minh miễn cưỡng gật đầu một cái.
“À…Tiểu Minh, sau này ngoài A Cung có thể thoải mái gọi cho Chu Bạch Nhân. Bảo cậu ta làm gì cũng được.”
“Người đó là vợ sắp cưới của anh mà.”
“Không sao.”
Tần Thiên Lăng tỏ vẻ mệt mỏi.
“Anh có cần xoa bóp không?”_Lãng Minh nhẹ dạ
“Em đến đây.”_Tần Thiên Lăng đưa lưng ra
Không hiểu sao, Tần Thiên Lăng bắt một bệnh nhân bóp lưng cho anh.
“Thoải mái không?”
“Ừ…”_Tần Thiên Lăng rất hưởng thụ
Mười ngón tay mềm mại lần lượt lướt trên sóng lưng của Tần Thiên Lăng. Đầu ngón tay ấn ấn, lịch sự tiếp xúc với da thịt của Tần Thiên Lăng.
“Chết thật…cái cảm giác gì đây?”_
Nội tâm Tần Thiên Lăng
“Không dễ chịu hả? Sao người anh cứng đơ vậy?”
“Không phải…”
Tần Thiên Lăng không chịu được, chạy thẳng vào phòng vệ sinh.
“Chết tiệt…Tại em ấy mà.”
Lãng Minh chẳng làm gì, chỉ xoa xoa vài cái đã khiến Tần Thiên Lăng “suиɠ sướиɠ” thế này. Có vẻ do thiếu hơi Lãng Minh lâu quá nên Tần Thiên Lăng không chịu được tiếp xúc gần gũi.
“Anh hai, anh có bị làm sao không?”
_Lãng Minh khá lo lắng
“Anh không sao…”
“Có cần em giúp gì không?”
Thật đáng buồn mà, trường hợp này hơi khó nói. Tần Thiên Lăng có cần giúp hay không cũng không rõ.
“Tiểu Minh, em mau trở lại, mặc kệ anh.”
“Anh có chắc là ổn không? Em gọi bác sĩ cho anh.”
“Không cần…không cần.”
Lãng Minh trở lại giường thì phút sau thì Tần Thiên Lăng trở về với khuôn mặt hơi xanh xanh.
Lãng Minh muốn dìu Tần Thiên Lăng thì Tần Thiên Lăng lại né Lãng Minh.
“Đừng đến gần…”
“Anh hai, anh làm sao vậy? Người anh đầy mồ hôi.”
Lãng Minh cứ lảng vảng theo Tần Thiên Lăng. Tần Thiên Lăng không kiềm chế được nữa mà kéo Lãng Minh ôm vào lòng.
“Ôm một cái thôi.”
Lãng Minh ngẩn người ra.