“Đến bệnh viện.”
Tần Thiên Lăng ra lệnh cho bác tài xế. Hắn để Lãng Minh dựa vào vai hắn, tay luôn đặt ở eo Lãng Minh dịu dàng xoa xoa.
“Cảm thấy đỡ không?”
“Vẫn…vậy thôi.”_Lãng Minh ngã người dựa sát vào Tần Thiên Lăng
“Muốn tôi ôm em sao?”
Lãng Minh ra hiệu, lắc nhẹ vai một cái.
“Được rồi…Đến đây.”
Tần Thiên Lăng kéo Lãng Minh ngồi trên đùi hắn, nâng niu y như em bé vậy.
“Đến nơi rồi ạ.”_Bác tài xế
Tần Thiên Lăng nhìn xuống gương mặt đáng thương của Lãng Minh.
“Chúng tôi ngồi đây một lát nữa.”
“Vậy tôi xuống xe trước.”
Ngay khi bác tài xế rời đi, Lãng Minh nhoài người, hai tay bám vào ra sau cổ Tần Thiên Lăng.
“~~Tôi khó chịu quá~~”_Mắt Lãng Minh long lanh nước
“Ngoan nào. Đừng có mà nhõng nhẽo. Em thế này…tôi không chịu được đâu.”
Tay Tần Thiên Lăng cứ xoa từ hai vai, rồi hạ dần xuống sóng lưng. Hắn ta cũng tranh thủ ngửi một chút hương vị ở cổ Lãng Minh. Người của Lãng Minh tựa hẳn vào người Tần Thiên Lăng, cứ tí thì cái hông có chút nhúc nhích khiến Tần Thiên Lăng khó khăn cầm cự.
“Phải khám bệnh thôi. Đừng ngồi lì trên người tôi như thế chứ?”
“Tôi khó chịu lắm…Không muốn di chuyển.”
“Nào…Ngoan. Tôi dìu em.”
Tần Thiên Lăng dụ dỗ một hồi lâu mới có thể đem Lãng Minh vào gặp bác sĩ.
“Thai nhi vẫn phát triển bình thường. Về việc lưng cậu Lãng bị đau là do di chứng của vết thương lúc trước. Mặc dù, vết thương đã lành nhưng vẫn phải cẩn thận, không cho tiếp xúc trực tiếp với nước.”
“Bác sĩ, tôi thấy rất khó chịu ở phần lưng.”
“Cài này thì…cậu cứ sử dụng đơn thuốc tôi đã đưa. Tôi sẽ đưa thêm cho cậu một toa thuốc giảm đau nữa. Tuy nhiên, cậu cũng nên cẩn trọng vì thuốc này không tốt cho thai nhi. Khi nào không chịu được đau nữa, thì lấy ra dùng.”
“Cảm ơn, bác sĩ.”
“Cậu ra khu bên kia, tiến hành xét nghiệm các thứ khác.”
Tần Thiên Lăng dìu Lãng Minh đi rồi trở lại chỗ bác sĩ.
“Em ấy…còn bao nhiêu ngày?”
“Ngài nên đưa cậu ấy đến đây càng nhanh càng tốt. Nếu không cả cậu Lãng và đứa bé đều biến mất.”_Vị bác sĩ nghiêm nghị
“Tôi hiểu rồi.”_Tần Thiên Lăng thở dài, đến chỗ Lãng Minh
“Xong cả chưa?”_Tần Thiên Lăng tiến lại đỡ eo Lãng Minh
“Tôi không…muốn ở lại bệnh viện.”
Tần Thiên Lăng hơi khựng lại, nhìn vào mắt Lãng Minh.
“Tuỳ em. Nhưng có chắc là không sao?”
“Không sao thật. Vẫn còn chịu được.”
Tần Thiên Lăng cười khổ rồi đưa Lãng Minh ra xe. Bác tài xế đã có mặt tại đó sẵn.
Lãng Minh tựa đầu vào vai Tần Thiên Lăng. Mắt y khép hờ, tay thì đan chặt lấy tay Tần Thiên Lăng.
“Tôi đưa em đi dạo.”_Tần Thiên Lăng khẽ vuốt nhẹ lấy mái tóc Lãng Minh
Dọc đường, Lãng Minh không biết là đi đâu, y mệt quá nên cũng ngủ thiếp đi.
Đầu giờ chiều, ánh nắng không còn gắt gỏng như lúc trưa, mà trở nên dịu nhẹ dễ chịu. Cùng với đó, sự kết hợp của hương thơm thoang thoảng và sắc vàng của hoa hướng dương đã tạo nên một khung cảnh nên thơ, và cũng có phần rực rỡ. Nơi đây là cánh đồng hoa hướng dương.
“Em thức dậy rồi?”
“Tôi…ngủ bao lâu rồi?”
“Cũng…không lâu lắm. Tay của tôi tê hết cả.”
“Ò…tôi xin lỗi.”
Lãng Minh nhấc tay Tần Thiên Lăng ra nhưng hắn ta nhanh nhảu xoa lấy đầu Lãng Minh.
“Em có lỗi gì mà phải xin.”
Không khí gượng gạo bởi chính câu nói và hành động của Tần Thiên Lăng.
“Anh…anh có thấy đói không?”_ Lãng Minh đánh trống lảng
“À…bác tài xế đi mua thức ăn cho em rồi.”
“Anh không thấy nóng hả? Sao không ra ngoài?”
Lãng Minh đẩy cửa xe bước ra làm Tần Thiên Lăng cũng phải đi theo. Đến giờ, Lãng Minh mới để ý đến khung cảng tuyệt mỹ ở đây- cánh đồng hoa hướng dương.
Những cánh hoa đón nhận ánh sáng mặt trời làm lộ rõ từng đường nét của nó. Tần Thiên Lăng như cánh hoa hướng dương vậy, được mặt trời Lãng Minh chiếu sáng. Từng ngày từng ngày, Tần Thiên Lăng điên cuồng hướng về phía Lãng Minh, như cách hướng dương hướng về mặt trời.
“Ở đây…thật sự rất đẹp.”_Lãng Minh nở một nụ cười êm đềm
“Tôi mừng khi em thích nơi này.”
Khi hai ánh mắt chạm vào nhau, chính bản thân hai người họ đều có những bí mật không muốn cho đối phương biết. Họ đấu tranh tư tưởng, họ không quan tâm điều gì nữa, họ lao về phía đối phương.
Lãng Minh bị đẩy, nằm hẳn trên đầu xe ô tô. Tần Thiên Lăng tiến đến y mút nhẹ lấy môi y một cái.
“Tôi biết em cũng không nhớ…”
“Chuyện gì…?”
“Tôi yêu em.”
Tần Thiên Lăng cuồng say, mút đắm đuối đôi môi mềm của Lãng Minh. Lãng Minh tê dại, hai tay đặt lên má Tần Thiên Lăng, liên tục đón nhận của nụ hôn kịch liệt từ người đàn ông kia.
Lãng Minh không chịu được nữa, chủ động tách môi Tần Thiên Lăng, quyến rũ đưa lưỡi cuộn quanh, thỉnh thoảng gan dạ mút lấy đầu lưỡi đang nóng rực kia.
“Em vẫn không nhớ được chút gì sao?”_Tần Thiên Lăng thở gấp
“Em nhớ rất rõ…Nhớ tất cả mọi thứ.”
_Nội tâm gào thét của Lãng Minh
Tần Thiên Lăng không nhận được chút phản ứng của Lãng Minh sinh ra cảm giác bất lực.
“Chỉ có mình tôi nhớ tất cả. Tệ thật.”
_Tần Thiên Lăng đau khổ nhìn Lãng Minh
“Tôi…xin…”
“Không…đừng nói. Em chịu ở cạnh tôi là tốt rồi. Đáng ra, tôi không nên đòi hỏi em đúng không?”
Tần Thiên Lăng dìu Lãng Minh ngồi dậy, chỉnh sửa lại quần áo. Hắn ta vuốt mái tóc Lãng Minh rồi nhìn y lúng túng.
Bất chợt, Lãng Minh ôm lấy hông Tần Thiên Lăng, trao cho hắn một nụ hôn ngọt ngào.
“Tôi yêu anh, Tần Thiên Lăng.”