Mặt trời đã bắt đầu ló dạng, Tần Thiên Lăng bắt đầu một ngày mới, sớm hơn mọi khi.
Hắn ta cẩn thận đắp chăn lại cho Lãng Minh rồi đi đến thư phòng. Hôm qua không làm gì nên bây giờ có hàng tấn việc đang đợi Tần Thiên Lăng.
Lãng Minh cũng vì thế mà làm cho tỉnh. Tuy nhiên, y không đến thư phòng tìm Tần Thiên Lăng mà lại lúi húi tìm chiếc điện thoại. Do vội quá, Tần Thiên Lăng đã không cầm theo điện thoại.
Lãng Minh nhấc điện thoại, liên tục bấm số gọi đến cho ai đó. Y thấp thỏm nghe tiếng chuông điện thoại, cuối cùng cũng bắt máy.
“Ai đấy?”_Tạ Nhất Hữu
“Là tôi.”
Nghe giọng, Tạ Nhất Hữu lập tức đoán ra Lãng Minh.
“Anh có khoẻ không?”
“Tôi không giỡn với cậu. Chuyện tôi nhờ cậu đến đâu rồi?”
“Xong cả rồi. Anh yên tâm.”
“Nếu cậu làm tốt, tôi sẽ thưởng hậu hĩnh cho cậu.”
“Em chỉ cần tiền. Anh cho em thì sẽ nhanh chóng biến đi theo ý anh muốn.”
Chợt Lãng Minh giật cả mình vì ở cửa có tiếng động. Y lạnh cả xương sống.
“Tôi ngắt máy đây.”
Tay Lãng Minh run rẩy xoá đi lịch sử cuộc gọi lúc nãy, hồi hộp nghe tiếng bước chân đang tiến lại gần y.
Lãng Minh vừa đặt điện thoại xuống bàn, xoay quắt người lại thì Tần Thiên Lăng đẩy cửa bước vào.
“Sao không ngủ thêm tí nữa?”_Tần Thiên Lăng dùng giọng trầm ấm hỏi
Lãng Minh lấy lại bình tĩnh.
“Tại anh thức dậy nên làm tôi tỉnh theo.”
“Vậy sao?”
Tần Thiên Lăng định đi lấy cái điện thoại thì Lãng Minh kêu lên.
“Thiên Lăng…lưng của tôi…đau.”
Thế là, Tần Thiên Lăng lại đỡ lấy Lãng Minh.
“Tôi dìu em lại giường.”
Ngồi xuống giường rồi, Lãng Minh cứ dính khư khư lấy Tần Thiên Lăng. Y muốn kéo dài thời gian vì điện thoại vẫn còn ấm ấm.
“Thế tôi xoa lưng cho em có được không?”_Tần Thiên Lăng không biết gì, lo lắng cho Lãng Minh
Lãng Minh ưỡn người, ôm lấy Tần Thiên Lăng tạo khoảng không cho tay Tần Thiên Lăng xoa lưng y.
“Đã đỡ hơn chưa?”
“Không…đỡ.”_Lãng Minh vắt cằm y lên vai Tần Thiên Lăng
Tần Thiên Lăng thở dài.
“Tôi định dẫn em đi đâu đó. Em thế này thì…”
“Tôi không sao…Uống thuốc là khỏi ấy mà.”
“Chắc…tôi lại phải ở nhà với em.”
“Không được…Anh phải đến công ty chứ?”
Tần Thiên Lăng kéo Lãng Minh ngồi vào lòng anh.
“Thế em đến công ty cùng tôi.”
Lãng Minh lặng lẽ gật đầu.
Mới sáng ra, hai người đó lại ăn cháo lưỡi. Tần Thiên Lăng kéo mặt Lãng Minh lại, mút chùn chụt môi của y. Sau đó, tiến sâu vào khoang miệng của y, dẻo dai đá lấy lưỡi của y.
Lãng Minh được tay Tần Thiên Lăng đỡ lấy lưng y nên có tư thế dễ chịu hôn Tần Thiên Lăng. Y ngoan ngoãn tiếp nhận tất cả “ngọt ngào” Tần Thiên Lăng cho y.
Lãng Minh dứt môi Tần Thiên Lăng ra, cười nhẹ.
“Cười gì?”_Tần Thiên Lăng ngắt nhẹ cái má của Lãng Minh
“Thích thì cười…”
Tần Thiên Lăng bất giác không cưỡng lại, hôn sâu lấy Lãng Minh, làm y suýt nữa nghẹt thở. Lãng Minh ngồi trên đùi Tần Thiên Lăng ưỡn ẹo.
“Lại muốn gì đây?”_Tần Thiên Lăng khó chịu hỏi
“Anh không định đi làm sao? Quấn lấy tôi mãi thế?”
Tần Thiên Lăng nhìn đồng hồ đã h mà hắn còn chưa thay đồ, nên hắn đem Lãng Minh vứt vào phòng tắm.
“Không còn thời gian…Thay y phục cùng nhau.”_Sự gian xảo hiện rõ trong mắt Tần Thiên Lăng
Lãng Minh có chút đứng hình.
“Y phục của em…Mặc vào.”
Lãng Minh nhận lấy bộ y phục, lại xoay người. Y rõ ràng biết, kiểu gì thì Tần Thiên Lăng cũng nhìn y chằm chằm nên y chọn phương pháp không nhìn thấy mặt hắn.
Tần Thiên Lăng thay xong bộ vest mà Lãng Minh còn chưa thay được cái áo vào người. Hắn hấp tấp, từ đằng sau giúp y mặc áo. Hắn còn cố ý chạm nhẹ vào ngực y khiến y giật bắn người.
“Anh không được chạm bậy.”
Tần Thiên Lăng ừ ừ cho qua. Đến khi cài cúc áo, hắn cố ý chạm vào y thêm vài lần nữa. Xong xuôi, hắn kéo y đến phòng ăn. Vẫn như thường lệ, hắn đút cháo cho y, cho y dùng thuốc rồi hắn ăn nhẹ lấy cái bánh rán rưới mật ong.
Ở ngoài cổng, tài xế đã chờ sẵn. Tần Thiên Lăng cùng Lãng Minh bước vào trong xe. Tay hắn cứ nắm chặt tay lấy y.
“À…mặt nạ của em. Đeo vào.”
“Anh buông tay, tôi mới có thể đeo vào.”
Tần Thiên Lăng buông tay Lãng Minh. Lãng Minh vừa đeo xong mặt nạ, liền đan chặt tay. Tần Thiên Lăng ghiện hơi Lãng Minh level max thượng thừa rồi!!!
Đến công ty, Lãng Minh giật nảy người khi Tạ Nhất Hữu đứng chiễm chệ ở một góc. Lãng Minh nhanh chóng thu sự chú ý của Tần Thiên Lăng vào người y.
“Aa…”_Lãng Minh tự chặn chân để vấp ngã
Nhưng Tần Thiên Lăng phản ứng nhanh đỡ lấy Lãng Minh.
“Phải đi đứng cho cẩn thận chứ?”
Tần Thiên Lăng nhấc bổng Lãng Minh lên, bế trên tay hắn cho an tâm.
“Không cần đâu…Bỏ tôi xuống đi.”
“Yên nào…”
Tần Thiên Lăng bế Lãng Minh vào trong đại sảnh công ty thì y thở phào nhẹ nhõm. Từ nãy đến giờ, Lãng Minh cứ ngó nghiêng khiến Tần Thiên Lăng để ý.
“Sao mắt em nhìn lung tung mãi thế?”
Tần Thiên Lăng dờ hướng mắt, trùng hợp hướng về phía Tạ Nhất Hữu. Tim Lãng Minh bỗng dưng đập nhanh đột biến.