Tần Thiên Lăng ôm người vào phòng tắm, tiện thể lau cả người cho Lãng Minh.Cái người mềm mềm cái dính lấy Tần Thiên Lăng, nũng nịu như chú mèo con vậy.
“Ngồi ngay ngắn xem nào…”_Tần Thiên Lăng
Tần Thiên Lăng dựng thẳng người Lãng Minh nhưng y lại ngã người vào hắn.
“Eo của tôi mỏi quá~~~”_Lãng Minh vùi mặt vào ngực Tần Thiên Lăng
“Lỗi tại tôi…ngoan nào. Phải thay xong quần áo đã.”
Tần Thiên Lăng khá vật vã thì quần áo của Lãng Minh mới được mặc xong. Cởi quần áo của Lãng Minh thì dễ, xong mặc vào lại khó nhỉ!!!
Lãng Minh mệt mỏi, nằm vật ra giường nhưng tay vẫn không quên ôm lấy Tần Thiên Lăng. Điều đó khiến hắn ta chỉ còn một chỗ nhỏ để nằm, nên hắn kéo y vào lồng ngực, khảng khái mà siết lấy. Hắn ta vẫn còn vương vấn, kéo cằm, mút chùn chụt lấy đôi môi đang hờ hững kia, gian xảo đưa lưỡi liếm láp đến ướt át.
“Ưm…đừng quấy nữa mà~~~”_Lãng Minh nhăn nhó than thở
Lãng Minh chủ động áp mặt vào ngực Tần Thiên Lăng, còn tha hồ hưởng thụ không khí ở đó. Hắn ta cười đắc ý, người con trai này một lần nữa đã thuộc về hắn.
Sáng hôm sau, Tần Thiên Lăng đương nhiên thức dậy trước. Hắn ta bắt đầu giỡn trò phá rối. Quần áo của Lãng Minh lần thứ hai nằm ở sàn nhà.
“Bên dưới đã đỡ sưng rồi. Nhưng vẫn phải bôi thuốc.”
Tần Thiên Lăng lấy từ trong ngăn kéo một típ thuốc, cẩn thận lấy ra một ít bôi vào nơi đó. Cái cảm giác mát mát lạnh lạnh, có hơi rát rát đã làm Lãng Minh bừng tỉnh.
“Tiểu bảo bối, em thức dậy rồi~~~”
Ngay khi Lãng Minh vừa mở mắt, ngón tay dài thật dài của Tần Thiên Lăng đâm trọn vào bên trong đó.
“Aaa…aa…làm gì đấy?”_Lãng Minh giật nảy
“Anh bôi thuốc cho em.”
“Không cần~~~”
Lãng Minh nắm nghiền mắt lại, run rẩy bởi sự chuyển động của ngón tay thon dài kia. Y thở dốc, mặt đã đỏ ửng lên, đôi môi cứ mím lại để hạn chế phát ra những âm thanh kì lạ.
“Tiểu bảo bối thật chặt đó nha~~~”
_Tần Thiên Lăng gian tà trêu ghẹo
Không lâu sau, cái hông của Lãng Minh đã tự mình động đậy, làm Tần Thiên Lăng cực kỳ thích thú.
“Có thoải mái không?”_Tần Thiên Lăng bỏ thêm vào hai ngón tay nữa
Lãng Minh khó chịu lắc đầu, ngồi bật dậy, đôi mắt đã long lanh nước.
“Đầy quá, hỏng mất~~~”
Lãng Minh lắc hông tránh né hắn ta nhưng vậy càng khiến y khổ sở hơn, những ngón tay ấy đâm vào càng sâu, “cái miệng nhỏ” ấy co giật liên tục.
“Có muốn anh tha cho em không?”_
Tần Thiên Lăng thì thầm vào tai Lãng Minh
“Có~~~”_Lãng Minh thở gấp
“Thế thì gọi anh là gì?”_Những ngón tay vẫn quấy rầy bên dưới của Lãng Minh
“Ưm…Thiên Lăng à…Thiên Lăng à…”
Những ngón tay ấy dùng chuyển mãnh liệt hơn nữa.“Không phải cách gọi này.”
Hắn ta tàn ác di chuyển nhanh kinh hoàng, tay còn lại của hắn ta thì xoa nắn ngực của Lãng Minh.
“Aaa…ưm…ư…gọi lão công sao?”_
Lãng Minh rên rỉ
“Gọi cho anh nghe xem nào.”
Lần này, Tần Thiên Lăng cứ nhắm vào chỗ Lãng Minh nhạy cảm nhất mà đâm vào.
“Aaaaaaa…lão công à, tha cho em đi~~~”_Lãng Minh còn ngoan ngoãn đá lưỡi cùng Tần Thiên Lăng, nên bên dưới tạm thời được buông tha
Lãng Minh thở dốc, cả người không còn chút sức.
“Mới sáng mà anh lại~~~”_Lãng Minh trách móc
“Tiểu bảo bối,em giúp anh đi.”_Tần Thiên Lăng kéo tay Lãng Minh
Lãng Minh nhìn thấy cái vật thể to lớn kia mà cả người run sợ, nhớ đến cảm giác vật thể đó đã làm gì bên dưới của y.
Tần Thiên Lăng đứng trên sàn còn Lãng Minh ngồi trên giường, cái cự li đó thuận lợi cho Lãng Minh cầm lấy vật thể to lớn kia.
“Tiểu bảo bối anh muốn.”_Tần Thiên Lăng liên tục nài nỉ, đòi hỏi Lãng Minh
“Chỉ để nó ở bên ngoài, không được cho vào bên trong.”_Lãng Minh có đôi chút do dự
“Được…Em mau giúp anh.”
Lãng Minh thở dài, đưa bàn tay mềm mại nắm lấy “cậu nhỏ” Tần Thiên Lăng. Ngay lập tức, Tần Thiên Lăng nhận được một xung điện truyền mạnh mẽ đến cơ thể hắn. Hắn phấn khích khi Lãng Minh ngoan ngoãn “giúp” “cậu nhỏ” của hắn.
Tay Lãng Minh khá nhỏ nhưng lại uyển chuyển vô cùng, kéo lên kéo xuống. Hơn thế nữa, vật thể ấy lâu ngày thiếu hơi tay của Lãng Minh nên trở nên hưng phấn tột độ. Y chỉ cần quan tâm, chăm sóc một chút thì “cậu nhỏ” đã hùng dũng mà đứng lên.
“Tốt lắm…tiểu bảo bối~~~”_Giọng điệu tận hưởng rõ rệt của Tần Thiên Lăng
Trong tay của Lãng Minh, vật thể càng to lên trông thấy. Y cũng nhận được chút khoái cảm từ nó, y ngước lên nhìn Tần Thiên Lăng.
“Em muốn dùng miệng sao?”_Tần Thiên Lăng xoa đầu Lãng Minh
Lãng Minh chầm chậm tiến gần lại vật thể, liếm láp dọc thân thể nó. Lưỡi của y bỗng ân cần, chăm sóc chu đáo cho nó.
“Em làm tốt lắm~~~”
Lãng Minh đột ngột cho hẳn vật thể đó vào miệng y gặm nhắm. Hơi ấm trong miệng Lãng Minh làm Tần Thiên Lăng tê dại, hơi ép nhẹ đầu y vào. Lãng Minh không chịu thua hùng hồn mút mạnh, cộng với chiếc lưỡi dẻo, kết hợp với tiếng than thở nhè nhẹ.
“Ưm…ư…to quá đi~~~”
“Tiểu bảo bối à…không xong rồi.”_
Tần Thiên Lăng ép mạnh Lãng Minh
vào người hắn
Lãng Minh dùng tuyệt chiêu cuối cùng, dùng hết sức mút chặt lấy “cậu nhỏ”, còn làm điệu bộ quyến rũ.
“Anh ra bên trong miệng em…”
Lãng Minh hưởng trọn chất dịch tình yêu của Tần Thiên Lăng, miệng đầy chất dịch trắng. Y đáng thương nhìn Tần Thiên Lăng.
“Anh xin lỗi…”
Tần Thiên Lăng vội vàng đưa Lãng Minh đi vệ sinh răng miệng.