Khi Lãng Minh bàng hoàng thức dậy không thấy Tần Thiên Lăng đâu, y vội vã chạy đến phòng vệ sinh tìm. Một vòng tay lớn đột ngột ôm vào eo y.
“Em tìm cái gì đấy?”_Tần Thiên Lăng rỉ vào tai Lãng Minh
Lãng Minh bị làm cho giật mình, co người lại. Sau đó, xoay người lại tay bám lấy sau gáy Tần Thiên Lăng, người y thì cọ cọ vào người hắn.
Tần Thiên Lăng có phần hơi ngạc nhiên đối với tiểu hồ ly đứng trước mặt anh. Hắn gian xảo kéo tay lê đến phần mông của y.
“Bên dưới của em sao rồi, tiểu bảo bối?”
“Đáng ghét…”_Lãng Minh vùng vẫy, đẩy Tần Thiên Lăng ra
Tần Thiên Lăng chơi trò mèo vờn chuột với Lãng Minh rất vui vẻ, vừa bắt được y lại đã cắn mạnh một phát vào cổ y.
“Thiên Lăng…đau…”
“Nằm dưới thân của anh mà em dám kêu la thế nào sao?”_Tần Thiên Lăng mạnh mẽ đe doạ
Lãng Minh có hơi run rẩy, nhưng vẫn còn sức phản kháng. Tay y hư hỏng đặt lên lồng ngực của hắn, gương mặt y thoả mãn thấy rõ.
Tần Thiên Lăng liếc nhìn Lãng Minh, khó chịu cắn môi y.
“Lá gan em lớn nhỉ?”
Lãng Minh mím môi vì đau, hờ dỗi nhìn Tần Thiên Lăng. Hắn cười mỉm, cọ cọ lấy môi y, không kiềm lòng lại mút lấy dai dẳng. Lãng Minh khép hờ mí mắt, cơ thể có hơi run lên.
“Em lạnh sao?”
Từ nãy đến giờ, trên người Lãng Minh chỉ có duy nhất một cái quần đùi nhỏ, cũng vì vậy, y mới dính lấy Tần Thiên Lăng lấy hơi ấm. Nhưng mà, tự dưng, đang ân ân ái ái như vậy mà hắn đột ngột dừng lại, làm y có phần hụt hẫng.
Tần Thiên Lăng chẳng để ý mấy đến vẻ mặt của Lãng Minh, hắn chỉ chăm chú vào mặc quần áo cho y.
Đến bây giờ, hắn ngẩn mặt lên thì mới thấy khuôn mặt giận hờn của Lãng Minh, trông đáng yêu đến phát ghét. Hắn liền nhồi mặt Lãng Minh vào ngực hắn.
“Sao thế? Điều gì làm em khó chịu?”
“Không biết.”_Giọng điệu pha chút
giận dỗi
“Anh lo cho sức khoẻ của em mà. Tiếp tục nữa…thì em ngất ra làm sao?”
“Anh coi thường em.”_Giọng Lãng Minh kéo dài
Chẳng để Lãng Minh ngồi ưỡn ẹo lâu, hắn nhấc bổng y lên đưa vứt ghế sô-pha.
“Dùng bữa xong, anh đưa em đi kiểm tra sức khoẻ.”
“Tại sao? Không phải bác sĩ đến đây khám sao?”
“Không phải dạng bác sĩ đó. Anh đưa gặp bác sĩ do anh chọn.”
“Ừ…ừ…không nói với anh.”
Do gần đây, Lãng Minh hoạt động cơ thể khá nhiều nên thấy thức ăn là y nhào đến, chẳng đợi Tần Thiên Lăng đút như mọi ngày. Thấy vậy, Tần Thiên Lăng đương nhiên vui mừng, cùng dùng bữa với y.
Tần Thiên Lăng thay bộ vest lúc sáng A Cung đem vào, kéo Lãng Minh đến phòng khám. Lãng Minh bị bắt làm đủ thể loại kiểm tra, đến khi tứ chi y mỏi lừ đi.
“Ngồi đây đợi một lát, anh đi lấy kết quả kiểm tra.”
Tần Thiên Lăng đi đến phòng khám của bác sĩ, nhận kết quả.
“Sức khoẻ cậu Lãng đã trở lại bình thường, có thể xuất viện. Nhưng mà…”
“Chuyện gì?”
“Cậu ấy…khó có thể mang thai lần nữa.”
Tần Thiên Lăng trợn trừng nhìn vị bác sĩ, gương mặt sững sốt. Bác sĩ khá sợ hãi với khuôn mặt đó, hiểu chuyện không nói gì thêm.
“Tôi hiểu rồi.”
Tần Thiên Lăng đứng dậy khỏi ghế, điều chỉnh lại biểu cảm, đến gặp Lãng Minh.
“Chúng ta về nhà.”
Tần Thiên Lăng đưa Lãng Minh về phòng thay quần áo.
“Thật sự có thể về sao?”_Lãng Minh mờ mịt hỏi
“Thật. A Cung sẽ thu dọn đồ ở đây sau. Chúng ta về trước.”_Tần Thiên Lăng gài cái cúc áo cuối cùng cho Lãng Minh
Lãng Minh cười ngọt, nhìn Tần Thiên Lăng. Tần Thiên Lăng không đáp lại, nghiêm mặt nói
“Em cần tiền sao?”_Tần Thiên Lăng nắm cằm của Lãng Minh
Nụ cười của Lãng Minh tắt dần, trở nên gượng gạo.
“Em dùng tiền cho việc gì?”_Tần Thiên Lăng không để Lãng Minh lên tiếng
Lãng Minh gấp rút ôm lấy hông Tần Thiên Lăng.
“Thiên Lăng à…em…”
Tần Thiên Lăng kéo khuôn mặt đang vùi vào ngực của mình lên, dùng răng cắn lấy môi y đến bật máu, coi đây là một hình phạt.
“Sau này, cần tiền thì nói anh.”_Tần Thiên Lăng đẩy nhẹ Lãng Minh, không cho y ôm hắn nữa
“Vì một người bạn…người bạn ấy cần tiền.”_Lãng Minh ngập ngừng nói
“Lấy tiền của tôi đưa cho nam nhân khác thì có.”_Nội tâm Tần Thiên Lăng
Lãng Minh thấy Tần Thiên Lăng không nói gì, chỉ nhìn trừng trừng, y lên tiếng.
“Sau này, em làm việc, kiếm tiền trả lại cho anh.”
“Không cần. Anh cho em.”
Tần Thiên Lăng lấy từ trong ví mấy chiếc thẻ giả Lãng Minh đặt vào trước đó. Hắn đặt vào tay y, rồi bóp chặt tay y, một hành động của sự đe doạ.
Sở dĩ, Tần Thiên Lăng không vạch tội Lãng Minh từ trước vì hắn muốn cho y thời gian để thú tội. Bây giờ, hắn không chịu được, phải cảnh cáo với y. Đừng hòng làm chuyện xấu xa hay phản bội hắn, hắn biết được sẽ không tha thứ.
Vẻ mặt của Tần Thiên Lăng đáng sợ làm cho người đối diện toát cả mồ hôi lạnh, người y cứng đờ, chẳng dám chạm mắt với hắn.
“Mật khẩu thẻ là ANH YÊU EM.”_Tần Thiên Lăng nói ra với vẻ mặt lanh tanh, doạ người
Lãng Minh đứng chôn chân xuống đất, một kẻ trộm bị bắt tại trận, run sợ đón nhận sự trừng phạt không biết khi nào sẽ đến.