Việc đầu tiên Lãng Minh làm, là chạy thẳng đến phòng A Bối.
“Con muốn đi theo baba không?”
“Đi đâu baba?”
“Rời khỏi bố Lăng.”
A Bối đã để ý được dáng vẻ nhợt nhạt và những vết cắn trên cổ Lãng Minh.
“Có được không ạ?”
“Tất nhiên là được. Bỏ con lại, baba sẽ nhớ con chết mất.”
Lãng Minh bế A Bối xuồng hầm, đường hoàng lái một chiếc xe đi. Y chạy xe đến chỗ Tạ Nhất Hữu, vội vàng bế A Bối vào trong.
“Đây là tiền mà cậu cần.”
“Sớm thế? Còn chưa đến hạn.”
Tạ Nhất Hữu thấy Lãng Minh bế A Bối thì nghi hoặc.
“Hai người bỏ trốn?”
“Ừ. Cậu sắp xếp một chỗ ngủ cho hai bố con tôi.”
“Nếu vậy, hai người dùng phòng bên cạnh. Để tôi đi nói với bà chủ phòng trọ.”
“À khoan đã, cho tôi lọ thuốc khử trùng vết thương.”
“Ở trong tủ đấy.”_Tạ Nhất Hữu vừa đi vừa thích thú với mấy cái thẻ ngân hàng mà Lãng Minh đưa cho
Căn phòng đó so với phòng ngủ trước đây thì vô cùng nhỏ nhưng có tương đối đầy đủ các nội thất bên trong. Lãng Minh đặt A Bối xuống chiếc đệm.
“Baba bắt con chịu cực rồi.”
A Bối chồm người hôn lên má baba.
“Không có sao đâu, baba.”
“Đứa trẻ hiểu chuyện này, mau ngủ đi. Đã tối lắm rồi.”
“Vâng baba.”
Lãng Minh đắp chăn cho A Bối, tắt đèn. Sau đó, y khử trùng vết thương ở cổ, còn lưng và phần mông chỉ có thể vào phòng vệ sinh khử trùng qua loa thôi. A Bối đã thấy tất cả, trẻ con đôi lúc cũng hiểu chuyện hơn cả người lớn.
Lãng Minh quay trở lại, nằm sát vào A Bối. Y nhìn rõ khuôn mặt của con trai mình, bao lâu nay, chắc có lẽ, thằng bé thiếu thốn tình thương của y.
A Bối nhào vào lòng Lãng Minh, bàn tay nhỏ ôm lấy y, nhưng lại vô tình chạm vào lưng y, khiến đau đến nhăn nhó.
“Baba bị làm sao vậy?”
“Baba đau.”
“Con làm baba thấy đau sao?”_A Bối cảm thấy có lỗi
“Không phải đâu. Bố Lăng mới làm baba đau, không phải con.”_Lãng Minh thở dài, xoa đầu A Bối
Tần Thiên Lăng bị Lãng Minh đánh bất tỉnh, được một người giúp việc đưa vào bệnh viện. Hắn được thông tin Lãng Minh đưa cả A Bối đi nên tức giận đến điên đầu.
Vết thương trên đầu hắn không ảnh hưởng gì tới não, chỉ là vết thương ngoài da, băng một miệng gạc nhỏ là có thể xuất viện.
“A Cung tìm vợ tôi về đây ngay.”_
Tần Thiên Lăng gằng giọng qua điện thoại
Tần Thiên Lăng trở về nhà, cảm nhận căn nhà lạnh tanh, chẳng có chút hơi ấm của gia đình, Lãng Minh và A Bối đều đi mất rồi.
Tần Thiên Lăng uống rượu thâu đêm, xem lại camera của phòng ngủ như một kẻ biếи ŧɦái. Hắn xem lại tất cả hành động hắn đã làm với Lãng Minh, một chút hối hận xuất hiện bên trong hắn.
Sáng ra, Tần Thiên Lăng công ty làm việc với trạng thái không có chút tinh thần gì cả. Thậm chí, thấy ai ngứa mắt, lập tức trút giận vào người đó.
Hai ngày trôi qua, thứ bảy rồi chủ nhật. Đến thứ hai, Lãng Minh bắt buộc đưa A Bối vào trường học. Y cũng biết, thời điểm thích hợp đã đến rồi.
Lãng Minh lấy xe đưa A Bối đến trường. May mắn trước đây đã nghĩ đến việc này nên đồ dùng học tập của A Bối được mang theo khi rời khỏi nhà Tần Thiên Lăng.
“A Bối, vào trong đi.”_Lãng Minh vẫy vẫy tay, cười với A Bối
Cậu nhóc cũng cười lại với baba mình rồi lon ton chạy đến lớp học.
“Đến lúc để bắt em về nhà.”_Tần Thiên Lăng đứng sau Lãng Minh chừng một mét
“Ra chỗ khác nói chuyện. Chỗ đông người.”
Lãng Minh đặc biệt chủ động kéo Tần Thiên Lăng vào xe của y. Y ngồi ghế tài xế, hắn ngồi ghế phía sau.
“Em còn dám bắt cả A Bối rời đi.”_
Tần Thiên Lăng liền hỏi chuyện
“Đương nhiên. Thằng bé là con tôi, tôi đưa nó đi đâu là chuyện của tôi.”_
Lãng Minh đối chất với Tần Thiên Lăng
Tần Thiên Lăng nổi giận, kéo Lãng Minh từ ghế tài xế xuống ghế phía sau. Hắn nằm đè lên cả người y.
“Có tin tôi làm em để có một đứa nữa không? Sau đó, chúng ta chia cho đều nhau.”
Lãng Minh lập tức cười miệt thị Tần Thiên Lăng.
“Không được đâu, tôi không thể sinh con cho anh. Anh đi tìm người khác mà sinh con với họ.”
Tần Thiên Lăng trừng Lãng Minh.
“Chỉ có em mới được sinh con cho tôi. Người khác không thể.”_Tần Thiên Lăng
“Cảm ơn đã đề cao tôi. Nhưng điều anh muốn là không thể nữa rồi.”_
Lãng Minh tránh ánh mắt Tần Thiên Lăng
Đồng tử của Tần Thiên Lăng dường như dừng lại ngay trên mặt Lãng Minh.
“Nhìn gì nữa? Dù sao đi nữa, A Bối sẽ do tôi nuôi.”_Lãng Minh mạnh mẽ phản pháo Tần Thiên Lăng
“Ai cho em nói như thế? Em và cả A Bối đều do tôi nuôi, và sau này cũng như vậy.”
Tần Thiên Lăng ôm lấy Lãng Minh vào người, mút môi của y mãnh liệt, mặc kệ y chống cự điên cuồng.
“A…đau…đau…dừng lại.”_Nước mắt một lần nữa rơi xuống
Tần Thiên Lăng bị làm cho hoàn hồn, đơ người nhìn Lãng Minh lau nước mắt. Lưng Lãng Minh toàn những vết roi đánh, vậy còn phải chống cự với Tần Thiên Lăng, đương nhiên là y đau đến phát khóc.
Tần Thiên Lăng kéo Lãng Minh ngồi thẳng, kéo áo xem lưng của y thì liền thấy kiệt tác của hắn. Những dây đỏ chồng chéo lên nhau, chỉ cần động nhẹ một phát, cũng thấy nhói đau.
“Anh đưa em đi bệnh viện có được không?”_Khuôn mặt đầy vẻ hối hận của Tần Thiên Lăng
“Đồ giả tạo.”
Lãng Minh mở cửa xe, đạp Tần Thiên Lăng xuống, quăng cho hắn một tệp giấy dày.
“Anh xem cái này. Không xem đừng có hối hận.”_Lãng Minh
Tần Thiên Lăng ngồi trên vỉa hè, nhìn Lãng Minh rời đi, mà không có tư cách để níu kéo lại.