“Sao em đến đây?”_Tần Thiên Lăng hỏi nhưng nhìn thấy A Cung phía sau Lãng Minh
“Là cậu ta bảo em đến sao?”_Tần Thiên Lăng
“Tôi tự đến.”
Tần Thiên Lăng ra hiệu cho A Cung rời đi.
“Đóng cửa lại, luôn cả cửa sổ.”
Lãng Minh sai khiến, mặc dù trong lòng Tần Thiên Lăng thấy có chút bất thường, nhưng vẫn nghe theo y.
“Mặt em bị làm sao vậy?”_Tần Thiên Lăng dùng tay nâng mặt y lên
“Mặc kệ tôi đi.”
Vẻ mặt y càng lúc càng khó nắm bắt, nên đã thuận lợi đẩy hắn ngã ra giường, thẳng thừng ngồi lên người hắn. Hắn vô thức không hiểu chuyện gì xảy ra, cơ thể cứ đơ ra, mặc cho y cởi hết y phục của hắn xuống. Hắn bày ra nét mặc như bị cưỡng bức.
“Tiểu Minh…em là định làm gì?”
“Anh câm miệng cho tôi.”
Lãng Minh hăm doạ khiến Tần Thiên Lăng im bặt. Một cách quyến rũ, y cởi chiếc quần tây xuống, chỉ để lại chiếc áo sơ mi xanh trên cơ thể trắng như ngọc. Sau đó, y từng bước uyển chuyển tiến tới giường, trói tay hắn bằng cà vạt của y, cười nhạt một cái.
Y tự khuếch trương bên dưới của y, nhìn chằm chằm vào mặt hắn. Những biểu cảm đầy mị lực, câu dẫn đến chết người đã đốt nóng cả ruột gan của hắn. Ánh mắt hắn bám chặt lấy người y, đầu óc quay cuồng chẳng thể nghĩ được gì, ngay cả việc y xuất hiện và làm thế này với hắn.
“Tiểu Minh, sao em lại làm như thế này?”
Y lập tức thu hồi dáng vẻ quyến rũ, đánh vào mặt hắn, quát to.
“Tôi đã bảo…anh câm miệng cho tôi.”
Lãng Minh dựng người Tần Thiên Lăng dậy, cho hắn ngồi dựa cạnh giường.
“Tôi cấm anh hôn tôi.”
Y không do dự ngồi lên hắn, đưa thứ vật to lớn kia cho vào bên trong y. Y rùng mình, cảm nhận hơi nóng rực lửa của vật thể đó. Y đối mặt với hắn, hông y chuyển động, tay bóp chặt cổ hắn.
“Tôi cho anh nói. Thấy thế nào?”_
Lãng Minh với khuôn mặt tận hưởng
“Anh muốn ôm em…Cởi trói cho anh.”
Lãng Minh cắn mạnh vào cổ hắn.
“Lo làm tốt phần việc của anh. Xong việc tôi cởi trói cho anh.”_Lãng Minh thì thào vào tai hắn
Y ngồi xổm lên, tỏ ý ra hiệu của hắn. Hắn nghe lời mà đẩy mạnh vào y, khuôn mặt y hiện rõ sự thoải mái.
“Làm tốt lắm…”_Lãng Minh liếm môi
Như thế này, hắn chắc chắn không thể kháng cự lại các điệu bộ đó, bật công tắc như một cái máy, đẩy mạnh vào y.
Lãng Minh rêи ɾỉ, ưỡn ẹo trước mặt hắn. Thậm chí, y nhẹ xoa hai điểm ngực của bản thân đến đỏ hoe. Y như muốn khiêu khích hắn, bày ra cho hắn một bữa tiệc thịnh soạn nhưng hắn không được ăn.
“Ưm…Là chỗ đó…”
Bên trong Lãng Minh ngày một nóng lên, siết chặt hắn, khiến hắn khốn đốn đến hoa cả mắt. Da Lãng Minh trắng trẻo, mịn màng, điểm ngực nhìn đã biết ngọt, đôi môi hờ hững mọng nước khiêu gợi trước hắn.
Đột ngột, Lãng Minh ưỡn ngực về phía hắn.
“Làm cho tôi thoải mái xem nào.”
Tần Thiên Lăng như bắt được vàng. Lưỡi hắn hấp tấp chiếm lấy đầu ngực y, mút điên dại, đá lưỡi, ngậm chặt, thưởng thức một cách ngon lành.
Từng cái chạm của đầu lưỡi hắn, khiến y rùng người, run bần bật trước những kɦoáı ƈảʍ này. Y hài lòng gắng sức đưa hông, để bên dưới nuốt trọn vật thể to lớn.
“Aaa…ưm…ưm…”_Khắp người Lãng Minh chỉ có cảm xúc tê dại
Khi đôi môi của Lãng Minh hờ hững rêи ɾỉ trước mặt hắn, hắn không kiềm lòng mút lấy một cái. Cái chạm môi đã đánh động lấy y, khiến y tức mà tát thẳng vào mặt hắn.
“Tôi đã nói với anh thế nào.”
Lãng Minh rút thứ to lớn ra khỏi người y. Tần Thiên Lăng hối lỗi muộn màng.
“Anh xin lỗi…anh sẽ nghe theo ý em. Nhất định không mắc lỗi nữa.”
Người Lãng Minh hơi khựng lại, bên dưới vẫn lưu luyến vật thể to lớn kia. Y cởi trói cho hắn, y đặt lưng xuống giường, hắn ngồi dậy nâng hai chân y, thuận tiện tiến vào.
Trong phút giây trông trải, tự dưng được lắp đầy, bên dưới y phản ứng co giật liên tục.
“Nhanh lên xem nào.”_Lãng Minh hối thúc
Căn bản, hắn chỉ mới dùng phần công lực để kéo dài thời gian y ở bên hắn. Nhưng khuôn mặt hối thúc một cách câu dẫn đó khiến hắn kiềm lòng không được mà dùng hết sức lực.
“Aa…aaa…aa…”
Lãng Minh tự lấy tay chặn lại những tiếng rêи ɾỉ của y, nhưng vẫn còn rất lớn, làm cho hắn nghe rõ thứ âm thanh đó mồn một mà bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ tột độ.
Tần Thiên Lăng ôm lấy đôi chân thon của Lãng Minh, rồi tha hồ khuấy đảo y.
“Aa…ưm…anh không được bắn vào trong.”_Lãng Minh khó chịu than thở
Cả hai đã đạt đến đỉnh điểm của kɦoáı ƈảʍ, cùng phát tiết rồi cùng thoả mãn.
Y đã thoái mái nhưng vật thể to của hắn vẫn còn sung sức. Y nhìn thấy ánh mắt có sự nuối tiếc của hắn bảo.
“Anh làm bạn tình của tôi không?”
Câu nói này của y cũng thật khó hiểu, rõ ràng y và hắn là vợ chồng hợp pháp.
“Anh đồng ý.”_Tần Thiên Lăng nghĩ cái gì đó rồi nói
Lãng Minh ngồi bật dậy, Tần Thiên Lăng liền ngăn lại.
“Sức khoẻ của em…”
“Không cần lo…Tôi không sao.”
Lãng Minh hất tay hắn bước xuống giường. Y nhanh chóng mặc y phục vào, dáng vẻ lập tức lạnh nhạt, khác với lúc ở trên giường. Lúc nãy, hắn đã rất vui khi y ân ái với hắn. Đến lúc này, hắn không cảm thấy như vậy nữa, hắn thấy bản thân bị trả thù rồi. Lãng Minh xem hắn như một thứ đồ đồ-đơn giản chỉ để giải toả, như hắn đã từng vô tình làm thế với y.
“Anh mau mặc y phục vào, không thấy xấu hổ sao?”
Lãng Minh chê cái người có cơ múi, cơ bắp có đủ. Hắn cuống tay cuống
chân làm theo lời y nói.
“Bạn tình, tôi đi về đây.”
Lãng Minh buông một câu nói làm đau lòng hắn mới chịu quay về.