Không khí căng thẳng cũng từ từ trôi qua. Tần Thiên Lăng dùng bữa sáng. Hắn nhìn thấy chiếc bánh mì với cái trứng lòng đào, điểm thêm vài miếng salad đã làm hắn quên đi vẻ cau có của y lúc nãy. Hắn liên tục tưởng tượng dáng vẻ y chuẩn bị bữa sáng. Hắn ước gì chuyện này có thể lặp lại, thêm vài lần nữa là hắn vui rồi.
Lãng Minh không quấy rầy hắn dùng bữa sáng. Đột ngột, y có lòng đem đến cho hắn một bộ y phục.
“Mặc cái này rồi biến khỏi đây.”
Lời nói y tuy khó nghe, nhưng hắn vẫn cảm thấy vui vẻ. Lãng Minh chửi rủa hắn, mắng hắn chứng tỏ y còn quan tâm hắn. Hắn vẫn còn chút giá trị bé nhỏ trong mắt y.
“Cùng đến công ty sao?”_Tần Thiên Lăng rụt rè hỏi
“Tôi phải đưa A Bối đi học. Lát anh đóng cửa cẩn thận.”
Lãng Minh và A Bối bỏ Tần Thiên Lăng lại. Hắn nhìn bao quát ngôi nhà, tưởng tượng ra Lãng Minh và A Bối đã làm gì ở đây. Hắn cười nhạt, có lẽ là lần cuối rồi, hắn được bước chân vào căn hộ này.
Hắn thay bộ y phục Lãng Minh đã đưa cho, hắn lặng lẽ đóng cánh cửa căn hộ lại, thật sự rời khỏi đó. Hắn đến công ty, thấp thỏm chờ đợi y đến. Hắn muốn cho y xem dáng vẻ của hắn trong bộ y phục này. Đến bây giờ, khoảng thời gian này, hắn cảm thấy bản thân thực sự ngốc, ngốc đến mức hết thuốc chữa.
Lãng Minh lơ đễnh sự chờ đợi của Tần Thiên Lăng ở công ty. Y bị Trương A Hoa kéo đến công ty Trương Thị, đi gặp nhạc phụ tương lai.
“Bố ơi…”_Trương A Hoa tự tiện, không thèm gõ cửa bước vào phòng của Trương Tấn Kiệt
Ông ta nhìn thấy con gái, hai chân đứng bật dậy.
“Con gái cưng của bố đến rồi à?”
Trương Tấn Kiệt tiến lại xoa đầu con gái giả lơ Lãng Minh. Ông ta giả đò như đây là lần đầu tiên gặp ông ấy gặp y.
“Đây là Lãng Minh. Người con đã nói với bố.”
“Ừ…ừ.”_Trương Tấn Kiệt trả lời qua loa
Lãng Minh nhìn Trương Tấn Kiệt, y ngầm hiểu chuyện đang xảy ra. Ông Trương không muốn con gái biết, ông ấy đã tự tiện hẹn gặp chồng tương lai của cô. Hơn nữa, có một kế hoạch ngăn chặn cuộc hôn nhân này.
Cuộc gặp mặt xem như là đầu tiên này diễn ra vô cùng suôn sẻ. Khi ba người ngồi trong phòng, Trương Tấn Kiệt đột ngột phải rời đi.
“Ngài Trương, mọi người đang đợi ngài.”_Thư ký của Trương Tấn Kiệt
“Bố có việc rồi. Đợi một lát.”
Lãng Minh nhìn dáo dác khắp căn phòng, tìm xem có gì đó khả nghi không. Biểu hiện của y bị Trương A Hoa chú ý đến.
“Có chuyện gì sao?”_Cô ta hỏi
“À…là do lớp makeup của em có chút lỗi.”
“Thật sao?”_Cô ta sửng sốt
“Chỉnh lại một tí là được.”
Trương A Hoa tin tưởng ngay lập tức, phóng đến phòng vệ sinh cách đó vài mét. Chuyện là phòng làm việc của Trương Tấn Kiệt rất lớn có chứa cả nhà vệ sinh. Cứ như thế, Lãng Minh xem như đã tống khứ Trương A Hoa đi, y tiến thẳng đên chiếc két sắt được để sát ở góc tường một cách cẩn thận.
“Chết tiệt…sử dụng vân tay sao?”_
Lãng Minh cắn môi bực dọc
Lãng Minh nhanh chóng quay trở lại chỗ cũ, tránh để cô ta nghi ngờ.
“Kì lạ, em vẫn thấy có bị lỗi chỗ nào đâu. Son môi, mascara, chân mày đều ổn mà.”_Trương A Hoa nói vọng ra ngoài
“Vậy sao?” _Lãng Minh dửng dưng
Trương A Hoa bước ra vẻ mặt phụng phịu, bước ra làm vẻ dỗi hờn với Lãng Minh.
“Lại giận sao?”
Lãng Minh đợi cô ta ngồi xuống bên cạnh y rồi đem cô ta ôm lấy. Y quen rồi, mấy trò dỗ dành làm nhiều đến mức trở thành chuyên nghiệp.
“Được rồi. Anh đưa em đi ăn trưa, cùng với cả bố Trương nữa.”
“Còn chưa đính hôn mà anh đã gọi bố của người ta như thế rồi.”_Trương A Hoa đương nhiên rất thích
Lãng Minh muốn gϊếŧ chết bản thân khi gọi ông ta là bố. Trương Tấn Kiệt là người cướp cơ ngơi của bố y, ngồi suиɠ sướиɠ trên những thứ bố y đã khổ cực gầy dựng, ông ta xứng sao?
Tình huống này cứ tưởng đơn giản nhưng lại phức tạp vô cùng. Công ty “Trương Thị” thực chất là công ty của bố Lãng Minh, nhưng lại rơi vào tay Trương Tấn Kiệt. Sự tình như thế nào Lãng Minh không nắm rõ tường tận, tuy vậy, y chắc chắn ông ta là người làm gia đình Lãng Minh nghèo khổ. Nay, Trương Tấn Kiệt lại vô tình nhận Lãng Minh làm con rễ, Lãng Minh muốn giành lại công ty. Trương Tấn Kiệt muốn giữ chặt công ty của mình. Cả hai hiện tại có đối sách riêng cho bản thân. Ngoài mặt chỉ “giả trân” với đối phương.
Khung cảnh hiện tại ở một nhà hàng sang trọng bậc nhất. Giữ đúng lời hứa, Lãng Minh mời Trương Tấn Kiệt và con gái ông ta đi dùng cơm trưa.
“Bọn con tổ chức lễ đính hôn ở đây sao?”_Trương Tấn Kiệt
“Vâng, đúng rồi ạ.”_Lãng Minh định nói nhưng Trương A Hoa cướp lời
Trong suốt bữa ăn, Lãng Minh chỉ để ý đến chiếc dao cắt bò bít tết của ông ta. Thoạt nhìn, chỉ có chiếc dao ấy mới chứa đủ vân tay của hắn ta. Cốc rượu vang, hay chiếc nĩa được sử dụng xong đều cho phục vụ dọn đi hết, chỉ có chiếc dao cần đến cho món ăn tiếp theo nên được giữ lại.
Lãng Minh đợi lúc ông ta vừa cầm chiếc dao lên, y đá mạnh vào bàn. Tay ông ta đặt trên bàn, thế là chiếc dao rớt xuống mặt đất.
“Con xin lỗi. Con bất cẩn quá.”
Lãng Minh bật dậy nhanh nhảu chạy đến phía Trương Tấn Kiệt. Y giả vờ phủi thức ăn rơi trên y phục của ông ta, nhưng thực chất thừa thời cơ mà giấu chiếc dao kia vào túi ở trong của áo vest. Đại công cáo thành, mục đích của bữa ăn hôm nay chỉ để lấy vân tay của ông ta.
Một lát sau đó, khi tiếp tục dùng bữa, y kiếm cớ rời khỏi. Y đến gặp Tần Thiên Lăng, trước đó y có gọi hắn đến.
“Lấy dấu vân tay trên chiếc dao này.”
“Tại sao?”
“Cứ làm theo tôi bảo.”
“Em không đến công ty sao?”
“Không đến. Đi chuẩn bị lễ đính hôn.”
Vẫn là bóng lưng tàn nhẫn đó, Tần Thiên Lăng đau khổ chịu đựng. Con người này, hắn chính thức không giữ lại được rồi.