"Thần Doãn, thì ra đây là văn phòng làm việc của anh."
"Ừm...đang giờ làm việc, cậu định đi đâu đấy?"_Hắc Thần Doãn
"Thật ra thì...tôi..."
"Định pha một cốc cà phê phải không? Thấy cậu cứ nhìn về phía đó mãi."
"Ờ...cà phê...cũng được...tiện thể pha cho Thiên Lăng một cốc."_Nội tâm Lãng Minh
"Đi thôi."
Hắc Thần Doãn kéo tay Lãng Minh, dắt đi.
"Cậu muốn uống loại nào?"
Lãng Minh thì đang với tay lấy lọ đường ở trên cao.
Hắc Thần Doãn táo bạo bế hẳn Lãng Minh lên.
"Được rồi...cậu đi lấy đi."
Lãng Minh đang đứng như thế, tự dưng lại bị nhấc lên trên không trung thì Lãng Minh la lớn một tiếng.
"Cậu hét làm gì? Mau lấy lọ đường xuống, tôi mỏi cả tay rồi."
"Ờ...tôi xin lỗi..."
Hắc Thần Doãn đặt Lãng Minh xuống thì chân Lãng Minh run run.
Lãng Minh bước loạn, định đến chỗ cái tủ để lấy gói cà phê.
Hắc Thần Doãn lại cố ý kéo Lãng Minh vào lòng.
"Cẩn thận...ở đó có bậc tam cấp."
Lãng Minh lập tức đẩy Hắc Thần Doãn ra.
"Phó chủ tịch, tôi xin lỗi.
Sau này, nhất định sẽ không mắc lỗi."
"Không sao...tôi còn mong cậu mắc lỗi nữa."
"Hả? Ý của phó chủ tịch là sao ạ?"
"Không có gì...tôi chỉ muốn nói là tôi rất quý cậu..."_Hắc Thần Doãn tỏ tình xong thì lập tức bỏ đi
"Anh ta nói cái gì vậy? Chẳng hiểu nổi...thôi, mặc kệ đi.
Mình đi pha cốc cà phê cho Thiên Lăng đã."
Cái đầu ngốc của Lãng Minh đúng thật là.
Hắc Thần Doãn đã lợi dụng đụng chạm với anh đến vậy mà không biết phản kháng gì hết.
Đúng là đại ngốc mà!!!
Lãng Minh vội vàng pha cốc cà phê rồi chạy về văn phòng Tần Thiên Lăng.
Anh biết là đi chơi lố giờ.
Anh mở cửa ra với nụ cười tươi.
Tần Thiên Lăng nhìn tiểu quỷ đó với vẻ mặt không vui.
"Bảo phút...bây giờ là đã phút giây kể từ lúc em rời đi rồi."
Lãng Minh bước vào, nở nụ cười, đem cốc cà phê cho Tần Thiên Lăng.
"Tôi đi pha cho anh cốc cà phê nên..."
Tần Thiên Lăng giận dữ, kéo Lãng Minh ngồi lên đùi anh.
"Có thật vậy không?"
"Thật mà...chồng có thể tha lỗi cho vợ có được không hả~~~"_Mắt Lãng Minh chớp chớp mắt, tỏ vẻ đáng yêu
"Em ấy đang làm gì vậy? Còn có kiểu xưng hô đáng yêu này nữa."_Nội tâm rung rinh của Tần Thiên Lăng
"Này...uống cà phê đi.
Tôi pha cho anh đó..."
Hai tay Tần Thiên Lăng đều đặt lên eo Lãng Minh nên Lãng Minh phải đút Tần Thiên Lăng uống cà phê cơ.
Tần Thiên Lăng như bị bỏ bùa vậy.
Lãng Minh bảo gì làm đó.
"Thế là hết giận rồi nhá..."_Lãng Minh cạ mũi vào mũi Tần Thiên Lăng
Sau đó, Lãng Minh lập tức đứng dậy.
"Anh nên tiếp tục làm việc, tôi không làm phiền anh nữa."_Lãng Minh bước vào chỗ ngồi của mình
Tần Thiên Lăng bị bỏ rơi.
Lãng Minh quyến rũ Tần Thiên Lăng xong thì bỏ mặc anh.
Một lúc sau, Đặng Tiêu Tư gõ cửa, bước vào phòng.
"Boss Tần...anh có cuộc họp về chuyện duyệt các bản kế hoạch."
"Hiểu rồi...điều tra cho tôi người này."
Đặng Tiêu Tư bất ngờ.
Người trong hình giống hệt Lãng Minh nhưng phong cách ăn mặc hoàn toàn khác xa.
Chính vì vậy, Đặng Tiêu Tư có chút khó hiểu."
"Cậu ta tên là Lãng Huân, em trai song sinh với Lãng Minh."_Tần Thiên Lăng nói nhỏ
"Lãng Minh có biết..."
"Đừng cho em ấy biết chuyện này."
"Vâng...tôi hiểu rồi."
Tần Thiên Lăng tiến lại chỗ Lãng Minh.
"Có việc cho em làm rồi."
Lãng Minh cuống cuồng gom đồ đạc rồi đi theo Tần Thiên Lăng.
Những sải bước vừa dài vừa nhanh khiến Lãng Minh có chút không theo kịp, bị bỏ lại phía sau.
Lãng Minh chạy cỡ nào cũng không đuổi kịp.
Tần Thiên Lăng đi một hồi mới nhận ra, vợ mình biến mất.
Anh xoay người, nhìn xung quanh.
Lãng Minh hớt hả chạy đến.
"He...he...tôi xin lỗi."_Lãng Minh thở gấp
Nhưng bên cạnh Lãng Minh còn có Hắc Thần Doãn.
"Sao em đi cùng cậu ta?"
"Hồi nãy, tôi gặp anh ấy ở đằng kia.
Mà anh ấy cũng đến cuộc họp nên đi cùng."
Tần Thiên Lăng làm vẻ mặt lạnh nhạt.
Anh kéo Lãng Minh lại gần.
"Đi gần lại đây."
Tần Thiên Lăng đẩy Lãng Minh lên đi trước.
Anh ở đằng sau, chặn Hắc Thần Doãn.
Vào phòng họp, cả hai lại tranh giành ngồi cạnh Lãng Minh.
Buổi họp đó do văn phòng Tần Thiên Phong đảm nhiệm, Tử Hạ Vũ là người thuyết trình.
Lãng Minh chăm chỉ làm việc của mình.
Trong khi, Tần Thiên Lăng chăm chú vào buổi thuyết trình.
Hắc Thần Doãn thừa cơ.
"Lãng Minh, cậu làm thế này không đúng đâu.
Phải như thế này nè."
"À, vậy sao? Cảm ơn, phó chủ tịch."
Tần Thiên Lăng nghe thấy liếc một cái khiến Lãng Minh giật cả mình.
Anh kéo ghế Lãng Minh sát về phía anh.
"Em ngồi yên cho tôi."_Tần Thiên Lăng đe doạ
"Ha...ha...không có sao..."_Lãng Minh gượng cười với Hắc Thần Doãn
Tâm trạng Tần Thiên Lăng đột ngột chuyển sang màu đen.
Anh đập mạnh bàn.
"Trình bày thứ rác rưởi gì cho tôi xem đây."
"Tôi xin lỗi..."_Tử Hạ Vũ cúi đầu
"Thôi được rồi...cậu chuẩn bị cho tôi bản kể hoạch khác.
Cuộc họp kết thúc tại đây."
Lãng Minh hứng hở vì sắp được đi ăn trưa.
"Lãng Minh, cùng dùng bữa trưa đi."
_Hắc Thần Doãn
"Được thôi."_Lãng Minh lập tức trả lời
Chợt Lãng Minh nhận ra tảng đá to đang nổi giận.
Mặt Tần Thiên Lăng xám lại.
Lãng Minh cảm giác như Tần Thiên Lăng sẽ nhào tới đánh tới tấp Hắc Thần Doãn.
Lãng Minh sợ hãi vứt hết đồ đạc xuống bàn chạy tới ôm lấy Tần Thiên Lăng.
Rất may, lúc đó, mọi người đều
rời khỏi.
"Ha...ha...anh có bị làm sao không vậy?"_Lãng Minh đu lên người Tần Thiên Lăng để anh không manh động
Sau đó, Lãng Minh ra hiệu, kêu Hắc Thần Doãn rời đi.
Khi đã an toàn, Lãng Minh nhảy xuống đất.
"Xong việc rồi, tôi đi ăn trưa đây."
"Em đứng lại cho anh."
Tần Thiên Lăng bế Lãng Minh đặt lên bàn.
"Sao em dùng khuôn mặt này đi quyến rũ người khác?"_Tần Thiên Lăng
"Tôi không có.
Tôi nghĩ là anh hiểu lầm rồi.
Hắc Thần Doãn...."
"Im ngay."
Tần Thiên Lăng đớp lấy môi Lãng Minh mút mát.
"Sau này, em không được nhắc tên cậu ta trước mặt anh."
"Vâng..."_Người vợ ngoan ngoãn
"Bây giờ, em phải đi ăn trưa với anh."
"Ừm...tôi dọn đồ."
"Đưa hết cho anh.
Anh cầm giúp."
Lãng Minh lợi dụng lúc đó nhắn tin cho Hắc Thần Doãn.
"Tôi xin lỗi...không đi ăn trưa cùng anh được."
"Tiểu Minh...đi thôi."_Tần Thiên Lăng giục Lãng Minh
"Đi ngay..."
Về đến văn phòng, Đặng Tiêu Tư đã chuẩn bị sẵn bữa trưa.
Anh cũng điều tra ra thân phận của Lãng Huân.
"Boss Tần...đã có kết quả."
"Cậu làm tốt lắm."
Đặng Tiêu Tư rời đi.
Tần Thiên Lăng tiến lại, bế Lãng Minh ngồi vào lòng.
"Tiểu Minh, cho em xem cái này."
Lãng Minh chăm chú vào tờ giấy.
"Là Lãng Huân... năm trước, có người đã chết thay cậu ta sao? Làm thế nào mà cậu ta có thể giấu được thân phận tới bây giờ?"
"Em xem...Liêu Hiểu Đạt và Lãng Huân đã từng gặp qua rất nhiều lần.
Hai người chắc chắn có quan hệ gì đó."
"Nhưng Lãng Huân đã mất trí nhớ.
Làm thế nào có thể để cậu ta nhớ lại."
"Anh nói chuyện này với em là vì lý do này.
Em giúp cậu ta nhớ lại.
Anh không thể nói nhiều với em được.
Nhưng anh chắc chắn Lãng Huân liên quan với Liêu Hiểu Đạt.
Và Liêu Hiểu Đạt lại có liên quan đến cái chết của ba em."
"Mình có nên tin anh ấy không?"_
Nội tâm rối loạn Lãng Minh
Mặt Lãng Minh căng như dây đàn.
Lại quay về chuyện của bố Lãng Minh, cái chết của ông ấy đã quá ám ảnh với Lãng Minh.
Đã bao năm, anh đã cố gắng quên đi nó nhưng đã đến lúc để giải quyết triệt để việc này.
"Tiểu Minh...em đừng suy nghĩ nhiều.
Anh sẽ giúp em việc này.
Cứ tin tưởng vào anh là được."
Lãng Minh cười ngọt ngào.
"Cảm ơn anh vì đã nói với tôi.
Anh không giấu tôi việc gì là được."
Tần Thiên Lăng cho Lãng Minh ngồi ngay ngắn trong lòng anh.
"Dùng bữa trưa xong.
Anh đưa em đến một nơi."
Lãng Minh im lặng trầm tư thì bị Tần Thiên Lăng kéo cằm lại mà hôn đắm đuối.
"Đã bảo không cần lo mà."_Tần Thiên Lăng vuốt ve mái tóc của Lãng Minh
"Ngoan ngoãn mà ăn đi."
Hai vợ chồng nhà đó ngọt ngào ngồi như thế mà dùng bữa trưa.
"Tiểu Minh, lau miệng..."_Tần Thiên Lăng dùng khăn lau sạch đôi môi mỏng manh của Lãng Minh
"Anh định đưa tôi đi đâu?"
"Đến lúc em được biết tất cả những gì về anh."
"Thế có nghĩa là sao?"_Nội tâm Lãng Minh
Lãng Minh cứ thế bị vác ra xe.
Trên đường đi, Tần Thiên Lăng luôn dặn dò Lãng Minh phải nhớ kĩ đường đi.
Vì đây là căn cứ tổ chức xã hội đen của Tần Thiên Lăng.
Nơi đó nằm ở một khu vực vô cùng hẻo lánh.
Mặc dù là buổi trưa nhưng do có rất nhiều cây cối xung quanh nên cũng cho là khá tối.
Theo bản năng, Lãng Minh liền bám lấy tay Tần Thiên Lăng.
"Ở đây là đâu vậy?"_Lãng Minh run sợ
"Em sợ hả?"
Trong một giây tích tắc, Tần Thiên Lăng nhấc bổng Lãng Minh lên, ghì chặt vào lòng.
"Sao ở đây tối quá vậy?"
"Không cần phải sợ, tiểu bảo bối~"_
Tần Thiên Lăng xoa xoa lưng vợ
Tần Thiên Lăng từ từ tiến lại, gõ nhẹ vào cánh cửa sắt nhưng âm thanh lớn khinh khủng làm Lãng Minh phải co người bịt cả tai lại.
Cánh cửa sắt to lớn đó từ từ mở ra.
Bên trong là một căn phòng rất lớn, chứa cũng rất nhiều người.
Âm thanh nói chuyện lớn đến đáng sợ.
Tần Thiên Lăng bước vào với vẻ mặt lạnh như băng.
"Đại ca đã đến không tính tiếp đón sao?"_Cố Dạ Bạch hét to
Đoàn người kia lập tức im bặt, thay thế vào đó là những bước chân chạy loạn.
Vài giây sau, người đứng theo hàng lối vô cùng ngay ngắn.
Lãng Minh cũng khá sửng sốt trước cảnh tượng đó.
Những người đó gọi chồng anh là đại ca.
Vậy anh sẽ là gì ở đây.
Tướng tá tên nào ở đó đều thuộc tiêu chuẩn và trên cả tiêu chuẩn.
Mặt mày cũng không đến nổi tệ.
Lãng Minh đến đây thì có nhiều sự lựa chọn rồi.
Tần Thiên Lăng nhìn thấy ánh mắt của Lãng Minh là biết vợ anh lại giở thói háo sắc rồi.
"Tiểu Minh, em định nhìn đến bao giờ hả?"
Lãng Minh biết bị phát hiện lập tức chống chế.
"Tôi đếm xem là có bao người thôi."
"Em chẳng thể đếm nổi đâu.
Chừng một vài trăm người thôi..."
"Vài trăm người...cũng quá trời nhiều rồi đó."
_Continue_