Thức ăn trên bàn trong nháy mắt liền trở nên không còn hấp dẫn như trước, trong mắt cô bây giờ chỉ có hình dáng của Cố Khâm. Cho nên không ai đụng tới đồ ăn nữa, trước hết nên bàn về chuyện kết hôn.
"Mặc dù đây là một cuộc hôn nhân ngoài ý muốn, nhưng em có một yêu cầu, chúng ta phải cam đoan sẽ một lòng với đối phương, có được không?"
"Anh không có hứng thú với các mối quan hệ không rõ ràng khác."
"Vậy anh cũng không được bạo lực gia đình, em không đánh lại anh."
"Được."
"Xét thấy những biểu hiện vừa rồi, em quyết định sẽ chịu trách nhiệm với anh. Cố Khâm, chúng ta kết hôn đi." Cuộc đàm phán này so với tưởng tượng dường như thuận lợi hơn nhiều.
La Tiểu Tố biết Cố Khâm không yêu mình, nhưng cô vì tình cảm này mà tiến lên nhiều bước như vậy, vì chuyện kết hôn này, thậm chí cô chạy như bay tới bên anh.
Cô nguyện ý đem khát vọng một đời giao phó cho người đàn ông phía đối diện này. Mặc dù cô không quá hi vọng Cố Khâm sẽ yêu mình, nhưng đối với phần tình cảm của bản thân, cô không hề cảm thấy tiếc nuối.
Hình như người ngốc càng dễ thoả mãn, giống như La Tiểu Tố vậy.
Ngày lĩnh giấy chứng nhận kết hôn là một ngày nắng chói chang. La Tiểu Tố không ngừng sờ cuốn sổ màu đỏ, nhịp tim tăng mạnh. Trong giây phút này, cô tràn ngập hi vọng về tình yêu.
"Cái kia, trước hết chúng ta không cử hành hôn lễ chính thức được không?"
"Tại sao?"
"Trước hết không công khai, chờ quan hệ của chúng ta ổn định một chút."
Cố Khâm đột nhiên nghiêng người tới, "Em muốn ổn định thế nào?"
La Tiểu Tố đột nhiên bị hơi thở nam tính của anh vây lấy trêu chọc cho ý loạn tình mê, nhất thời nói không nên lời. Cố Khâm lại nói tiếp: "Hôn lễ vẫn phải làm, đã định rồi, cuối tháng mười, còn mấy tháng nữa, không vội."
La Tiểu Tố yên lặng tính thời gian, mấy tháng cơ mà, có lẽ đủ để cô nghiệm chứng xem đây là một giấc mộng hay chỉ là một vở kịch thất bại.
Bởi vì hai người không công khai quan hệ, cho nên La Tiểu Tố vẫn đi làm như bình thường, chỉ là sau khi tan tầm, cô sẽ trở về nhà của Cố Khâm.
Từ độc thân đến có một người tiến vào cuộc sống của mình, từ xa lạ đến thân thiết, La Tiểu Tố nhất thời chưa thích ứng được. Buổi tối cô còn đứng co ro trước cửa phòng, rụt rè hỏi Cố Khâm: "Chúng ta ngủ cùng một chỗ à?"
"Không phải ư?" Cố Khâm buồn cười nhìn phản ứng của La Tiểu Tố. Cô nhếch miệng, bộ dạng hiên ngang lẫm liệt, thế là anh không nhịn được mở miệng nói: "Khẩn trương gì chứ? Không phải đã ngủ rồi sao?"
La Tiểu Tố bóp trán, "Chuyện này, em không nhớ rõ lắm."
Cố Khâm ôm lấy La Tiểu Tố từ phía sau, nhẹ nhàng hôn lên tai cô, "Để anh giúp em nhớ lại một chút."