Nghẹo đầu nhìn cái thấy Tiểu Vi ở phía xa, nhìn tôi đầy căm thù, bên cạnh còn có mấy con nha đầu đang tức giận như kiểu cái mông nó chi phối cái đầu, máu nóng dồn lên, cứ chồm chồm lên chờ đợi ra tay cho cô ta.
Xa hơn chút nữa là bà mẹ kế mượn xe lần trước, cũng đang nhìn về phía tôi, bên cạnh bà ta là mấy bà già ăn mặc diêm dúa, lòe loẹt nhưng lạc bầy đàn, miệng nhọn, má hóp, mắt chó, cứ gườm gườm nhìn người khác.
Tôi nhìn qua một cái, đàn bà đành hanh thuộc cấp độ kém nhất, còn quá xa so với mẹ già tôi, đối với tôi mà nói, cho dù cả đám bọn họ có xông lên thì cũng chỉ là chuyện nhỏ!
Nhìn qua một lượt, những mụ đàn bà trong đám này chẳng ai có thể làm hại tôi được.
Tí nữa thì tôi ngửa mặt lên trời mà cười sằng sặc.
Độc cô cầu bại bại bại bại bại….a.
Tôi cười đắc ý, tôi cười đắc ý, cười đắc ý.
Cười suýt rơi cả cằm.
Tiểu Phiên nắm chặt lấy tay tôi:
"Anh sẽ bảo vệ em".
Tôi đắc ý cười.
Tôi là một con sói chạy tới giữa bầy cừu.
Tôi sợ ai chứ?
Ai cũng sợ tôi.
Anh cả và bố (bố chồng) luôn luôn đẹp trai, chúng tôi qua bên đó chào hỏi.
Anh cả và bố quý tôi không còn gì để nói, «phonglamlactuyet.wordpress.com» dường như đang muốn công bố với thiên hạ, đây là con dâu của nhà chúng tôi.
Ban đầu đám người nhà, bạn bè nhìn tôi với ánh mắt chả ra làm sao, bây giờ đều nhìn tôi với ánh mắt thân thiện.
Tôi cũng mấy chiêu học được khi xem phim truyền hình lúc h tối với mẹ già, cầm cốc rượu, đi khắp nơi làm quen với mọi người, luôn giữ vẻ con nhà khuê các.
Quỷ mới biết là hai tiếng trước tôi đi chợ mua rau và cãi nhau nảy nửa suýt chút nữa là đánh nhau với một bà chỉ vì xu!
Đời người đúng là lên voi xuống chó chả biết đâu mà lần, kích thích quá thì về bảo với mẹ già, mẹ già chắc chắn sẽ ghen tị đến nôn ra mất.
Khà khà khà khà khà.
Nhìn thấy Tiểu Vy và đám nha đầu quanh cô ta cứ nhìn theo tôi chạy khắp nơi, dường như sắp bùng nổ đến nơi, tôi cũng không nhẫn tâm.
Cho họ cơ hội bùng nổ vậy.
Tôi giả vờ đi hóng gió nên bước ra ngoài ban công. con nha đầu liền lao đến trước mặt tôi.
Đồ mặt dày, đồ không biết xấu hổ.
Đồ cướp bạn trai của người khác, đồ thối tha.
Mau trả lại Tiểu Phiên cho Tiểu Vy nếu không thì bọn tao không khách khí với mày.
Đồ đàn bà thối tha, đồ mặt dày! Lại còn bám theo anh Tiểu Phiên đến đây nữa!
Đúng là! Trình độ nhi đồng quá! Chỉ có chút sức thế này mà dám giúp người khác sao?
Tôi đau đớn thay khi nhìn gương mặt đỏ phừng phừng của mấy người họ.
Tôi cảm thấy mình cần phải cho họ mở rộng tầm mắt một tí, phải biết rằng «phonglamlactuyet.wordpress.com», thế nào mới đúng, đàn bà đanh đá cũng cần phải có tố chất.
Liếc mắt nhìn ra ngoài, bên ngoài không ai chú ý tới chúng tôi cả, âm thanh bên trong cũng đủ to rồi.
Tôi đập cốc rượu xuống đất, tay trái chống nạnh, tay phải chỉ người, chân phải gác lên lan can, lấy một hơi dài, mở miệng, dồn hơi nói:
"Cô là cái đồ thối tha có mẹ đẻ mà không có cha chăm, là loại con hoang, là đồ tạp chủng, là ngày, đồ con lừa nằm, đồ lợn làm, đồ vịt bò, cái nuôi, đồ mai rùa….".
Vừa tròn năm phút, tôi không còn hơi thở nữa!
Mấy con nha đầu đó há hốc miệng, trợn mắt nhìn tôi.
Kém cỏi, dám đứng trước mặt lão tổ tông đây mà bán môi buôn lưỡi à, định dùng mỡ lợn bôi trơn chắc!
Tôi gườm gườm ác độc nhìn bọn họ, gió đêm thổi bay tóc tôi, tay trái lấy cái búa trong túi ra.
Còn ai có ý kiến gì không?
Lùi lại!
Cứ thế mà tản.
Cái con Tiểu Vy nhoi lên đầu tiên.
Sửa sang lại mái tóc, tôi cười và bước ra.
Tiểu phiên đang tìm tôi khắp nơi, thấy tôi anh liền chạy vội tới, lo lắng nhìn tôi: "Sao rồi, sao rồi?".
Tôi cười: "Không sao, em hơi khó chịu một chút nên ra ngoài ban công hóng gió".
Tiểu Phiên: "Anh thấy Tiểu Vy và đám bạn của cô ta không thấy đâu cả, họ không làm khó em chứ?".
Tôi: "Không, em không thấy bọn họ đâu cả".
Tôi đảo mắt bốn phía, mấy con nha đầu còn đang ngồi xổm trong góc nhà.
Tôi lừ mắt.
Chạy rồi!
Đắc ý uống một ngụm rượu, suy nghĩ xem lần sau dạy dỗ Tiểu Vy thế nào, để cô ta biết sự lợi hại của tôi.