Đào Cốc Lục Tiên nhục mạ Tả Lãnh Thiền
Ngọc Cơ Tử nghe Tả Lãnh Thiền hỏi ý kiến về việc hợp nhất Ngũ nhạc kiếm phái liền vênh mặt ra chiều đắc ý, giơ thiết kiếm lên đáp:
- Việc hợp nhất Ngũ nhạc kiếm phái chẳng riêng gì phái Thái Sơn của bọn tại hạ mà cả năm phái chúng ta từ trên xuống dưới chẳng ai là không ưng thuận, ngoại trừ những kẻ hám danh ham lợi riêng tư cho mình, chẳng nghĩ lợi ích chung như Thiên Môn đạo nhân mà thôi. Nhưng nay tại hạ đứng ra chấp chưởng công việc bổn phái thì không còn điều gì trở ngại nữa. Thưa Tả minh chủ! Toàn thể phái Thái Sơn nguyện gắng sức hết lòng phục vụ lão nhân gia để làm vẻ vang cho Ngũ nhạc kiếm phái. Nếu có kẻ nào có ác tâm định phá rối công cuộc lớn lao này thì tệ phái trước tiên sẽ xung phong trừ diệt họ quyết chẳng dung tha.
Ngọc Cơ Tử dứt lời, hơn trăm đệ tử phái Thái Sơn đồng thanh hô lớn:
- Toàn thể phái Thái Sơn triệt để ủng hộ công cuộc thống nhất Ngũ nhạc kiếm phái! Hết thảy đệ tử bản phái quyết trừ diệt kẻ nào phản đối công cuộc này.
Bọn người này tuy không nhiều nhưng chúng đồng thanh reo hò nên thanh âm cũng vang dội cả một vùng núi non.
Cứ tình hình đó mà xét đoán thì đủ biết bọn này đã toa rập Tả Lãnh Thiền và đã được huấn luyện trước khi phát động. Nếu không thì chẳng khi nào cử động của hơn trăm người lại ăn khớp thành một điệu được.
Hơn nữa Ngọc Cơ Tử xưng hô Tả Lãnh Thiền cực kỳ cung kính, một điều lão nhân gia, hai điều lão nhân gia càng tỏ rõ Tả Lãnh Thiền đã ngấm ngầm mưu tính với họ, kẻ tung người hứng rồi diễu võ dương oai hòng làm chột dạ những người có ý phản đối để họ không dám lên tiếng.
Tội nghiệp cho bọn đệ tử của Thiên Môn đạo nhân! Ðứng trước cái chết nhục nhã và bi thảm của sư phụ họ cũng đành yên lặng. Tuy họ không dám lên tiếng nhưng ngấm ngầm nghiến răng mà rủa thầm những quân tàn bạo.
Có người nắm tay tự thề với mình:
- Một ngày kia ta thề giết cho bằng được Tả Lãnh Thiền và Ngọc Cơ Tử để báo cừu tuyết hận cho sư phụ.
Tả Lãnh Thiền dõng dạc nói:
- Thế là trong Ngũ nhạc kiếm phái chúng ta lại được thêm hai phái Hành Sơn và Thái Sơn tỏ ý tán đồng việc hợp phái. Vậy công cuộc này dĩ nhiên có thể thành tựu. Ða số đã công nhận việc hợp phái chỉ có lợi chứ không có hại, vậy tệ phái xin đứng thành khối sau lưng các vị để phụng sự cho công cuộc chung trong năm phái ta.
Lệnh Hồ Xung nghe Tả Lãnh Thiền nói vậy bất giác cười lạt tự nghĩ:
- Việc này hoàn toàn do một mình thằng cha này bày mưu tính kế để thôn tính năm phái, thế mà ngoài miệng hắn vẫn nói là đứng sau lưng mọi người, tựa hồ hắn đi theo kẻ khác chứ không phải chính hắn chủ mưu.
Tả Lãnh Thiền ngừng lại một chút rồi lớn tiếng hỏi:
- Ba phái Tung Sơn, Hành Sơn và Thái Sơn đã đồng ý việc thống nhất năm phái, tại hạ chưa hiểu ý kiến của phái Hằng Sơn và Hoa Sơn thế nào? Chẳng hay quý vị có hưởng ứng chăng?
Tả Lãnh Thiền không chờ cho hai phái trả lời, hắn lại nói tiếp:
- Riêng về phái Hằng Sơn thì vị tiền chưởng môn là Ðịnh Nhàn sư thái đã mấy lần thương nghị với tại hạ. Ðịnh Nhàn sư thái rất hoan nghênh việc hợp nhất Ngũ nhạc kiếm phái và thường giục tại hạ xúc tiến công cuộc này cho mau thành hiệu quả đặng đối phó với mọi biến chuyển bên ngoài. Còn Ðịnh Tĩnh và Ðịnh Dật sư thái cũng cùng một ý kiến như Ðịnh Nhàn sư thái.
Ðột nhiên trong đám đông, một thanh âm trong trẻo của thiếu nữ cất lên:
- Theo chỗ tiểu nữ biết thì Tả chưởng môn nói thế là không đúng sự thực. Trước khi chưa viên tịch, tệ chưởng môn và hai vị sư bá sư thúc đã tỏ ra cực lực phản đối việc hợp nhất Ngũ nhạc kiếm phái. Bất hạnh ba vị lão nhân gia liên tiếp từ trần cũng chỉ vì nguyên nhân đã tỏ ý chống đối việc hợp phái này. Tại sao Tả chưởng môn lại đem ý kiến của mình rồi đặt điều dựng đứng gán cho ba vị tôn trưởng của tệ phái đã quá cố.
Quần hùng liền nhìn về phía người vừa phát ra thanh âm.
Người lên tiếng vừa rồi là một cô gái nhỏ nhắn mà dong nhan diễm lệ. Cô là nữ đệ tử của phái Hằng Sơn tên gọi Trịnh Ngạc.
Tả Lãnh Thiền khoan thai đáp:
- Ðịnh Nhàn sư thái là một nhân vật thế nào, chẳng riêng gì lão phu mà bạn hữu võ lâm đều biết tiếng. Sư thái đã kiến văn rộng rãi lại lắm mưu nhiều trí. Thật là một nhân vật đầy đủ uy tín trong Ngũ nhạc kiếm phái, nên lão phu kính phục vô cùng.
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Tuy Ðịnh Nhàn sư thái thuộc hàng nữ lưu song là người biết nhiều hiểu rộng, bản lãnh cao cường, ngay những bạn râu mày cũng ít kẻ bì kịp. Nhưng hỡi ơi! Ðịnh Nhàn sư thái chẳng may bị gian đồ hãm hại tại chùa Thiếu Lâm. Giả tỷ Ðịnh Nhàn sư thái hôm nay còn tại thế thì theo ý lão phu chức chưởng môn của Ngũ Nhạc phái không còn ai là người xứng đáng hơn để mà suy tôn.
Tả Lãnh Thiền nói tới đây lộ vẻ buồn rầu dường như luyến tiếc một nhân vật tài ba lỗi lạc. Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Ngày trước cùng ba vị sư thái phái Hằng Sơn thương nghị, tại hạ đã chủ trương việc hợp phái, phải mở cuộc đại hội ra mắt võ lâm để suy tôn Ðịnh Nhàn sư thái lên nắm quyền chưởng môn Ngũ nhạc phái. Lúc đó Ðịnh Nhàn sư thái thật tình khiêm nhượng chối từ. Sau tại hạ hết sức trình bày lẽ thiệt hơn và nêu cao công nghĩa mới thuyết phục được Ðịnh Nhàn sư thái không còn đường từ chối.
Tả Lãnh Thiền thở dài nói tiếp:
- Than ơi! Một vị nữ anh hùng chịu đứng ra gánh vác việc lớn cho Ngũ Nhạc phái, ngờ đâu công chưa thành danh chưa toại đã hóa ra người thiên cổ! Ðịnh Nhàn sư thái bỏ mình ở chùa Thiếu Lâm một cách vô cùng bi thảm khiến cho những ai còn sống sót phải thương xót và ca thán.
Tả Lãnh Thiền quả là một tên thâm mưu, nham hiểm khôn lường. Một mặt hắn cố ý nâng cao địa vị Ðịnh Nhàn sư thái lên để quần đệ tử phái Hằng Sơn dẹp bớt lòng bất mãn với hắn mặt khác hai lần hắn nhắc tới việc Ðịnh Nhàn bị thảm tử tại chùa Thiếu Lâm để phái ngày gánh lấy trách nhiệm. Dù cho kẻ hạ sát Ðịnh Nhàn sư thái không phải là người Thiếu Lâm nhưng chùa Thiếu Lâm là một nơi thánh địa, đồng thời là sao bắc đẩu của võ lâm mà để cho hai vị cao nhân về võ học bỏ mình tại đó thì tỏ ra phái này dấu không đồng mưu với hung thủ cũng mang tiếng là đề phòng sơ sót hoặc dung túng cho hung phạm giết người rồi trốn thoát.
Tả Lãnh Thiền vừa dứt lời bỗng có thanh âm ồm ồm cất lên:
- Tả chưởng môn nói vậy là không đúng sự thực. Trong buổi hội họp hôm đó Ðịnh Nhàn sư thái bảo với lão phu rằng: theo ý kiến của lão nhân gia thì nên suy tôn Tả minh chủ lên làm chưởng môn Ngũ nhạc phái.
Tả Lãnh Thiền nghe nói vậy thì trong bụng mừng thầm liền đưa mắt xem ai đã nói câu đó thì thấy người kia đầu hươu mắt chuột hình dong cổ quái. Hắn không biết là ai nhưng coi mầu áo đen thì cho là một nhân vật ở phái Hằng Sơn. Tuy hắn trong lòng hý hửng nhưng không để lộ ra ngoài mặt, cất tiếng đáp:
- Cao tính đại danh tôn huynh là gì? Tả mỗ chưa được quen biết. Thưa tôn huynh! Hôm đó Ðịnh Nhàn sư thái quả có nói vậy nhưng Tả mỗ nghĩ mình đem so với lão nhân gia thì hãy còn kém xa lắm.
Người nói câu vừa rồi chính là Ðào Căn Tiên. Lão hắng giọng một tiếng rồi giới thiệu:
- Lão phu là Ðào Căn Tiên, còn vị này là bào đệ của lão phu.
Tả Lãnh Thiền nghiêng mình thi lễ nói:
- Té ra là các vị. Tả mỗ có lòng ngưỡng mộ từ lâu nay mới hân hạnh được gặp mặt.
Ðào Căn Tiên hỏi lại:
- Tả minh chủ nói là ngưỡng mộ bọn lão phu hay nhưng lão phu không hiểu Tả minh chủ ngưỡng mộ về bản lãnh cao cường hay về kiến văn xuất chúng của bọn lão phu?
Tả Lãnh Thiền nghe Ðào Căn Tiên nỏi câu này không khỏi cười thầm nghĩ bụng:
- Thằng cha này nói nhăng rồi! Té ra y chỉ là một tên ngớ ngẩn.
Nhưng hắn nghĩ tới Ðào Căn Tiên ra chiều o bế mình liền đáp:
- Chẳng những sáu vị bản lãnh cao thâm mà kiến văn lại càng xuất chúng. Tả mỗ ngưỡng mộ các vị cả về võ công lẫn kiến thức.
Ðào Căn Tiên lên tiếng:
- Tình thực mà nói thì võ công anh em tại hạ cũng chẳng có chi đáng kể. Cá sáu người liên thủ hiệp lực dĩ nhiên là cao hơn Tả minh chủ nhưng lấy một chọi một thì bọn tại hạ bì với Tả minh chủ thế nào được?
Ðào Hoa Tiên nói theo:
- Riêng về phần kiếm văn thì anh em tại hạ cao xa hơn Tả minh chủ rất nhiều.
Tả Lãnh Thiền thấy Ðào Hoa Tiên tự cao tự đại thì có ý không bằng lòng. Hắn chau mày hắng dặng một tiếng rồi hỏi lại:
- Lời tôn huynh nói có đúng thế chăng?
Ðào Hoa Tiên đáp:
- Nhất định là đúng vì chính Ðịnh Nhàn sư thái cũng công nhận như vậy.
Ðào Căn Tiên lại nói:
- Ðịnh Nhàn, Ðịnh Tĩnh và Ðịnh Dật sư thái hôm đó ngồi trong am nhàn đàm, ba vị lão nhân gia có đề cập đến việc hợp nhất Ngũ nhạc kiếm phái. Ðịnh Dật sư thái mở đầu câu chuyện: "Ngũ nhạc kiếm phái không hợp nhất thì thôi, bằng hợp nhất thì phải thỉnh Tả Lãnh Thiền tiên sinh ở phái Tung Sơn lên đảm nhiệm chức chưởng môn". Tả minh chủ thử nghĩ coi câu nói của Ðịnh Dật sư thái đó có đúng không?
Tả Lãnh Thiền đáp:
- Ðó là Ðịnh Dật quá coi trọng Tả mỗ mà nói như vậy, nhưng Tả mỗ không dám.
Ðào Căn Tiên nói:
- Tả minh chủ chớ vội mừng. Ðịnh Dật sư thái nói vậy nhưng Ðịnh Tĩnh sư thái tiếp lời: "Phóng tầm mắt nhìn ra các bậc anh hùng hảo hán trong hoàn vũ thì Tả chưởng môn cũng đáng kể là một nhân vật trong đám này. Có điều phải tôn y lên làm chưởng môn nhân cho Ngũ Nhạc phái chỉ là chuyện tạm bợ trong lúc nhiều người. Vì y tham tâm quá đáng thành ra bụng dạ hẹp hòi, kém lượng bao đoan. Y mà lên làm chưởng môn Ngũ nhạc phái thì nữ đệ tử dưới trướng chúng ta phải đau khổ lắm đấy!
Ðào Căn Tiên nói theo:
- Sau khi hai vị Ðịnh Tĩnh dứt lời, Ðịnh Nhàn sư thái đưa ra ý kiến: "Tính đến chuyện chí công vô tư thì chẳng ai hơn lục vị anh hùng ở đây. Các vị đó chẳng những võ nghệ siêu quần mà lại kiến văn xuất chúng. Thực là những nhân vật có đầu đủ tư cách làm chưởng môn Ngũ nhạc phái.
Tả Lãnh Thiền cười lạt hỏi:
- Sáu vị anh hùng mà Ðịnh Nhàn sư thái nói đó là sáu vị nào?
Ðào Hoa Tiên đáp ngay:
- Không dám! Chính là sáu anh em tại hạ.
Ðào Hoa Tiên vừa nói câu này, mấy ngàn người đều cười ầm lên. Tiếng cười vang động cả góc trời.
Có đến quá nửa quần hùng chẳng biết Ðào Cốc lục tiên là ai nhưng thấy bọn họ hình dong cổ quái, thái độ hoạt kê, lại tự xưng là anh hùng nói những gì võ nghệ siêu phàm, kiến văn xuất chúng nên không nhịn cười được.
Tiếng cười vừa lắng dịu, Ðào Căn Tiên lại nói:
- Ðịnh Nhàn sư thái vừa nhắc tới lục vị anh hùng thì Ðịnh Tĩnh và Ðịnh Dật hai vị sư thái liền nghĩ ngay tới anh em tại hạ rồi hoan hô nhưng giữa lúc ấy Ðịnh Dật sư thái cãi thế nào, các vị huynh đệ có ai nhớ không?
Ðào Thực Tiên đáp liền:
- Tiểu đệ nhớ lắm. Ba vị lão nhân gia đang vỗ tay hoan hô thì Ðịnh Dật sư thái bật ngay: "Ðem Ðào Cốc lục tiên so với Phương Chứng đại sư chùa Thiếu Lâm thì kiến thức bọn họ hãy còn thua một chút mà đem so với Xung Hư đạo trưởng ở phái Võ Ðương thì võ công lại không bì kịp. Như vậy Ðào Cốc lục tiên cũng chưa phải là những nhân vật xứng đáng làm chưởng môn cho Ngũ nhạc phái, mặc dầu trong Ngũ nhạc kiếm phái ta không có nhân vật nào bằng họ. Vậy hai vị sư thư tính sao? Khi đó Ðịnh Tĩnh sư thái không cho lời nói của Ðịnh Dật là đúng hoàn toàn. Lão nhân gia đáp ngay: "Theo ý kiến của ta thì không đúng như vậy. Ðịnh Nhàn sư muội đây cả võ công lẫn kiến thức có kém gì Ðào Cốc lục tiên? Ðáng tiếc chúng ta là hàng nữ lưu lên làm chưởng môn Ngũ nhạc phái, lãnh đạo hơn hai ngàn anh hùng hảo hán thì có điều bất tiện mà thôi. Vì vậy chúng ta đành suy tôn Ðào Cốc lục tiên là phải.
Lệnh Hồ Xung càng nghe Ðào Cốc lục tiên lý luận lại càng tức cười. Chàng biết rõ Ðào Cốc lục tiên có ý quấy phá Tả Lãnh Thiền. Nhưng chính Tả Lãnh Thiền đã dựng lên những câu nói của người đã quá cố, nên Ðào Cốc lục tiên cũng theo thể thức đó mà bài xích hắn, thế là hắn đã đeo đòn gánh để đè vai mình. Tuy hắn căm tức vô cùng mà không làm gì được bọn Ðào Cốc lục tiên.
Quần hùng tụ hội trên núi Tung Sơn nghe ba anh em Ðào Cốc lục tiên thuật lại những lời nghị luận của ba vị sư thái Ðịnh Tĩnh, Ðịnh Nhàn và Ðịnh Dật phái Hằng Sơn số đông cũng biết là sáu lão bịa đặt ra. Trừ bọn Tung Sơn và một số rất ít người ngoài bị Tả Lãnh Thiền hăm dọa hay bị lôi cuốn về về phe với hắn, còn hầu hết không tán thành việc hợp nhất Ngũ nhạc kiếm phái. Những bậc nhìn xa hiểu rộng như Phương Chứng phương trượng chùa Thiếu Lâm, Xung Hư đạo trưởng chưởng môn phái Võ Ðương còn lo rằng nếu Tả Lãnh Thiền lên làm chưởng môn Ngũ nhạc phái lực nhiều thế mạnh là một mối họa lớn cho võ lâm.
Hai vị thấy Thiên Môn đạo nhân bị uổng mạng một cách cực kỳ thê thảm mà Tả Lãnh Thiền dựng mặt dựng mũi thì càng thêm tức giận chán ghét. Có người bụng bảo dạ:
- Ngũ nhạc kiếm phái mà hợp nhất thì uy thế Tả Lãnh Thiền lớn mạnh rất nhiều mà phái mình đứng vào hàng nhược tiểu càng thêm hổ thẹn.
Lệnh Hồ Xung cùng quần đệ tử phái Hằng Sơn tự nhủ:
- Ba vị sư thái phái mình toàn là những bậc lão ni đắc đạo đều bị Tả Lãnh Thiền ám hại. Mong sao có cơ hội giết chết hắn mới hả giận.
Xem chừng ý chí phản đối Tả Lãnh Thiền rất mãnh liệt. Vì thế mà quần hùng biết Ðào Cốc lục tiên bịa chuyện ba hoa nhưng họ rập mẫu của Tả Lãnh Thiền khiến hắn không làm gì được, ai nấy đều thích chí cười rộ. Nhất là bọn trẻ tuổi nóng nẩy không có ý e dè bật lên tiếng cười ầm ĩ.
Ðột nhiên có tiếng ồm ồm cất lên hỏi:
- Ðào Cốc lục quái! Những lời nói của Ðịnh Nhàn sư thái mà các ngươi vừa kể đó có ai nghe thấy không?
Ðào Căn Tiên dõng dạc đáp:
- Vụ này có đến mấy chục đệ tử phái Hằng Sơn đã nghe rõ.
Rồi lão quay lại hỏi Trịnh Ngạc:
- Trịnh cô nương! Có đúng thế không?
Trịnh Ngạc bấm bụng nhịn cười hỏi Tả Lãnh Thiền:
- Ðào Cốc lục tiên nói đúng lắm! Thưa Tả minh chủ! Sư phụ tiểu nữ tán thành việc hợp nhất Ngũ nhạc kiếm phái có những ai ghe thấy? Này! Các vị sư tỷ, sư muội bản phái có những ai nghe thấy những lời của sư phụ như Tả minh chủ vừa nói không?
Quần đệ tử phái Hằng Sơn đồng thanh đáp:
- Tả minh chủ nói thế thì mình biết thế, chứ ai mà nghe thấy?
Trong đám quần hào bỗng có người lớn tiếng:
- Ðây chắc là Tả chưởng môn bịa chuyện, chưa có gì chứng minh sự thực.
Lại một thanh âm nữ đệ tử cất lên:
- Nếu câu chuyện này đúng sự thực thư sư phụ chúng ta đã so sánh Tả chưởng môn với Ðào Cốc lục tiên và người đặt niềm tin vào Lục tiên nhiều hơn. Vả lại chúng ta đã ở dưới trướng ba vị sư thái lâu năm có lý nào lại không hiểu thâm ý của các vị lão nhân gia?
Quần hùng lại cười ầm cả lên.
Ðào Chi Tiên cất giọng oang oang:
- Phải rồi! Những lời bọn Ðào mỗ vừa nói toàn là sự thực. Ðịnh Nhàn sư thái còn hỏi Ðịnh Tĩnh và Ðịnh Dật sư thái: "Trường hợp mà năm phái hợp nhất thì chỉ lập một vị chưởng môn mà Ðào Cốc lục tiên những sáu vị thì biết lập ai?" Các vị huynh đệ! Có vị nào còn nhớ lúc đó Ðịnh Tĩnh sư thái trả lời ra sao không?
Ðào Hoa Tiên đáp:
- Vụ này... à phải rồi! Lúc đó Ðịnh Tĩnh sư thái nói: "Ngũ nhạc kiếm phái hợp nhất thì được những năm trái núi Thái Sơn, Hành Sơn, Hoa Sơn, Hằng Sơn và Tung Sơn lại ở năm phương vị riêng biệt: Ðông, Tây, Nam, Bắc và Trung thì sao hợp liền vào làm một khối được? Tả Lãnh Thiền đâu phải là đức thượng đế có quyền di sơn đảo hải để chụm năm tòa núi lớn này vào một chỗ? Như vậy thỉnh sáu vị Ðào Cốc lục tiên chia nhau năm vị năm trái núi. Còn ngọn cao nhất thì dành cho vị tổng chưởng môn cũng được chứ sao?". Ðịnh Dật sư thái liền nói: "Sư tỷ thật là cao kiến! Thế ra bậc cha mẹ của Ðào Cốc lục tiên ngày xưa đã tiên tri sau này Tả Lãnh Thiền mưu đồ hợp nhất Ngũ nhạc kiếm phái nên sinh ra sáu anh em lão cho vừa đúng số, chứ không sinh năm hoặc bảy.. thật đáng bội phục".
Quần hùng nghe Ðào Hoa Tiên nói vậy đều cười ầm lên. Tiếng cười lần này còn vang dội hơn mấy lần trước.
Tả Lãnh Thiền chuẩn bị cuộc đại hội bữa nay cho thật trang trọng để anh hùng thiên hạ đem lòng kính sợ. Hắn có ngờ đâu lại xẩy chuyện lục quái đầu hươu tai chuột quấy phá nói càn nói bậy khiến cho điển lễ bữa nay biến thành trò đùa.
Tả Lãnh Thiền tuy uất hận Ðào Cốc lục tiên không biết đến thế nào mà nói, nhưng đứng địa vị chủ nhân không tiện nổi hung một cách khinh xuất. Hắn cố đè nén cơn tức giận, gắng gượng bình tĩnh nhủ thầm:
- Hãy chờ xong việc lớn, ta mà không tru diệt được sáu tên quỷ sứ này thì không phải là Tả Lãnh Thiền.
Ðột nhiên Ðào Thực Tiên khóc hu hu. Hắn vừa khóc vừa la:
- Không được! Nhất định không được! Từ ngày sơ sinh cho đến bây giờ, sáu anh em ta vẫn không rời nửa bước. Nếu từ nay phải chia lòa mỗi người ở một nơi thì nhất định tiểu đệ không chịu.
Hắn khóc hai mắt đỏ hoe đầm đìa giọt lệ, tựa hồ lâm vào cảnh sinh tử biệt ly tới nơi rồi chứ không phải chuyện đùa.
Ðào Căn Tiên tìm lời khuyên giải:
- Lục đệ không nên phiền não. Sáu anh em ta như cây liền cành nhất định không chịu chia lìa. Ðiều mà Lục đệ không muốn thì tiểu huynh cùng mấy vị huynh kia cũng không ưa đâu. Có điều quần hùng thiên hạ đều muốn giao chức chưởng môn Ngũ nhạc phái này cho sáu anh em ta vì ngoài bọn ta không ai xứng đáng. Muốn tránh khỏi sự chia ly chi bằng chúng ta ra sức phản kháng việc hợp nhất Ngũ nhạc phái là yên.
Cả năm anh em Ðào Cốc lục tiên cũng hùa theo, đồng thanh lên tiếng:
- Phải đấy! Phải đấy! Cứ duy trì Ngũ nhạc kiếm phái như hiện nay là hơn, hợp nhất cũng chẳng ích gì.
Ðào Thực Tiên đổi sầu làm vui. Hắn cười nói:
- Nếu việc hợp nhất Ngũ nhạc kiếm phái là điều cần thiết không thể tránh được thì cũng phải hoãn lại một thời gian để tìm lấy một nhân vật đại anh hùng, đại hào kiệt oai danh lừng lẫy, đức vọng cao thâm hơn anh em chúng ta hay ít ra cũng tương đương để suy tôn lên làm chức chưởng môn. Khi đó sẽ tính đến công cuộc hợp nhất Ngũ nhạc kiếm phái vào làm một cũng chưa muộn, hà tất phải hấp tấp làm ngay bây giờ?
Ðào Cốc lục tiên bảo nhau quấy phá việc hợp phái kiếm khiến cho Tả Lãnh Thiền tức giận vô cùng, bụng bảo dạ:
- Nếu ta để mấy thằng cha người không ra người ngợm không ra ngợm này lăng líu hoài thì biết đến bao giờ cho xong việc? Âu là ta phải chẹn họng chúng mới được.
Quyết định rồi Tả Lãnh Thiền cất giọng the thé nói:
- Chức chưởng môn phái Hằng Sơn là do sáu vị anh hùng chấp chưởng hay ở trong tay người khác nắm giữ? Nếu các vị không phải là chưởng môn thì sao lại định đoạt được công việc của phái này?
Ðào Chi Tiên đáp:
- Nếu sáu anh em chúng ta muốn làm chưởng môn phái Hằng Sơn thì sao lại không được. Có điều chúng ta nghĩ rằng lão Tả đã làm chưởng môn phái Tung Sơn mà chúng ta lại làm chưởng môn phái Hằng Sơn thì ra giữa chúng ta và lão Tả cùng một phường hay sao? Vì thế mà vụ này...
Ðào Hoa Tiên xem vào:
- Sáu vị anh hùng chúng ta mà đồng hàng với lão họ Tả thì còn chi là địa vị đại anh hùng? Vì thế nên chức chưởng môn phái Hằng Sơn đành phải thỉnh Lệnh Hồ công tử ra gánh vác.
Tả Lãnh Thiền không nhịn được nữa, hơi thở hồng hộc, hai mắt đỏ ngần cơ hồ bốc lửa. Hắn quay sang trách cứ Lệnh Hồ Xung:
- Lệnh Hồ công tử! Công tử đã làm chưởng môn phái Hằng Sơn mà sao không giáo huấn bọn đồ đệ, để bọn chúng ăn càn nói rỡ, ba hoa khoác lác trước mặt các anh hùng thiên hạ thì còn ra thể thống gì nữa?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Sáu vị họ Ðào là những người chất phác ngay thẳng nhanh chân lẹ miệng, sao lại bảo người ta ăn càn nói rỡ? Các vị đó tường thuật những lời di ngôn của Ðịnh Nhàn sư thái, tiền chưởng môn phái Hằng Sơn còn có phần dễ tin hơn kẻ phía ngoài cố ý bịa đặt.
Tả Lãnh Thiền tức giận Lệnh Hồ Xung chẳng kém gì Ðào Cốc lục tiên nhưng hắn cố nhịn, buông tiếng cười lạt rồi lớn tiếng hỏi:
- Phải chăng quý phái có điều dị nghị về việc hợp nhất Ngũ nhạc phái bữa nay?
Lệnh Hồ Xung lắc đầu ung dung đáp:
- Phái Hằng Sơn của tại hạ không có ý kiến riêng về vụ này. Bọn tại hạ còn chờ xem ý kiến phái Hoa Sơn mới quyết định được. Nhạc tiên sinh chưởng môn phái Hoa Sơn là ân sư truyền thụ võ nghệ cho tại hạ từ lúc vỡ lòng. Hiện nay vì trường hợp bất đắc dĩ tại hạ phải qua phái khác, nhưng suốt đời tại hạ chẳng bao giờ quên được những lời giáo huấn của ân sư.
Tả Lãnh Thiền nghe chàng nói vậy ra chiều thỏa mãn hỏi lại:
- À! Ra thế Lệnh Hồ công tử quyết nghe theo ý kiến của Nhạc tiên sinh phải không?
Lệnh Hồ Xung lớn tiếng đáp:
- Ðúng thế! Phái Hằng Sơn của bọn tại hạ nhất định bắt tay hiệp lực với phái Hoa Sơn.
Chàng nói câu này cố ý để cho Nhạc Bất Quần nghe tiếng.
Tả Lãnh Thiền liền quay sang phía phái Hoa Sơn thủng thẳng hỏi:
- Nhạc tiên sinh! Chắc tiên sinh đã nghe rõ Lệnh Hồ chưởng môn vừa nói gì? Y là người thủy chung lúc nào cũng nhớ tình xưa nghĩa cũ. Thật đáng khen và đáng phục. Vậy tiểu đệ xin hỏi Nhạc huynh tán thành hay phản đối? Lệnh Hồ chưởng môn đã tuyên bố nhất nhất hành động theo Nhạc huynh. Vậy xin Nhạc huynh cho biết ý kiến!
Nhạc Bất Quần ung dung đáp:
- Trước khi Tả minh chủ hỏi câu này, tại hạ đã suy nghĩ rất nhiều về việc hợp phái. Tuy nhiên muốn tìm ra được đáp án tận thiện tận mỹ thật không phải là chuyện dễ dàng...
Quần hùng nghe Nhạc Bất Quần nói lửng lơ, ai nấy đều hướng mục quang ngó về phía lão. Số đông nghĩ bụng:
- Phái Hành Sơn đã phản đối rõ rệt nhưng thế đơn lực bạc. Phái Thái Sơn lại nội bộ lủng củng. Hai phái này dù muốn phản kháng Tả Lãnh Thiền cũng không thể được. Bây giờ chỉ còn trông vào hai phái Hoa Sơn, Hằng Sơn viện lực cho thì mới đủ sức đối nghịch lại phái Tung Sơn.
Bỗng nghe Nhạc Bất Quần nói tiếp:
- Kể từ ngày khai môn lập phái, Hoa Sơn phái của bọn tại hạ đã được hơn một trăm năm. Trung gian tệ phái đã xẩy cuộc đấu tranh nội bộ giữa hai phe kiếm tông và khí tông. Vụ này các vị tiền bối võ lâm đều biết cả. Mỗi khi tại hạ nghĩ tới cuộc tương tàn giữa hai phe lại ớn lạnh xương sống, đến nay vẫn còn khủng khiếp.
Nhạc Bất Quần thanh âm rất vang dội có thể ra xa tới mấy dặm. Mỗi câu chấm dứt đều có tiếng vọng quanh trở lại đập vào màng tai.
Lệnh Hồ Xung mừng thầm nghĩ bụng:
- Hiện nay sư phụ ta luyện Tử hà thần công chắc đã tới trình độ tối cao nên thanh âm được nội lực vận vào thành mãnh liệt hơn trước nhiều có điều mình không hiểu là trước kia lão nhân gia thường căn dặn: việc tương tranh giữa hai phe trong bản phái là một chuyện rất xấu xa cần hết sức giữ bí mật, không được tiết lộ ra ngoài. Không hiểu tại sao bây giờ lão nhân gia lại nói huỵch toẹt ra trước hàng ngàn hào kiệt võ lâm.
Nhạc Bất Quần lại nói tiếp:
- Vì thế mà tại hạ nhận thấy rằng các phe đảng, môn phái hợp lại được còn hay hơn là phân tán ra. Sự phân tán trên giang hồ trải hàng ngàn năm đã gây những vụ thù hằn chém giết không bao giờ chấm dứt. Số bạn đồng đạo võ lâm bị chết uổng không biết lên tới bao nhiêu mà kể? Xét cho cùng thì kiếp nạn giang hồ gây ra chỉ vì ý kiến riêng rẽ bè phái. Tại hạ nghĩ rằng nếu khắp võ lâm thiên hạ không có môn hộ bang phái riêng biệt, thiên hạ biết thành một nhà. Ai ai cũng coi nhau như huynh đệ đồng bào thì những tai nạn huyết kiếp mười phần bớt được đến chín. Các vị anh hùng hào kiệt đã không phải bỏ mình trong lúc tráng niên thì dĩ nhiên số cô nhi quả phụ trên đời không còn mấy nữa.
Nhạc Bất Quần nói những câu này bằng một giọng hùng mạnh mà thánh thót, nó có ngụ ý kính sợ thiên luân, thương người đồng đạo, lão tỏ ra có tâm tính một người hiền triết, khiến những người nghe đều gật đầu khen phải. Có người thì thào bàn tán:
- Ðồng đạo võ lâm thường kêu Nhạc Bất Quần chưởng môn phái Hoa Sơn là Quân tử kiếm thì ra tiếng đồn của lão không ngoa. Tiến sinh đúng là một nhân giả đầy lòng từ thiện.
Nhạc Bất Quần lại nói tiếp:
- Ðáng tiếc là các môn phái võ lâm tu luyện võ thuận theo những nguồn gốc khác nhau, vì thế các môn phái đã có sự cách biệt do những môn võ công gây nên rồi. Như vậy mà bây giờ muốn cho những người luyện võ không phân biệt môn phái để thành thiên hạ nhất gia là một việc khó khăn không biết đến thế nào mà nói.