Tiếu Ngạo Thần Điêu

chương 52: kẻ cướp gặp bà già

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cách Hoa Sơn dặm đường, có một thành trấn nhỏ gọi là Hoa Hà, Hoa Hà trấn tuy nhỏ, hộ dân chưa đến , nhưng do ở gần núi, sơn thổ, thú rừng vô số, xung quanh lại được sông lớn bao quanh, cá tôm dồi dào, kinh thương, lái buôn hay qua lại, nên đời sống vô cùng sung túc. Cũng vì thế Hoa Hà trấn mở ra rất nhiều khách điểm tửu lâu, sinh ý tốt vô cùng. Trong đó, khách điếm Trần gia là lớn nhất trấn, loại khách nào cũng từng tiếp đón, chuyện lạ nào cũng từng thấy qua, nên tiểu nhị và chưởng quầy đã sớm quen, không màng quan tâm đến. Nhưng hôm nay bọn họ lại chứng kiến một chuyện lạ, khiến họ không thể không há hốc mồm.

Trời không trăng, đêm không sao, nửa đêm canh ba, mọi người đều say giấc nồng, thời gian vô cùng thích hợp để làm chuyện xấu. Cho nên trong một đêm tối trời như vậy, đã có người làm chuyện xấu, còn là một chuyện xấu đáng khinh… Cưỡng gian.

Tại căn phòng phía tây khách điếm, căn phòng rộng rãi, lại yên tĩnh, là dãy phòng thượng đẳng tốt nhất của khách điếm, nếu nói theo ngôn ngữ hiện đại, đây là dãy phòng VIP, mà nếu đã là dãy phòng VIP thì tất nhiên giá trên trời, đâu phải người bình thường nào cũng có thể trọ được, cho nên chỉ có khách hàng thuộc loại VIP, vung tiền như rác mới có thể bao phòng, đã thế còn là bao cả dãy phòng. Vì thế, dãy phía tây vốn đã yên tĩnh lại càng yên tĩnh. Nhưng lúc này trong một phòng có thể nói là phòng VIP nhất trong tất cả các phòng VIP ở dãy tây lại vang ra một tiếng hét kinh thiên động địa, làm phá vỡ sự yên tĩnh vốn có của dãy phía tây, khiến cho lũ dơi vừa đập đập cánh, định bay ra khỏi tổ kiếm ăn đêm, hoảng sợ bay loạn choạng xém té.

Tiếng hét này là cớ làm sao? Chẳng lẽ người vung tiền như rác bao cả dãy phòng phía tây lại là một kẻ điên, nữa đêm đột nhiên hét dài? Tất nhiên là không phải, tiếng hét này được phát ra từ tên tiểu nhị được xem là đã thấy nhiều chuyện lạ của khách điếm Trần gia Hoa Hà trấn. Chuyện gì lại khiến một người tự xưng là từng trải như tên tiểu nhị lại hét lên kinh ngạc như vậy, thì phải hỏi nữ nhân đang ở trong tư thế “nữ thượng vị” (nữ trên nam dưới) trên người thanh y nam tử lúc này.

Muốn biết rõ nguyên cớ thì phải trở lại cách đây một khắc thời gian trước. Đêm đen, mọi người đều nằm trong chăn ngủ ngon lành, chỉ riêng người lại không chịu yên phận ngủ, trong số hai người đó có tiểu nhị A Tứ của khách điếm Trần gia. Do buổi tối trước khi đi ngủ, đã ăn nửa trái dưa hấu, nên đang say giấc nồng thì bị nghẹn nước tiểu phải tỉnh dậy. Hắn hai mắt tèm nhèm, thất tha thất thểu hướng nhà xí mà đi. Sau khi giải quyết bầu tâm sự, A Tứ đẩy cửa nhà xí, đang định trở về giường chùm chăn ngủ tiếp, nào ngờ ngay lúc này đây, trước cửa nhà xí lướt qua hai bóng người, một nam một nữ, đang hướng về dãy phòng thượng đẳng ở phía tây mà đi. A Tứ vô cùng ngạc nhiên, con sâu ngủ trong người vì thế cũng bay biến mất tiêu, hắn suy nghĩ nữa ngày, cuối cùng rút ra được một kết luận… Có trộm dám vào nhà.

Dưới tinh thần trách nhiệm cao, của một nhân viên khách điếm, hắn không thể để lũ trộm to gan, tự tung tự tác, phá hoại mộng đẹp của thanh y nam tử có vẻ đẹp như thiên tiên, so với nữ nhân còn đẹp hơn mấy trăm lần ở phía tây kia được. Cho nên, A Tứ không cần suy nghĩ nhiều, liền quơ ngay cây chổi quét nhà xí lên, hầm hầm đuổi theo hai bóng người, trong lòng thầm mắng: “Lũ trộm khốn khiếp, nếu ngươi dám làm vị công tử kia sợ hãi mà rụng mất sợi tóc nào, ta xé xác các ngươi ra.”

Chỉ có điều…

A Tứ anh dũng cầm chổi quét nhà xí, lao thẳng một đường đến trước cửa phòng thanh y nam tử, cuối cùng cũng để cho hắn thấy được hai “tên trộm” kia. Hắn vô cùng tức giận, cầm chổi lao đến, nhưng khi chạy đến gần hai “tên trộm”, thì hắn cảm thấy có đều không ổn. Động tác cầm chổi giáng xuống đầu hai “tên trộm” tạm thời bị dừng lại ở không trung. A Tứ nghi hoặc, quăng chổi, đẩy đẩy thân hình run rẩy lợi hại của hai “tên trộm”, đang chắn trước cánh cửa mở tung của thanh y nam tử ra, chen cái đầu tò mò của mình vào trong. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn A Tứ liền giống y như hai “tên trộm”… trúng chú định thân.

Nhưng ngay sau đó, thanh y nam tử đẹp như thiên tiên đang nằm dưới thân nữ tử kia, đột nhiên bật dậy, trừng mắt nhìn về phía A Tứ, mở miệng vàng, phóng ra chỉ đúng một chữ: “Cút!”. Kèm theo chữ “Cút” đó là khí lạnh ngàn năm, khiến cho hai “tên trộm” mềm nhũn chân, vội dùng khinh công phóng nhanh ra xa trăm trượng, chỉ khổ cho A Tứ, vốn không có võ công, chạy không nhanh bằng nên đã vô tình nhìn thấy khuôn mặt đen hơn Bao công, vô cùng dọa người của thanh y nam tử. Đó cũng là nguyên do giải thích cho tiếng hét kinh người phát ra từ dãy phòng phía tây.

“… Huyền… Huyền Phong ca ca… sư phụ huynh lúc nãy là…” Tiểu cô nương Mai Nhược Hoa vận khí chạy một mạch ra khỏi chỗ nguy hiểm, mới thở hỗn hễn nhìn Trần Huyền Phong bên cạnh, ấp úng hỏi những nghi hoặc trong lòng mình. Nhưng đổi lại chỉ là hai tiếng cười khan của Trần Huyền Phong, cùng một câu trả lời không được xem là câu trả lời: “Sư phụ cũng đã đến tuổi rồi… Ha ha…”

À, quên nói cho mọi người biết, hai người một nam một nữ bị tiểu nhị A Tứ xem là trộm lúc nãy chính là Trần Huyền Phong và Mai Nhược Hoa.

Tại Hoa Sơn luận kiếm, sau khi Hoàng Dược Sư và Âu Dương Phong đuổi theo Vương Trùng Dương, thì hai người, một người là đệ tử của Hoàng Dược Sư là Trần Huyền Phong, một người là người hầu, kiêm đệ tử của Âu Dương Phong là Mai Nhược Hoa, cũng cấp tốc đuổi theo, nhưng khinh công của cả hai người đều kém xa hai vị sư phụ của mình, không cách nào đuổi kịp. Bị thất lạc với nhau một thời gian, trong khoảng thời gian này, hai đứa nhỏ Trần Mai cùng đi tìm sư phụ, cùng trải qua một số chuyện, vì thế tình cảm tăng tiến vô cùng, Mai Nhược Hoa vì thế quyết định “không theo sư phụ nữa, chỉ theo Huyền Phong ca ca mà thôi.” Sau đó, Trần Huyền Phong nhìn thấy được ký hiệu của Hoàng Dược Sư để lại nên lần theo bước chân người, mà đến khách điếm Trần gia ở Hoa Hà trấn này, lại vô tình nhìn thấy một cảnh… Thối nữ nhân Phùng Hành cưỡng gian Hoàng Dược Sư. Đã thế Hoàng Dược Sư lại không phản kháng, thử hỏi đây là đã kích cỡ nào aaaaaaaaa.

Lại nói đến Phùng Hành và Hoàng Dược Sư, đương ngay lúc Phùng Hành trên người chỉ còn mỗi cái yếm cưỡi trên người Hoàng Dược Sư chỉ còn mỗi cái khố, một cái móng sói đang sờ sờ nhị hoa xinh đẹp hồng hào trên ngực hắn, một cái móng sói khác sờ sờ bộ vị phía dưới của hắn, ánh mắt mê ly, miệng chảy nước giãi thì bị Trần Huyền Phong và Mai Nhược Hoa đột nhiên xuất hiện, người nào đó đang ở trên giật mình, mạnh tay một chút, nắm chặt phần phía dưới. Người ở dưới mặc dù hơi tức giận vì mình rơi vào thế bị động, nhưng cũng đang rất hưởng thụ cảm giác thần tiên, đột nhiên phần phía dưới bị bóp đau, không cần nói cũng biết, hắn căm hận người đến phá đám đến cỡ nào, ngay lúc này lại đột nhiên thêm một người nữa là tiểu nhị của khách điếm chạy đến, tên chết tiệc đó lại cứ thế trừng mắt nhìn chằm chằm vào nữ nhân trên người hắn, cho nên sát khí đang ở nhẫn trong người không khống chế được nữa mà phóng ra ngoài, chỉ thấy Hoàng Dược Sư, trong chớp mắt ngồi bật dậy, lấy chăn quấn chặt Phùng Hành, ôm vào trong lòng, miệng thốt ra một câu: “Cút!” Sát khí lúc này đã như lốc xoáy cuốn văng đám người Trần Mai và tiểu nhị A Tứ ra ngoài, cửa phòng vì thế cũng tự động đóng lại.

“Hoàng… Hoàng công tử… “Nhất tiếu xuân phong”…” Tôi bất ngờ được sư phụ ôm vào trong lòng, thì toàn thân run rẩy, lời thốt ra không thành lời. Đây lại là tình hình gì đây? Chẳng phải sư phụ trúng “Nhất tiếu xuân phong”, cả người vô lực sao? Tại sao… tại sao bây giờ… vòng tay của người vẫn tràn đầy sinh lực như vậy?

“Nàng nghĩ chỉ chút dược đó mà làm khó được ta sao?” Hoàng Dược Sư nghe chất giọng run run sợ hãi của người trong lòng mà không khỏi nhếch khóe miệng, nhớ đến bộ dạng lấp la lấp ló cả nữa buổi của người nào đó trước cửa phòng mình, khuôn mặt lại nhăn nhó, lúc xanh, lúc trắng, lúc đen, lúc tím… biến hóa đủ bảy màu của người nào đó, khiến độ cong trên khóe miệng của hắn ngày càng tăng. Hắn căn bản không trúng độc a. Nhưng chuyện này, căn bản người nào đó lại không biết được.

“Huhuhu… Hoàng công tử, xin hãy tha cho ta, lỡ dạy lần đầu.”

“Nàng nghĩ có khả năng ta tha cho nàng sao?” Nụ cười trên môi Hoàng Dược Sư càng sáng lạn, nhưng ánh mắt lại bắn ra hàn quang.

Sau đó là một màn cấm trẻ ôm dưới tuổi, cấm luôn người nào có chứng bệnh tim, cấm luôn người già có bệnh tăng huyết áp, cấm tuốt những ai thích nam chính ôn nhu. Bởi vì… Hoàng Dược Sư là ma vương, có thù tất báo.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio