Tiếu Ngạo Thần Điêu

chương 9: sư phụ đến (hạ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Biểu tỷ, tỷ sao thế, sao lại quỳ dưới đất làm gì, thanh y nam tử kia là ai vậy, tỷ quen người đẹp như thiên tiên đó sao?” Lục Vô Song tiến lên, đỡ lấy thân hình đang run rẩy lợi hại của tôi trên đất.

Tôi đứng lên nhìn nàng cười khổ cái: “Tiểu Song, nếu biểu tỷ bị người ta đánh chết, muội có cứu ta không?”

“Biểu tỷ nói gì vậy? Tỷ là người thân duy nhất còn lại trên đời của muội, muội không cứu tỷ thì cứu ai kia chứ? Dù cho có chết, muội cũng nhất định cứu tỷ.” Lục Vô Song nghĩa khí đầy mình, vỗ ngực nói. “Nhưng mà ai là người muốn đánh chết tỷ kia chứ? Chẳng phải Lý Mạc Sầu, đã bị thanh y nam tử lợi hại kia đánh cho bỏ chạy trối chết rồi sao?” Lục Vô Song, khó hiểu, nhíu mày trầm tư.

“Chính là cái người “lợi hại” đã đánh đuổi Lý Mạc Sầu.” Tôi muốn khóc, rất muốn khóc, nhưng nước mắt không rơi nỗi.

Thanh y nam tử không chỉ lợi hại mà còn là cực kỳ lợi hại nữa là đằng khác. Người là nam nhân trên đời cái gì cũng biết (trừ sinh con thôi), cái gì cũng giỏi (giỏi nhất là trừng phạt người). Cầm kỳ thi họa đối với người là chuyện cỏn con. Múa kiếm, thổi tiêu, đánh đàn như thú tiêu khiển. Y thuật, kỳ môn độn giáp, không việc gì làm, nên nghiên cứu chơi. Khuôn mặt đẹp hơn thiên tiên của mình cùng khúc “Bích Hải Triều Sinh” làm điên đảo chúng sinh. Đông Tà Hoàng Dược Sư, sư phụ của tôi. Bất cứ cô gái trên thế gian này, chỉ ước ao được nhìn thấy người lần, nhưng tôi lại chẳng muốn gặp, nhất là lúc này đây. Huhuhu.

Quay ngược thời gian, trở về tháng trước, khi tôi vẫn còn là phiên bản nữ Đông Tà, ngồi cùng bàn với phiên bản nam Đông Tà chính hiệu và Tiểu Hoa Nhi trong tửu lâu dùng bữa.

Tôi đang gặm nhỡ cái đùi gà, len lén liếc nhìn sư phụ, thấy vẻ mặt hôm nay của người rất tốt, tôi liền nịnh nọt: “Sư phụ tâm trạng người hôm nay hình như rất tốt, lại có chuyện vui sao?”

“Chuyện vui? Ta thì có chuyện vui gì? Nếu ngươi mà chăm chỉ học tập những gì ta truyền thụ hơn chút, thì đó mới thật sự là chuyện vui của ta.” Sư phụ thản nhiên cười nói.

Phong thái của sư phụ lúc nào cũng thế, tao nhã thanh tao. Đến cả việc ăn cái giò heo mà cũng có thể đẹp đến thế. Chặc chặc. Mỹ nam làm gì thì cũng đẹp.

“Không đúng, đồ nhi biết hôm nay sư phụ có chuyện vui, nếu không người sẽ không cười mỉm từ sáng đến giờ?”

“Oh, xem ra ngươi rất hiểu rõ ta nhỉ?”

“Sao lại không hiểu cơ chứ. Người ta nói, chỉ có khi nào hết lòng quan tâm người, thì mới có thể hiểu rõ người đó đến từng chân tơ ngọn tóc. Chứng tỏ con rất rất quan tâm sư phụ.”

“Oh, vậy ngươi nói xem, ta có chuyện gì vui?” Sư phụ cười thật sự quá đẹp đi.

“Cái này… Chắc chắn không liên quan tới đồ nhi… A…”

“Chuyện gì?” Sư phụ nghe tôi đột nhiên la lên, thì nhíu mày lo lắng hỏi.

“Cô cô bị đau bụng sao, cô cô đi nhà xí đi.” Tiểu Hoa Nhi đang gặm đùi gà cũng góp vui.

“Không phải!” Tôi phân trần “Chỉ là đồ nhi đoán được vì sao sư phụ lại vui vẻ như vậy thôi?”

“Vậy sao? Vậy nói thử xem?” Sư phụ thu lại vẻ lo lắng, nhàn nhạt nhấm ngụm trà.

“Nhìn màu sắc trắng hồng trên da mặt sư phụ, cộng thêm mái tóc đen mượt như tơ đang phiêu phiêu trong gió của sư phụ thì có thể đoán được “Bát hoang lục hợp duy ngã độc tôn công” của sư phụ đã luyện tăng thêm tầng rồi. Tầng thứ rồi, là tầng thứ đó, sư phụ a, đồ nhi thật rất khâm phục người, khâm phục người sát đất luôn. Thử hỏi trên đời này có ai luyện được đến tầng thứ kia chứ. Ngay cả cái tên tiền bối gì gì đó của Tiêu Dao phái…” Trên đời cũng chỉ còn có mình sư phụ luyện thôi, tôi không tín là nói dốc nha.

“Thiên Sơn Đồng Lão.” Sư phụ tiếp lời.

“Phải, phải. Là Thiên Sơn Đồng Lão, chẳng phải bà ta chỉ mới luyện đến tầng thứ là tiêu đời rồi sao. Đủ thấy sư phụ lợi hại cở nào.” Bà ta bị sư muội Lý Thu Thủy giết chết thì cũng là chết mà đúng không?

“Được rồi, không cần nịnh nọt nữa.” Nụ cười nơi khóe mắt sư phụ càng thêm sâu.

“Nào có nịnh nọt, đồ nhi nói toàn là lời thật lòng từ tim gan phèo phổi nha.” Tôi là nói thật, chỉ là nói không hết câu thôi.

“Bát hoang lục hợp duy ngã độc tôn công” là võ lâm lâm bí tịch của Tiêu Dao phái đã bị thất truyền từ lâu, có thể giúp người ta cải lão hoàn đồng, còn có những chiêu thức kinh thiên động địa. Trong lần kỳ ngộ, tôi và sư phụ tìm được trong địa cung cách đây vài năm. Quyển sách này bị chôn vùi dưới đất đá không biết đã bao nhiêu năm nhưng vẫn lưu lại toàn vẹn, trên đó còn có bút tích của Thiên Sơn Đồng Lão, vì thế tôi mới biết nó là của phái Tiêu Dao. Sư phụ lại đặc biệt hứng thú với phần nội công dưỡng nhan này, nên từ đó ngày ngày tập luyện.

“Bây giờ nhìn sư phụ, còn trẻ hơn cả đồ nhi. Ra ngoài nói đồ nhi là đệ tử của sư phụ ai mà tin kia chứ. Híc…” Tôi còn không tin nữa nói chi là người khác. Cứ nếu đà này, có khi nào sư phụ giống Thiên Sơn Đồng Lão trở thành đứa con nít không? Ôi, ôi, tôi không dám nghĩ nữa.

“Ăn nói linh tinh.” Mặc dù sư phụ mở miệng trách mắng, nhưng ánh mắt đã cong thành hình lưỡi liềm, còn phát sáng như hỏa tinh. Đã đến lúc. Tôi liền bàn vào vấn đề chính.

“Sư phụ, đồ nhi muốn đi tìm biểu muội.” Chỉ là cớ mà thôi.

“Vậy đi tìm đi.”

“Thật sao? Sư phụ cho đồ nhi đi tìm biểu muội thật sao?” Vậy là tôi có thể rời đi, tìm kiếm mỹ nam rồi sao?

“Uhm!”

“Đồ nhi biết mà, sư phụ là người tốt nhất trên đời, vậy bây giờ đồ nhi về khách điếm chuẩn bị đồ đạc trước, ngày mai sẽ khởi hành đi tìm biểu muội, sư phụ ở lại hãy bảo trọng nha.” Tôi quá kích động, nói mãi không dừng được, còn quay qua nắm lấy tay Tiểu Hoa Nhi căn dặn: “Tiểu Hoa Nhi, cô cô đi rồi, ngươi phải chăm sóc tốt cho gia gia có biết không, gia gia…”

Chưa nói hết thì bỗng cảm thấy phía sau có luồn khí lạnh thổi qua, khiến cả người tôi run lên, liền quay đầu nhìn lại. Sắc mặt hồng nhuận của sư phụ biến đâu mất, giờ lại là bộ mặt đen xì, còn ẩn ẩn hiện vài sợi gân xanh trên trán. Tôi nhìn mà đánh cái rùn mình, định đứng lên chạy, nhưng người chưa kịp động thì bả vai đã bị sư phụ bắt lấy, cố định ngồi yên trên ghế.

Sư phụ híp mắt nhìn tôi, nở nụ cười thật tươi : “Sao, muốn bỏ rơi sư phụ để đi tìm biểu muội à?” Nói rồi vẻ mặt sắc lại, trầm giọng quát: “Không được đi!”

“Sao không được, đó là biểu muội của đồ nhi là người thân duy nhất còn lại của đồ nhi.”. Sư phụ dù có đẹp đến đâu, nhìn đi nhìn lại khuôn mặt suốt năm, vẫn chán mà. Nên tôi rất tức giận, đứng dậy hét lớn “Đồ nhi muốn đi.”

Sau khi hét hả giận xong, tôi mới cảm thấy không ổn, vì vẻ mặt sư phụ đã đen lại, gân xanh trên trán lại nổi lên càng nhiều, người nheo mắt nhìn tôi: “Người thân duy nhất? Đừng mơ tưởng! Không được đi.” Sát khí tỏa ra từ người sư phụ khiến đám quan khách trong tửu lâu hoảng sợ, đều nhanh chóng bỏ chạy hết, người tôi lại càng run lợi hại.

Tiểu Hoa Nhi ở bên cạnh thấy vậy thì rất vui vẻ, sợ thiên hạ chưa đủ loạn, còn vỗ tay cười nói: “Cô cô không ngoan, cô cô chọc giận gia gia, gia gia đánh vào mông cô cô đi, đánh vào mông cô cô đi.”

Ông chủ tửu quán được sư phụ đền khoảng tiền khá lớn. Vì tôi quá sợ hãi mà dùng khinh công chạy loạn trong tửu lâu, đập hư không ít đồ đạc, nhưng vẫn bị mặt đen Đông Tà túm được, khiên về phòng, đánh vào mông cái, tôi đau đến nỗi hô cha gọi mẹ. Sau trận đòn đó tôi phải nằm ngủ úp sấp hết ngày, cũng không thể ngồi ăn cơm hết ngày, cũng may là sư phụ mang đồ ăn đến đút cho tôi, nếu không tôi chỉ có thể nhịn đói, hoặc đứng mà ăn.

Nhưng bị đánh mông đối với tôi đã là chuyện như cơm bữa, nên chẳng khiến tôi sợ hãi. Tôi muốn đi gặp mỹ nam Dương Hóa, muốn thấy huynh đệ họ Võ, muốn xem dung mạo Hoắc Đô, muốn tái kiến Gia Lục Tề, còn biết bao nhiêu mỹ nam đang chờ tôi ở đó, các tình tiết hấp dẫn trong “Thần Điêu” tôi đã bỏ lỡ biết bao nhiêu rồi, không thể chừng chờ được nữa. Nghĩ thế tôi liền lập kế hoạch đào tẩu, và cuối cùng tôi cũng thành công, thoát khỏi sự giám thị của sư phụ, thay đổi cách ăn mặc phiêu lưu giang hồ, tìm kiếm mỹ nam. Hahaha.

Nhưng mà…

“AAA… sư phụ ơi, đau quá, nhẹ tay thôi, nhẹ tay thôi, AAA… AAA…” cuối cùng vẫn bị bắt lại, hiện tại còn đang bị đánh vào mông. Huhuhu.

“Để xem sao này ngươi có dám chạy loạn nữa không?”

“AAA… Sư phụ ơi, đau quá… Đồ nhi biết lỗi rồi….Huhuhu…”

Dương Quá và Lục Vô Song nãy giờ đứng bên nhìn màn này thì kinh ngạc không nói nên lời, mất lúc mới tìm lại được giọng nói.

Lục Vô Song: “Biểu… biểu tỷ…”

Dương Quá ôm quyền nói: “Tiền bối, vãn bối không biết Tiểu Trình đã phạm lỗi gì, nhưng Tiểu Trình đã biết lỗi rồi, xin người…”

Tôi mặc dù đang bị sư phụ đánh mông còn kêu khóc rất thảm thiết nhưng thật ra người chỉ sử dụng phần lực, tôi cũng chẳng đau đớn gì mấy, nhưng nào ngờ Dương Quá vừa nói câu người lại dùng tới phần lực, khiến tôi thật sự đau đến nỗi nội thương, cộng thêm lúc nãy giao đấu nội lực với Lý Mạc Sầu, thế là tôi vô cùng hoành tráng phun ra ngụm máu tươi thật chói mắt. Bất tỉnh nhân sự.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio