Tại Sân Bay....
Từ cửa máy bay bước ra một tiểu công chúa ướm trên mình bộ váy màu hồng xinh đẹp ngắn tới đùi, trên người cô một màu hồng ngọt ngào, trông thật đáng yêu. Cô tiến ra cửa sân bay dường như để mặc mọi sự chú ý của mọi người, nơi có một chiếc Ferrari trắng đang đậu, một người con trai đứng quay lưng ngược lại với cô, dáng anh tựa vào chiếc siêu xe đắt tiền, cảnh tượng mê hoặc đến nỗi làm cho mọi cô gái nổ cả đom đóm mắt, phải dùng cả cặp mình dán vào người con trai ấy. Nhưng họ không giống cô, họ không thấy sự khác lạ trong cái vẻ ngạo mạn, lạnh lùng của người con trai ấy!
- Anh Kỳ!! - Nhỏ cất tiếng gọi, quả thực giọng nhỏ không khác gì một đứa con nít lên , đáng yêu và gần gũi.
Hắn xoay người, trông thấy bóng dáng của ai kia, đôi môi hắn nhếch lên một đường cong nhẹ.
Nhỏ mỉm cười thật tươi, vì nhỏ biết vốn dĩ nụ cười này của nhỏ từ trước tới giờ là loại vũ khí làm cho hắn hết mực yêu chiều nhưng có lẽ, nhỏ đã nhầm!
Hắn vốn chẳng chú ý đến nhỏ mà chỉ hướng mắt về phía nhỏ để tìm kiếm một người đàn ông khác, không thấy! Sao người đàn ông đó nói sẽ về cùng nhỏ?
Chưa kịp rời khỏi suy nghĩ, hắn đã cảm thấy nhỏ đứng cạnh mình lay lay tay hắn, mắt nhỏ chớp chớp trông như một đứa bé đáng thương đòi quà, chính xác là nhỏ rất xinh, xinh như một con búp bê phương Đông!
Hắn gạt tay, tiến lại chiếc siêu xe ngồi lên, mắt nhìn nhỏ như các mời nhỏ đi vào xe.
Nhỏ vẫn còn sững sờ, anh ấy hờ hững với nhỏ? Anh ấy lạnh lùng với nhỏ? Anh ấy không thương nhỏ nữa? Nhưng tại sao chứ, chả lẽ anh còn giận nhỏ vì đi mà không nói? Nếu là như vậy không phải là quá nhỏ mọn rồi sao?
Nhỏ đánh vụt đi những suy nghĩ của mình, bước lên xe nhưng suốt quá trình về lại biệt thự nhỏ không ngừng luyên thuyên về chuyện ở Mỹ còn anh vẫn im lặng, cho đến khi....
- Anh Kỳ, em không có quần áo! - Nhỏ nhìn anh, cử chỉ cực kì dễ thương.
Hắn chỉ đáp lại cô bé với sự im lặng, nhưng hắn vẫn rẽ vào The Center ( khu trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố)
Chiếc Ferrari đậu trước cửa, bước ra là một chàng trai tuấn tú, điển trai chết người, hắn mang trên mình phong thái cực kì lãnh đạm và nhiều nhất là lạnh lùng, làm nhiệt độ xung quanh giảm đi ít nhiều trong những con mắt run sợ của mọi người, vì họ biết Khắc Trọng Kỳ là một nhân vật tầm cỡ.
Đôi mắt màu phách hổ nhìn vào người con gái ở trong xe, tại sao còn chưa ra?
Mày đẹp anh nhíu lại, rồi tiến lại cách cửa ghế phụ mở cửa cho nhỏ, nhỏ thấy thế thì sướng rơn, nhảy tót ra ngoài, tự nhiên khoác tay anh tiến vào cửa chính The Center.
Hắn vẫn thờ ơ như có chuyện gì, cái chính là hắn hờ hững với sự tồn tại của cô bé bên cạnh nhưng cặp đôi ấy đi tới đâu cũng thu hút ánh mắt của mọi người, gái thì dán mắt vào cái tướng mạo khôi ngô của hắn, nam thì mê quýt với cô gái búp bê bên cạnh, họ quả thực rất xứng!
Nhỏ kéo tay hắn đến một thương hiệu thời trang nổi tiếng, đôi mắt nhỏ lộ ra sự hiếu kì và tán thường khi nhìn thấy một chiếc váy dạ hội màu trắng tuyết có một cái thắt eo làm nhấn, cả chiếc váy dường như tạo nên một bông hồng trắng tinh khiết, một tác phẩm tuyệt vời không kém sự thuần khiết và... ma mị.
- Anh, em muốn cái đó! - Nhỏ níu níu tay hắn, nũng nịu.
Có lẽ cái nhro mong muốn sẽ là sự dịu dàng yêu chiều của anh, nhưng anh lại hờ hững nhíu mày rồi cất lời:
- Cái đó, gói lại!
Cô nhân viên bống định thần lại khi nghe thấy giọng nói thật trầm thấp và quá đỗi lạnh lùng như sự ra lệnh không thể xem thường.
- Xin lỗi vị thiếu gia này, cái này đã được một người đặt trước! - Cô nhân viên có phần bị mụ mị bởi hắn nhưng song cũng không giám giao cho hắn thưu snayf, bởi người đặt chiếc váy này cũng có thân phận không nhỏ.
- Hừ, gói lại cho tôi! - Giọng hắn càng trầm, lọ rõ sự nguy hiểm triệt.
- Anh bình tĩnh, người đó sẽ sớm quay trở lại ạ, đây là một kiệt tác nổi tiếng vốn sẽ có nhiều người tranh giành, anh nên đàm phán vẫn hơn ạ! - Cô nhân viên nói, giọng có phần e sợ.
- Anh Kỳ, không sao, em chờ được! - Cô bé bên cạnh hơi lo sợ, không khéo hắn vì mình mà đụng độ với một nhân vật có tiếng thì...
......
- Có chuyện gì sao? - Chất vọng trong veo, trầm bổng quá đỗi mê hoặc vang lên, phải! Cô chính là người đặt hàng.
- Thưa cô, người đàn ông đây muốn mua bộ váy này!
Như nhận thấy giọng nói trong trẻo quá quen thuộc, theo phản xạ anh quay người, thật không sai với suy nghĩ của anh, là cô, Lâm Ngọc Nghi!
Đôi đồng tử cô khẽ đảo mắt mang theo một hơi lạnh lùng và mê lực kì lạ khó tả, dừng lại khi thấy hắn và cô bé ngồi cạnh.
- Hóa ra là Khắc tổng và bạn gái đi lựa đồ, thật thất lễ, bộ váy này là của tôi, xin lỗi anh! - Vẫn cái giọng trong veo cộng thêm chút dò xét cô bé bên cạnh.
Cô phải gật đầu rằng nhỏ rất xinh, xinh theo hình mẫu trẻ con và hết sức dễ thương, những không hiểu cô lại nghĩ rằng nó, trộn lẫn chút không thật!
Hắn á khẩu, có chút không hài lòng, cô nói cô bé này là " bạn gái " của anh, nhưng có lẽ chỉ có anh không thoải mái nhwung cô gái bên cạnh thì cười toét miệng, nhỏ có phần ghen tị trước cô, vì cô vẫn để mặt mộc và còn xinh hơn nhỏ gấp nhiều lần.
- Không phải như cô nghĩ! - Giọng anh không còn lạnh lùng trắc ẩn nữa mà mang theo chút bối rối và điệu bộ giải thích như đứa trẻ mắc lỗi rất dễ thương, khác xa với một Khắc tổng lạnh lùng bên ngoài.
- Không phải như tôi nghĩ? Khắc tổng nói vậy là ý gì?
Nhỏ bắt đầu thấy khó chịu, tại sao hắn khi gặp cô lại thay đổi thái độ liên tục nhanh đến thế. ÁNh mắt và phong thái lạnh lùng vừ anayx đi đâu hết rồi? Nhỏ chỉ cảm nhận được một ánh mắt vừa yêu thương vừa ấm áp khi hướng tới cô gái ấy, dần dần trong nhỏ sự ghen ghét được hình thành đến cực điểm.
- Đúng! Tôi chính là bạn gái của anh ấy, chào chị! - Không đợi hắn trả lời, nhỏ trực tiếp chen miệng và nhận được ngay cái lườm sắc giận dữ của hắn.
Nhỏ bất giác rùng mình, vừa sợ hãi vừa cảm thấy không cam tâm!
- Không phải! tôi.... - Hắn cố giải thích, lộ ra sự bối rối hơn cả.
- Còn nữa, bộ váy này phải là của tôi! - NHỏ lại chem miệng, nhỏ đã loại bỏ hình tượng cô búp bê ngoan hiền để đấu khẩu với cô
- Ồ... vậy tôi đây xin nhường cho cô! - Cô nói, vừa nhếch môi đểu cáng, như nhận thấy một mặt thật của cô bé " đáng yêu " hồi nãy.
Cô lại gần, vỗ vỗ lên vai anh, nói:
- Khắc tổng thật khéo chọn! - Cô nhìn sâu vào đôi mắt hắn, vẻ lãnh đạm và có phần tán thưởng.
Cô quay người, bước đi...