Thì tại, hắn đem vứt, phí quá, đành cầm về chứ sao! Anh HOàng Minh thì mình vẫn thích mà! Anh ấy ấm áp đến kinh khủng!
-
Vũ sẽ không bỏ cuộc đâu, Vũ không phải loại người dễ dàng, cậu ấy chấp nhận làm người thứ chen vào để có được Hi! Haha, “trò chơi” sẽ vui lắm đấy!
Nó cười.
Lúc Viên quay lại, đúng là nó bị mắng té tát. =.=
Tại căng tin, bàn cuối dãy…
Nó với anh Hoàng Minh đang ngồi ăn bánh mỳ kẹp xúc xích. Dù đang ăn nhưng ánh mắt nó vẫn nhìn anh, hai ba hôm nay nó chưa được thấy mặt anh, tự nhiên trông anh đẹp hẳn hơn trước. Đôi mắt đẹp ấy ánh lên vẻ ấm áp, lông mi khẽ cong cong, vẻ đẹp của anh chính là đôi mắt này, nó luôn khiến con gái phải chết ngất.
Anh khẽ nói:
-
Nhược Hi, Minh Vũ xác định tỏ tình với em sao?
Câu hỏi của anh khiến nó giật mình:
-
Vâng…
-
Em đồng ý không?
Nó bật cười:
-
Ai mà thèm tên đáng gét ấy chứ? Với lại… em thích anh mà!
Nó hơi lộ liễu một chút, nhưng nó cũng muốn biết lòng anh! Khóe môi anh khẽ cong lên:
-
Em hãy đồng ý với cậu ta đi! Cậu ta thực chất rất tốt!
Mặt nó xị xuống, anh làm nó thất vọng quá, nó thích anh mà!
-
Nhưng em không thể quản được trái tim!
-
Hãy ở bên cạnh cậu ta, em sẽ nhận ra điều thú vị từ con người cậu ta, Minh Vũ quan tâm em như vậy, lo lắng cho em như thế, những lúc em ngất đều có Vũ bên cạnh hớt hải tìm bác sĩ cho em, còn anh thì….
Giọng anh bắt đầu nhỏ dần:
-
CÒn anh thì… không hề biết những chuyện đó! Thật sự anh không xứng…
Nó quả quyết:
-
Chỉ cần em thấy xứng, em sẽ theo anh mà!
Anh bật cười:
-
Không chừng, Minh Vũ sẽ cướp được trái tim em vào một ngày nào đó!
-
Không bao giờ luôn!
-
Chưa nói được điều gì trước cả! Vậy, hôm nay, có muốn lần thử hẹn hò với anh không?
Nó liếc xéo anh:
-
Em không thèm! Thử lần hẹn hò? Hứ! em thích mãi mãi cơ! Được chứ?
Anh cầm chai nước lên tu:
-
Nếu em không thích thì thôi! Đừng có hối hận! lần hẹn hò với anh là hơi bị vinh dự đấy! pé nào cũng muốn mà không được cơ! Đằng này, anh lại chủ động như thế!
-
Không thèm!
-
Ok! Bác ơi! Tính tiền bàn này!