Nó từ bên trong bệnh viện bước ra, được Mẫn dìu:
- Tôi yêu anh ấy, tôi biết Minh Vũ làm tất cả vì tôi, tôi đã cảm động, cảm ơn cô đã tới thăm, bây giờ, hãy đưa chiếc hộp đó cho bác sĩ dùm!
Tất cả đều nó. Mẫn Mẫn cũng nhìn nó ngạc nhiên. Hơn thế, ánh mắt của hắn dồn về phía nó, khóe miệng mỉm cười đầy hạnh phúc. Thất Tiểu Hà ném ngay chiếc hộp đó xuống đất, giẫm lên nó như trút nỗi tức giận trước con mắt sửng sốt của mỗi người. Minh Vũ lao đến nắm chặt lấy cổ tay cô ta,đôi lông mày giật giật, giọng tức tối:
- SAO CÔ DÁM………
Tiểu Hà cười khểy, giọng mỉa mai:
- Con bé đó phải chết.
- Cô muốn chết sao?
- Tùy anh. Giết tôi thử xem? Haha…dù sao, con bé đó cũng sẽ chết thôi…
- Cô làm tôi tức phát điên, biết không hả? Cô có muốn tôi đưa vào trong kia, nằm lên giường rồi tiến hành bước tiếp theo không hả?
- Được. Anh cứ làm….
Hắn lớn tiếng gọi mấy anh chàng vệ sĩ đi theo:
- Mấy cậu này, Đem cô gái này vào trong rồi kêu bác sĩ tiến hành lấy tủy cô gái này rồi thực hiện ghép tủy cho Nhược Hi.
- VÂNG!
Tiểu Hà đơ người vài giây rồi vùng vẫy thoát khỏi tay mấy chàng trai to khỏe đó:
- Đừng có mơ tôi rước bộ phận của mình cho con bé đó. Cô ta không đáng xu để lấy tủy của tôi…
Hắn lại tiến gần cô ta, cười:
- Cô giẫm đạp lên mạng sống của Nhược Hi, vui lắm sao? Muốn cô ấy chết đến vậy sao?
- Chẳng phải anh cũng căm gét loại người Trung Quốc như cô ta?
- Cô ấy khác bọn chúng….
- Dù gì cũng là người Trung Quốc nhà, ai dám đảm bảo điều đó….
- Đã nói cô ấy không giống chúng…
- Hừ, tôi muốn cô ta chết!
- Được, cô muốn chết chứ gì? Tôi sẽ đưa cô đi chết, ok?
- Ai nói tôi? Tôi nói cô ta…
- À, tôi biết rồi, cô muốn chết, vậy không mau đi khỏi đây, nếu không thì cô sẽ chết ngay dưới tay tôi đấy, đừng có khinh tôi không dám chém cô ngay lúc này.
- Anh vì cô ta? Anh điên rồi phải không?
Hắn buông cô ta, rồi đi vào bên trong, không quên dìu nó vào. Bác sĩ và mọi người cùng nhau bước vào, trên tay ông bác sĩ trưởng khoa là chiếc hộp cứu sống nó….
Hoàng Minh nhìn Thất Tiểu Hà, ánh mắt căm phẫn:
- Cô đúng là rất độc ác, loại như cô, không xứng đáng có mặt trên đời này…
Nói xong rồi đi thẳng vào trong luôn…..
Bên trong bệnh viện….
Hắn đang bực lắm, liên tiếp đấm mạnh tay vào bức tường. Nó ngồi bên cạnh, khuôn mặt trắng bệch, mặc quần áo bệnh nhân. Bác sĩ cũng đang nói chuyện điện thoại với bên bệnh viện nước ngoài…. Hắn ngồi thụp xuống trước mặt nó, nó khóc rồi. Hắn đưa tay gạt đi nước mắt của nó, nó nhìn hắn, hắn đang mỉm cười:
- Đừng khóc, xấu lắm!
- Nhưng…. Nó….
Hắn nhẹ nhàng ôm nó, vuốt ve mái tóc:
- Nha đầu, đừng có khóc, sẽ có cách thôi…sẽ có…anh sẽ làm tất cả để em sống, anh hứa mà…
Giọng nó mếu máo, thi thoảng nấc lên:
- Cậu bằng tuổi tôi, sao dám xưng anh, gọi em với tôi hả?
- Chả mấy chốc mà tốt nghiệp, em sẽ là của anh thôi! Nhín đi nhé, bằng mọi giá, anh sẽ tìm cái tủy vô cùng mới để em được sống, b ê n a n h…
- ừ…