Tiểu Nhân Nan Dưỡng

chương 1: nguy hiểm xuyên qua

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

EDIT: LẠC PHONG CÔ VÂN

Đường Đa Lệnh mở mắt ra, phát hiện trước mắt y không phải là phòng bệnh trắng tinh cùng mùi thuốc khử trùng như dự đoán, mà là nằm giữa đống tử thi tại nơi hoang vu dã ngoại, những người còn đứng đều tay cầm đao kiếm, đánh đến đinh đinh đương đương chói tai hoa mắt. Y vội nhắm mắt lại, lúc này làm người chết là an toàn nhất a.

“Mau đuổi theo! Đừng để bọn chúng chạy!”

Đường Đa Lệnh vẫn nhắm chặt hai mắt, đến tận khi những người đó chạy xa, mới lại mở mắt ra, cẩn thận quan sát bốn phía. Tử thi xung quanh mặc quần áo giống hệt y, một vài cái thì khác, có lẽ là phân thành hai phe. Y không biết mình thuộc loại bị truy giết hay là đi truy giết, y chỉ biết y phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây, rời khỏi trận chiến quái lạ này.

Đường Đa Lệnh vừa cẩn thận bước đi, vừa nghĩ lại mọi chuyện phát sinh trước đó, mới nhớ tới trong lúc mê man tựa hồ nghe có người nói vì sơ suất mà câu nhầm hồn y, nhưng nguyên thân đã bị hủy hoại, nên chỉ có thể tìm cho y một thể xác thích hợp khác.

“Chết tiệt thật, là thằng khốn thần tiên nào làm chuyện tốt!” Đường Đa Lệnh nhìn bộ đồ cổ trang trên người mình, tức giận mắng, Trung Quốc hiện đại có những triệu dân, chẳng lẽ không tìm nổi một cái thích hợp sao, nhất định phải đưa y tới thời đại ngu muội lạc hậu này hả?

Y vừa không vọng tưởng vì mê sắc mà thành hồng nhan họa thủy, cũng không vọng tưởng làm một tên hèn hạ đáng khinh tọa ủng ba nghìn giai nhân, y chỉ là một nhân viên nho nhỏ rất dễ thỏa mãn với những gì mình có, chỉ hy vọng công tác vài năm, bằng kinh nghiệm leo lên công chức, sau đó cùng bạn gái Quyên Tử kết hôn, sinh một đứa nhỏ béo béo tròn tròn, lặp lại cuộc đời bình thản thuận lợi của cha y khi còn sống là được rồi.

Ngờ đâu nửa tháng trước sóng gió bất ngờ ập đến, Quyên Tử gặp gỡ một trung niên nam nhân kém hơn y về mọi mặt ngoại trừ việc có nhiều tiền, liền nhẫn tâm bỏ rơi y. Y cũng không nghĩ vì thế mà tự sát, thế nhưng buổi tối uống say, ngồi bên bờ sông thương tiếc cho tình yêu đã mất của mình, lại đột nhiên bị một tia sét đánh trúng…

“Thằng khốn thần tiên kia nói nguyên thân của ta đã bị huỷ, cũng không biết thành ra cái dạng gì nữa, có phải là chết đuối dưới sông hay không, Quyên Tử mà biết có khi còn tưởng rằng ta vì cô ấy mà chết, vậy cũng quá uất ức đi! Không thể quay về cũng được thôi, nếu có thể quay về mặt mũi ta còn đâu nữa a.”

Đường Đa Lệnh vừa mắng vừa đi, một thanh kiếm sắc lạnh đột ngột đặt trên cổ y, may mắn y dừng lại kịp lúc, nếu không hẳn sẽ lại phải chết thêm lần nữa.

Một người từ sau đại thụ bước ra, Đường Đa Lệnh vừa thấy hai mắt liền trợn to. Đó là một nam nhân, một nam nhân cực kỳ cực kỳ dễ nhìn, tuổi chừng hai mươi, mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng, tay nắm trường kiếm cũng tựa như ngọc duẫn, lại mặc một bộ trường bào màu trắng rất phong cách, càng có vẻ phong thái mỹ tú.

“Di? Là ngươi? Ngươi vừa nãy không phải đã chết rồi sao?” Mỹ nam tử lộ vẻ kinh ngạc, rồi sau đó đột nhiên cười: “Giỏi lắm, ra là ngươi giả chết, nghĩ muốn nhân cơ hội bỏ trốn. Ha hả, nhìn không ra tướng mạo thành thật như vậy mà cũng giảo hoạt thế a.”

“Ách, ta….” Đường Đa Lệnh không biết nên nói gì, y hoàn toàn không biết quá khứ của thân thể mình hiện tại, cũng không nhận ra mỹ nam tử trước mắt này là ai, hơn nữa càng làm cho y kinh hãi chính là, mỹ nam tử này cười rất đẹp, nhưng nụ cười lại ẩn dấu sự nguy hiểm.

Mỹ nam tử tấm tắc vài tiếng: “Cư nhiên lại không hề bị thương chút nào, xem ra là bản Các chủ xem thường ngươi.”

Đường Đa Lệnh thật sự thực oan uổng, y cũng không biết vì cái gì mọi người đều chết mà mình một chút cũng chưa bị thương, cách giải thích duy nhất chính là tên khốn thần tiên kia vì đền bù tổn thất cho y mà động tay động chân đi. Nghĩ đến đây y không khỏi lại mắng một câu “Mụ nội nó”, tên thần tiên chết tiệt kia vì cái gì lại không cho y xuyên vào mỹ nam tử này chứ, dựa vào thân hình đó chắc chắn y có thể thuận lợi sinh sống ở thế giới này a.

Mỹ nam tử thấy Đường Đa Lệnh nhìn mình chằm chằm, lại nở nụ cười, có điểm quyến rũ, thân mình còn hướng về phía trước dịch sát lại gần, thấp giọng nói: “Giờ ngươi còn dám không thành thật, không sợ ta móc mắt ngươi?”

Khi mỹ nam tử kề sát, Đường Đa Lệnh liền ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng dễ chịu, tâm thần có chút kích động, cảm giác như lần đầu tiên ôm Quyên Tử, vì thế không lưu ý đến uy hiếp trong lời nói của hắn, thậm chí còn có chút buồn bực, nam tử này rõ ràng là bị đuổi giết, sao còn có thể sạch sẽ khoan thai như thế nha.

“A!” Trên cổ truyền tới đau đớn nhắc nhở Đường Đa Lệnh, mạng nhỏ của y đang ở trong tay người khác: “Ách, vị công tử này, không, không phải ta không thành thật, mà là bởi vì….Vừa rồi ta tỉnh lại phát hiện mình mất trí nhớ, ngay cả bản thân ta cũng không biết là ai, cũng không biết tới nơi này làm gì.”

“Mất trí nhớ?” Nam tử kia lại kề sát thêm vài phần, Đường Đa Lệnh thấy rõ làn da trắng noãn như ngọc của hắn, nhịn không được nuốt khẩu nước miếng, sau đó lại nhịn không được thầm mắng chính mình [Như thế nào gặp nam nhân lại động sắc tâm? Không đúng, đó nhất định là tật xấu của chủ nhân cũ!]

“Uhm, quả nhiên có chút cổ quái.” Nam tử kia nhíu đôi mày đẹp, “Nhìn thấy ta cư nhiên một tia sợ hãi cũng không có, chẳng lẽ thật sự mất trí nhớ?”

“Hắc hắc, công tử thực hay nói giỡn, ngài quả thật chính là thiên tiên hạ phàm, nhìn sẽ chỉ làm người muốn quỳ bái, sao có thể làm cho người ta sợ hãi đâu?” Đường Đa Lệnh phát huy bản sự nịnh hót trưởng phòng trước đây, kỳ thật trong lòng một mực run sợ, trưởng phòng mặc dù quyết định tiền lương cùng con đường tấn chức của y, nhưng cũng không có khả năng cầm hung khí dí vào cổ y a.

“Hừ, thiên tiên? Xem ra ngươi không phải mất trí nhớ cũng là đầu óc có vấn đề.”

[Xì! Đầu óc ngươi mới có vấn đề!] Đường Đa Lệnh thầm mắng, trên mặt lại vẫn là tươi cười ngốc nghếch.

“Ha ha, công tử, ngài xem kiếm này….” Đường Đa Lệnh nhẹ nhàng lấy tay đẩy trường kiếm, nghĩ muốn giải phóng cái cổ của mình.

“Công tử cái gì? Ta là Các chủ! Hay là ngươi muốn cùng kết cục với lũ phản đồ này?” Sắc mặt mỹ nam tử có chút âm trầm.

“Ách, Các chủ, ngài xem ta thật sự không có ác ý, có phải hay không có thể hạ kiếm xuống.” Chỉ cần hắn chịu hạ kiếm, đừng nói là Các chủ, gọi hắn là Tổng thống cũng không vấn đề.

Nhưng đúng lúc này, bên tai lại y hi truyền đến tiếng người, mỹ nam tử biến sắc, “Đám heo chó chết tiệt, cư nhiên còn chưa rời đi.” Hắn liếc mắt nhìn Đường Đa Lệnh một cái, cười lạnh nói: “Ta sẽ hạ kiếm xuống, bởi vì ngươi phải ở lại chỗ này ngăn cản bọn chúng.”

“Dựa vào cái gì bắt ta ở lại?” Đường Đa Lệnh giận dữ.

“Chỉ bằng ngươi là ám vệ của bản Các chủ, vì ta mà chết là số mệnh của ngươi. Ngươi đừng mơ thừa dịp mất trí nhớ mà trốn thoát, bọn chúng đều biết ngươi, vừa rồi ngươi còn giết không ít người của chúng, bọn chúng sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Mỹ nam tử nở nụ cười, cười đến cực kỳ đáng ghét.

“Uy, ngươi….” Không đợi Đường Đa Lệnh nói hết, mỹ nam tử đã thu kiếm lại, thân mình vừa chuyển, rất nhanh đã biến mất trong rừng, “Ngươi cũng phải để kiếm lại cho ta chứ a!”

Đường Đa Lệnh tức giận hổn hển, từ thảm trạng mà phán đoán, cho dù y nguyện ý bán đứng cái tên gọi là Các chủ kia, chỉ sợ cũng không giữ được tính mạng. Cái khó ló cái khôn, y quệt lấy máu chảy ra từ vệt cắt ở cổ, sau đó bôi lên mặt, rồi nhanh chóng nằm úp sấp trên mặt đất, nhắm mắt giả chết.

Đường Đa Lệnh vừa mới bố trí xong hiện trường, truy binh đã chạy tới.

“Di? Rõ ràng nghe thấy thanh âm, sao lại không thấy bóng người?”

“Là ám vệ của người nọ.” Người nói chuyện hung hăng đá một cước vào người Đường Đa Lệnh, đau đến y suýt nữa kêu ra tiếng. Hy vọng ở nơi này không có người thích ngược thi giống thời Ngũ Tử Tư a.

“Ám vệ chết ở chỗ này, chắc rằng hắn cũng không thể trốn xa, mau tìm!” Theo người này hạ lệnh, bốn phía truyền đến tiếng vạch cỏ cùng tiếng sột soạt di chuyển.

“Ngươi nói Các chủ có phải thật sự trúng độc mất đi nội lực hay không.” Tên đá ‘thi thể’ nhỏ giọng hỏi.

“Các chủ cái gì? Ngươi còn gọi hắn là Các chủ?” Người lúc nãy đột nhiên tức giận gầm lên.

“Nga, ta nói sai rồi, là tiện nhân Hoa Tương Dung. Ngươi nói tiện nhân Hoa Tương Dung kia có phải thật sự đã đánh mất nội lực hay không, có khi nào đã khôi phục rồi, bằng không sao lại lâu như thế vẫn chưa bắt được hắn?”

“Hừ, sao có thể? Nếu hắn đã khôi phục, còn có thể cam tâm làm rùa đen rút đầu? Y tính tình của hắn, đã sớm giết sạch chúng ta rồi.”

“Không sai, không sai.” Khẩu khí của người nọ không rõ là cao hứng hay là khẩn trương.

“Bất quá tên đó quỷ kế đa đoan, nếu không nghĩ sau này sinh biến, tốt nhất hôm nay có thể bắt giết hắn.” Người nói chuyện mang theo một tia ngoan tuyệt, lại ẩn ẩn một tia khiếp đảm.

“Đúng vậy, đúng vậy. Ngươi xem chúng ta có phải hay không cũng nên đi tìm xem.”

“Uhm, hắn chắc hẳn sẽ không quay về đây, đôi ta phân công nhau tìm đi.”

Đường Đa Lệnh thực thông minh, y không lập tức nhúc nhích, mà là một lát sau, xác định không có người quay lại, mới lặng lẽ đứng dậy, nhẹ nhàng theo phương hướng lúc nãy không ai đi mà chui vào rừng. Mục tiêu của những người đó là mỹ nam tử kia, tốt nhất là bọn họ tìm được hắn, như vậy y sẽ an toàn.

“Hừ, Các chủ cái gì, nguyên lai là tiền nhiệm Các chủ, chúng bạn xa lánh, chó tang không nhà về, đã không còn gì còn dám tới áp chế ta. Hừ! Nếu để ta gặp lại, nhất định phải đánh trương tiểu bạch kiểm đó đến bầm dập mới được.”

Khi nói những lời này, Đường Đa Lệnh đang ngồi xổm bên dòng suối rửa mặt. Từ bóng phản chiếu có thể thấy được, diện mạo của y hiện tại thực sự rất bình thường. Trước kia Đường Đa Lệnh mặc dù không phải anh tuấn mỹ nam, nhưng cũng được coi là thiếu niên thanh tú, bây giờ lại chỉ có thể dùng ‘người qua đường Giáp’ để hình dung.

Nam nhân không sợ xấu, chỉ sợ lớn lên quá bình thường, bởi vì xấu còn có thể nói thành có cá tính, có phong vị, đóng phim cũng có thể làm diễn viên chính; lớn lên bình thường, cũng chỉ có thể làm diễn viên quần chúng, ngay cả làm nam phụ cũng không thể. Nghĩ đến đây, Đường Đa Lệnh càng thêm oán hận bạch y nam tử tuấn mỹ mà lại giảo hoạt kia.

Tẩy xong mặt, Đường Đa Lệnh cởi giày, ngâm hai chân mệt mỏi vào nước suối. Tướng mạo của thân thể này tuy không bằng nguyên thân của y, nhưng thể lực lại tốt hơn nhiều, chạy trốn trong núi suốt một ngày một đêm mà cư nhiên còn chưa té xỉu.

Hai chân ngâm trong nước suối mát lạnh thật sự là thoải mái, Đường Đa Lệnh nhịn không được thở ra một hơi. Thời tiết ở đây có chút nóng bức, lại chạy một đêm, cả người dính dính khó chịu, nếu có thể xuống suối tắm một chút, thì thật là cỡ nào hưởng thụ a?

Y ở trên núi phân không rõ Đông – Tây – Nam – Bắc, cũng không biết đã thoát khỏi nguy hiểm hay chưa, nhưng nếu từ hôm qua đến giờ vẫn chưa hề gặp lại truy binh, có lẽ là đã an toàn. Đường Đa Lệnh tự an ủi mình, cởi quần áo, nhảy vào trong nước.

“Muội muội ngươi ngồi đầu thuyền a, ca ca ở trên bờ đi, ân ân ái ái chống thuyền đưa từ từ….” Tuy không có sữa tắm, nhưng nước suối tự nhiên thuần khiết vẩy lên người, làm cho Đường Đa Lệnh thoải mái nhịn không được cất tiếng hát lên.

“Thực nhìn không ra, thân hình của ngươi so với mặt ngươi dễ xem hơn nhiều.” Bất ngờ một giọng nói như ác ma từ trên bờ truyền đến.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio