“Tất cả dừng tay!”Một giọng nữ chợt vang lên ở cửa căn phòng, ngắt ngang trận đấu.
Tôi kinh ngạc nhìn sang thì thấy Lam Doanh Nhược một thân áo lụa mỏng, tay cầm đoản kiếm sắc lẻm đặt trên cổ Lãnh Trác Tịch đang hôn mê. Vẻ mặt nàng ta lạnh lùng, vô cảm, cao ngạo liếc xuống mọi người.
“Thiếu chủ.” Lam Doanh Nhược nhìn Kì Nhiên,”Muốn mạng của mẫu thân ngài, hay muốn mạng của Giáo chủ, ngài chọn đi.”
Kì Nhiên nhíu mày, giọng rét căm tàn khốc:”Ta không quan tâm ngươi giết hay không. Hôm nay nếu không lấy được máu của Lạc Phong, ta tuyệt không bỏ qua.”
“Phải vậy không?” Lam Doanh Nhược cười mỉa, lực tay tăng thêm một chút, máu theo vết cắt tràn ra, chảy dọc theo cần cổ trắng bệch của Lãnh Trác Tịch khiến bà dù đang hôn mê cũng phải kêu nhỏ một tiếng.
“Từ từ đã!” Vệ Linh Phong quát, sát khí ẩn hiện trong mắt, khóe miệng nhếch nụ cười nguy hiểm,”Lam Doanh Nhược, đừng quên, sống chết của Lam Doanh Nguyệt, Lam Kiếm Vân đều phụ thuộc vào một suy nghĩ của ta thôi đấy.”
“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi……”
Ý cười trên môi Vệ Linh Phong không những không lui, mà còn đậm hơn, ngắt lời nàng ta:”Trẫm đánh cược là ngươi sẽ quan tâm đến sống chết của bọn chúng! Nếu ngươi không tin thì cứ thử giết bà ấy xem.”
Sự trấn định vững vàng của Lam Doanh Nhược trong nháy mắt dao động, lưỡi kiếm trên cổ Lãnh Trác Tịch run nhè nhẹ.
Nàng ta rũ đầu, trầm mặc chốc lát rồi bất ngờ ngẩng phắt lên, đôi mắt đầy kiên quyết nói với Vệ Linh Phong:”Số phận của tộc Lam gia chúng ta đổi lấy mạng của mẫu thân Kì vương cũng đủ lời rồi.”
Dứt lời, nàng ta đè chặt miệng vết thương đỏ chói, cố sức kéo Lãnh Trác Tịch đang hôn mê từ từ về phía Lạc Phong đang thở dốc, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm mọi người đang quan sát xung quanh.
Nàng ta bước từng chút một qua bên người tôi. Tôi thậm chí còn có thể cảm nhận được thần kinh nàng ta đang căng lên. Lúc này, nàng ta căn bản chẳng có thời gian, sức lực để bận tâm đến kẻ phế nhân sống dở chết dở như tôi.
Chỉ trong khoảnh khắc, tôi chợt thấy cảm thán trong lòng. Lam Doanh Nhược thật sự mang đến cho tôi rất nhiều cảm xúc. Rất lâu trước kia, nàng ta trong ấn tượng của tôi, trong ấn tượng của mọi người là một người hiền lương thục đức, là một cô gái hiếu thuận cha mẹ mình. Và cũng rất lâu về trước, tôi cuối cùng cũng được tận mình diện kiến. Nàng ta khi ấy là một thiếu nữ bất hạnh vừa đáng thương lại vừa đáng buồn, là người luôn khiến tôi phải cảm thấy bồn chồn, áy náy, thấp thoáng bất an.
Chỉ là giờ đây, ngay trước mắt tôi, nàng ta lạnh lùng lại tĩnh lặng, vừa kiên cường lại vừa bình tĩnh, trong chớp mắt đã phán đoán nhanh tình thế, vững vàng nắm hết mọi chủ động. Đối mặt với hoàn cảnh bất lợi, nàng ta cũng chỉ thoáng đấu tranh rồi nhanh chóng đưa ra quyết định. Dù đúng hay sai đều không một chút hối tiếc.
Tôi biết rằng không nên, nhưng trong giây lát, tận sâu trong lòng tôi lại nảy sinh một thứ cảm xúc. Lam Doanh Nhược, nàng ta cũng là một người rất kiên cường. Trải qua biết bao khổ đau, suy sụp như thế, nàng ta vẫn luôn giữ vững niềm tin và sự cố chấp của mình để sống tốt hơn.
Song, vui mừng thì sao chứ. Tôi hít sâu một hơi, đè cơn đau trong lồng ngực xuống, chân khí vận khắp mười hai huyệt chu thiên. Tay phải giơ lên, tay trái đặt lên trên, tơ Tuyệt lóe lên tia sáng ma mị, cơ thể tôi lay nhẹ.
Hiện tại, với tôi mà nói, không gì quan trọng hơn an nguy của Bộ Sát cả.
“Keng - Cạch -” Tơ Tuyệt quấn chặt thanh đoản kiếm, lưỡi kiếm rít lên một tiếng rồi gãy rời, còn mũi kiếm thì bay đi lướt qua gáy tôi rạch một đường nhỏ. Hai tay tôi ôm chặt Lãnh Trác Tịch lăn một vòng tại chỗ, khó khăn tránh thoát một đao hung hăng của Lam Doanh Nhược.
Cơn đau trong lồng ngực nhói lên. Trong mơ hồ, tôi cảm thấy mình chạm phải chân ai đó, tiếp là bên hông bị kéo mạnh, dừng lại đà lăn của tôi.
Tôi gắng gượng nhướng mắt, vừa lúc bắt gặp đôi mắt thâm trầm của Lạc Phong. Trong đôi mắt ấy, hai màu vàng bạc sáng lập lòe.
Bỗng, hắn lạnh mặt, ngẩng phắt, hai hàng mày nhíu chặt, một tay giơ lên cao, giọng lạnh căm:”Ai cho phép ngươi xuống tay?!”
Tôi giật mình quay đầu, thấy đoản kiếm trong tay Lam Doanh Nhược run run. Không kịp suy nghĩ gì, tôi chỉ nghĩ thầm muốn kéo Lãnh Trác Tịch tránh đi. Thế nhưng, sau lần vận chân khí vừa rôi, toàn thân tôi lại yếu ớt đến độ không còn tí sức lực nào.
“Ư -” Người nằm trong tay tôi rên khẽ.
Một luồng hơi thở thân thuộc đến gần. Tôi nghe thấy trên đỉnh đầu mình vang lên một tiếng, Lam Doanh Nhược đã bị đánh bay ra ngoài, đập vào vách tường hộc máu.
Kì Nhiên ôm lấy tôi, toan rời đi thì chợt chau mày, trong cổ họng tràn ra âm thanh đau đớn.
“Tiêu Kì Nhiên, ta vẫn luôn tự hỏi, đối với một tên quái vật bách độc bất xâm, muôn lần không chết như ngươi thì có cách nào, có người nào có thể thật sự kiềm hãm ngươi không.” Lạc Phong rút cây ngân châm dài trong suốt về, gương mặt để lộ nụ cười tàn khốc đắc ý.
Tôi mở trừng hai mắt, hoảng hốt nhìn người thanh niên tựa ma quỷ trước mắt, còn cơ thể lại không biết huyệt đạo đã bị khống chế khi nào mà không thể động đậy.
“Sau đó, cuối cùng ta cũng nghĩ ra.” Lạc Phong kéo tôi từ dưới đất lên ôm vào lòng, cười lạnh,”Một nữ nhân, một bộ ngân châm rút máu, và cả mộng chướng của Bồng lai hữu biệt. Những thứ này……. đều là lễ vật ta cố ý chuẩn bị cho ngươi. Thế nào, vừa ý không?”
“Ta vốn muốn giữ lại ngươi để hoàn thành báo thù của mình. Chỉ là bây giờ…..” Lạc Phong chậm rãi nâng Ngưng Chương trong tay, ánh sáng lóe lên hút hồn người,”Ta lại càng muốn băm vằm ngươi ra ngàn mảnh hơn!”
“Lạc Phong -!!” Tiếng hét của tôi, khản đục, tuyệt vọng,”Đừng!!”
Nỗi sợ hãi của Bộ Sát, gương mặt biến sắc của Vệ Linh Phong, sự kinh ngạc của Thành Ưu, tất cả đều biến mất, biến mất khỏi tầm mắt tôi, biến mất khỏi tai tôi.
Kì Nhiên nửa quỳ trên mặt đất, trên gương mặt tái nhợt bỗng yên bình đến lạ, ngẩng đầu nhìn tôi chăm chú tựa như là quyến luyến cả một đời, là yêu thương suốt kiếp, một lời chẳng hết, luyến tiếc không thôi.
Khóe môi chàng khẽ cong, vẽ thành nụ cười nhẹ dịu dàng.
Phảng phất, tôi chợt như thấy lại người thiếu niên mình sơ ngộ ngày nào. Dung nhan tuyệt thế, nét cười ấm nồng, đôi mắt xanh trong êm ả như vòm trời………….. Người mà tôi yêu say đắm.
Ngưng Chương chớp lên tia sáng lạnh, hướng về phía ngực Kì Nhiên, nhắm thẳng vào trái tim……
“Nhiên nhi -!!” Một tiếng thét thê lương vút cao, như loài cự thú thức tỉnh san phẳng đất bằng.
Máu tươi nóng hổi bắn lên gương mặt tôi, hàng nước mắt đắng ngắt giàn giụa thấm vào đầu lưỡi.
“Mẫu hậu -!!” Giọng Vệ Linh Phong chợt vọng lại từ xa.
Có gì đó lướt qua huyệt đạo của tôi. Thần trí tôi trống rỗng, gần như loạng choạng ngã nhoài đến bên cạnh Kì Nhiên, tay rút ngân châm đâm vào huyệt đạo trước ngực chàng. Tôi chậm rãi rót chân khí vào đến tận khi huyết mạch chàng dần dần lưu động lại.
Cả người Kì Nhiên chấn động, khóe miệng lại càng tràn ra nhiều tơ máu.
Tôi vẫn cúi đầu không nhìn sắc mặt chàng, chỉ liếc nhìn mái tóc trắng của Lãnh Trác Tịch nhiễm máu đỏ thành mảng lớn, có lọn tóc rũ xuống mặt bà, có lọn lại dính lấy vạt áo sậm màu của Kì Nhiên.
“Nhiên nhi………. Xin lỗi con, Nhiên nhi……” Lãnh Trác Tịch khó nhọc thở dốc, bàn tay dính máu chậm chạp vươn đến xoa má Kì Nhiên,”Nương không chăm sóc con thật tốt, lại còn……………… đẩy hết hận thù lên con. Xin lỗi con………..”
Kì Nhiên kinh ngạc quỵ xuống, giống như hoàn toàn không phản ứng gì với những chuyện đã xảy ra. Chàng bất động, cũng chẳng nói gì, mặc cho máu tươi bết đầy hai gò má, y phục, ngay cả hơi thở cũng nhẹ đến độ chẳng thấy đâu.
“Mẫu hậu!” Vệ Linh Phong phóng đến bên cạnh Lãnh Trác Tịch, đỡ lấy thân thể nhẹ bẫng của bà, quát,”Kì Nhiên, mau cứu bà ấy! Mau cứu bà ấy!!”
Kì Nhiên chợt như bừng tỉnh, nhìn Vệ Linh Phong, trong mắt tối đen như đã chết, đờ đẫn vô thần. Chàng nhẹ nhàng lắc đầu.
Vệ Linh Phong túm lấy áo chàng:”Bà ấy là mẫu thân của chúng ta! Đệ cứu tất cả mọi người, tại sao…..”
“Hiên nhi……” Lãnh Trác Tịch hít lấy không khí quý giá, giọng nhỏ đến không thể nghe được,”Hiên nhi……. Đừng trách nó, đừng trách………. đệ đệ con. Nương thật…… thật sự không cứu được nữa rồi.”
Vệ Linh Phong buông lỏng tay, chậm chạp cúi đầu, nhìn chằm chặp gương mặt tái nhợt không huyết sắc kia mà giọng khản đi:”Mẫu hậu….. Con……..”
Lãnh Trác Tịch cười yếu ớt sắp tàn, bất chợt vươn tay gắng sức giữ chặt tay Vệ Linh Phong và Kì Nhiên.
Hai bàn tay bà, siết nhẹ, sau đó nắm lấy hai bàn tay chồng lên nhau, đè xuống, vệt máu loang lổ cả hai bàn tay.
Bà dùng chút sức lực cuối cùng để nắm chặt lấy bàn tay hai đứa con đã phải vì bà gánh chịu thống khổ suốt hai mươi năm.
“Hiên nhi, Nhiên nhi…… Bất luận tương lai…. Khụ khụ…………. các con lựa chọn thế nào thì đều phải nhớ kĩ, các con……… là huynh đệ ruột thịt. Ngàn vạn lần……… ngàn vạn lần đừng giống ta và tỷ tỷ……….. không ngừng tổn thương nhau……”
Ánh mắt Lãnh Trác Tịch dần mất đi ánh sáng, hai tay buông thõng, gương mặt chợt hồng hào lạ thường.
Tôi biết, đó đã là hiện tượng hồi quang phản chiếu.
Bà bỗng mỉm cười hạnh phúc, hai tay vươn lên không trung, giọng nghẹn ngào:”Dật Thiên! Dật Thiên! Cuối cùng chàng cũng chịu đến tìm thiếp rồi đó sao? Chàng đừng bỏ lại thiếp nữa…….”
Nhiếp hồn người. Tôi nhịn không được bật khóc. Cứ như thế, tại thời khắc hạnh phúc nhất, tươi đẹp nhất, tất cả đều dừng lại.
Tôi quỳ trên đất vuốt hàng lệ và máu trên mặt. Ngưng Chương, một trong bốn thần khí của thế gian, trong khoảnh khắc khi đâm vào sẽ khiến người nhìn thấy ảo giác. Lạc Phong và Lam Doanh Nhược không biết đã rời đi khi nào, nhân lúc rối loạn đã đoạt mất thần khi Linh Tà trong tay Thành Ưu.
Lạc Phong…… Vô Dạ, cứ rời đi như thế, để lại trong căn phòng này những bi thương, thống khổ, và cả….. hận thù.
Bỗng, cánh tay tôi rát tấy. Tôi quay đầu nhìn, nhất thời chỉ cảm thấy lòng mình mềm đi lẫn cả đau đớn, chẳng còn chút thù hận dữ dội nào. Ta phải nói gì với ngươi đây? Tiểu Ngân…….
Tôi nhẹn nhàng ôm lấy nó, nhìn nó đến khi từ trong đôi mắt đen bóng kia thấm hơi nước, lăn thành hàng xuống lớp lông mềm.
“Tiểu Ngân………….. Thật ra, ngươi cũng đâu thực sự hại ta đúng không?” Đôi mắt đen như hắc ngọc nhìn tôi, lóng lánh ánh nước.
Tôi buông chú cáo trắng trong tay, cười thê lương:”Ngày đó mang ngươi đi, nhìn ánh mắt lưu luyến khổ ải của ngươi, ta đã biết, dù thế nào chăng nữa, ngươi cũng không thể buông bỏ Lạc Phong. Nhưng mà, ngươi cũng thấy căn phòng này tràn ngập thù hận đến thế nào. Vậy nên, đi thôi, trở về với chủ nhân thật sự của ngươi đi. Tiểu Ngân, chúng ta………….. tốt hơn hết sau này vĩnh viễn đừng gặp nhau nữa.”
Căn mật thất ngầm này, nguyên lai có hai lối ra. Một trong số đó là bậc cầu thang trong rừng sâu nhóm Kì Nhiên dùng, còn lối kia, quanh co khúc khuỷu, chúng tôi đi rất lâu, cuối cùng cũng thấy ánh sáng. Tôi kinh ngạc phát hiện, đây chính là…………… thông đạo dẫn đến một cung điện hoa lệ nhưng không mất đi vẻ quý khí sau một hoa viên.
Nơi này chính là Hoàng cung Nhạc Dương - thuộc quyền sở hữu phía nam của Y quốc!
Kì Nhiên phân phó xuống dưới sắp xếp phòng cho từng người. Vệ Linh Phong và Thành Ưu tạm thời chưa rời đi, e là muốn đợi ít nhất đến khi an táng hoàn tất cho Lãnh Trác Tịch.
Phòng của tôi vẫn ở một góc hẻo lánh của Hoàng cung như cũ, nhưng lại xa hoa và thoải mái đến khác thường. Chưa nói đến điêu lan ngọc thế(), cái gì cần có đều được chuẩn bị đầy đủ, nào là giường lông ngỗng bọc nhung mềm mại bên trong, còn có bể tắm lát đá cẩm thạch xung quanh ở gian ngoài điện, xa hoa không phải bàn cãi. Nhưng thứ này không giống với phong cách Kì Nhiên, chỉ sợ là của Hoàng tộc để lại.
() Điêu lan ngọc thế: dùng để chỉ những công trình kiến trúc giàu sang tráng lệ.
“Kì Nhiên.” Tôi túm lấy Kì Nhiên đang chuẩn bị xoay đi, há miệng ú ớ không biết phải nói gì.
Gương mặt chàng không đổi sắc. Cái chết của Lãnh Trác Tịch dường như không ảnh hưởng gì đến chàng, nhưng thực sự có phải như thế chăng?
“Nghỉ ngơi đi.” Chàng kéo tay tôi, trong lời nói đã có ý lạnh lùng, sau đó rời đi.
“Kì Nhiên!” Tôi nghiêng người len lên trước chàng, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt chàng không chớp,”Rốt cuộc là chàng đang buồn hay đang giận em thế.”
Kì Nhiên hạ tầm mắt nhìn tôi, bất ngờ giữ cổ tay tôi nhanh như chớp, mặt không cảm xúc:”Dùng ngọc tuyền, vân mẫu, đan sa, thêm tử thạch. Trong người nóng, tay lại lạnh, trong ngoài bất nhất. Nàng lại dùng ngân châm để điều trị thì ít nhiều có thể giảm được đau đớn khi vân nội tức.”
“Chàng biết?” Tôi gồng nhẹ cánh tay mình trong tay chàng. Kì Nhiên hếch môi, buông tay lướt qua tôi.
“Kì Nhiên -, em không phải là cố ý giấu chàng.” Đột nhiên trong lồng ngực dâng lên một nỗi sợ hãi. Kì Nhiên thế này không phải là người tôi biết. Chàng không không lạnh lùng, vô tâm như vậy,” Rốt cuộc là chàng…… làm sao vậy?”
“Ta thì có thể làm sao chứ?” Kì Nhiên cười lạnh, một tay xoa gò má tôi, đầu ngón tay chàng rét cóng,”Ngay cả nàng cũng không cần đến ta chữa trị, ta còn có thể….. thế nào đây?”
“Em chỉ không muốn chàng lo lắng mà thôi!” Tôi bắt lấy tay chàng, nhanh chóng giải thích. Tôi cảm thấy, chỉ cần chậm một chút nữa thôi, người trước mắt mình sẽ biến mất không tăm tích,” Thật sự là em chỉ sợ chàng sẽ lo lắng, áy náy.”
Trong đôi mắt xanh của chàng khẽ động, vẻ mặt chàng cuối cùng cũng dịu đi, nhìn tôi chăm chú, đau đớn trong mắt lóe lên rồi biến mất.
Chàng nhắm mắt, dịu dàng kéo tôi vào ngực, nhưng lại tránh né cái nhìn của tôi. Cái ôm này sao mà nhạt nhẽo!
“Kì Nhiên………” Tôi trở tay ôm chàng thật chặt, yên ổn tựa đầu trong ngực chàng, vừa muốn nói với chàng, nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào. Kì Nhiên, chàng đau đớn lắm phải không? Tận mắt chứng kiến mẹ của mình chết, lại còn là vì chàng mà chết, chàng đau đớn lắm phải không?
Nếu chàng thống khổ như vậy, em phải làm gì để an ủi chàng đây? Làm thế nào………. mới có thể xoa dịu nỗi đau cho chàng?
Ngày hôm sau, Kì Nhiên và Vệ Linh Phong tự mình hỏa táng hài cốt của Lãnh Trác Tịch. Nghe bảo rằng, đây là phong tục của Băng Lăng, người sau khi chết thì không hạ huyệt mà được hỏa táng thành tro, hào vào nước, gió, vào bùn đất, trở về với mẹ thiên nhiên.
Tôi im lặng nhìn hai gương mặt anh tuấn tương tự nhau kia. Bọn họ ai cũng rất bình tĩnh, bình tĩnh đến độ tôi còn tưởng rằng họ chỉ là đang hỏa thiêu một người xa lạ nào đó mà thôi.
Chỉ đến khi ngọn lửa mạnh mẽ nóng rực kia bùng lên, rọi sáng gương mặt họ, tôi mới có thể nhìn thấy trên gương mặt bình tĩnh đến vô tình của họ một chút lưu luyến bi thương.
Bàn tay Vệ Linh Phong, thon dài, trắng trẻo, khớp xương hoàn hảo, dưới ánh mặt trời dường như tỏa sáng, tựa như gốm trắng, đẹp tựa một viên ngọc.
Chỉ là hai bàn tay này giờ đây đang nâng một vốc tro xám, hòa vào nước hồ Nam Hải.
“Hai ngày sau ta phải trở về Lâm đô Kì quốc.” Hắn nhìn Kì Nhiên, thản nhiên nói.
Sáng nay, tôi có loáng thoáng nghe thấy một tin. Ngân Xuyên quốc, nơi Huyền Thiên đang chiếm đóng đã bị Duẫn quốc dốc toàn lực công kích, rơi vào tình thế vô cùng nguy ngập.
“Băng Y, cùng trẫm trở về được không?”
Tôi ngẩn ra, lúc này mới phát hiện là hắn ta đang nói chuyện với tôi. Gương mặt hắn trắng đến như trong suốt, khóe môi cong lên nụ cười mơ hồ, dịu dàng…… mà cũng lạnh lùng làm sao.
Tôi thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu, yết hầu lại nghẹn cứng không nói nổi một lời. Thần sắc điềm nhiên của Kì Nhiên rơi vào khóe mi, ánh mắt chàng sâu như biển, dù cố gắng đến thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thể thấy đáy.
Tôi chợt thấy rã rời, lồng ngực lại nhói lên đau đớn, bèn quay người rời đi.
Gió lùa vào tay áo phần phật, tôi bước đi không hề quay đầu.
Hai ngày nay tôi ăn rất ít, thức ăn đều là do cung nữ mang vào. Vì không phải thức ăn Kì Nhiên làm, nên mùi vị chẳng vào đâu.
Mỗi khi ra khỏi cửa gặp Kì Nhiên, tôi đều thấy chàng bộn bề nhiều việc. Tôi chẳng muốn quản xem chàng bận việc gì, nhưng vừa bắt gặp gương mặt không cảm xúc kia, tôi lại nuốt hết những lời muốn nói vào bụng, yên lặng bỏ đi.
Nháy mắt khi xoay đi, không phải tôi không thấy vẻ mặt khổ sở của Kì Nhiên, cái thứ buồn đau nặng nề kín đáo ấy. Tôi biết chàng rất đau, thế nhưng tôi lại không thể cùng chàng san sẻ nỗi đau cùng chàng.
Vì thế, tôi ngày càng ít rời khỏi cửa, chẳng qua là vì sợ hãi phải đối mặt với đôi mắt xanh ảm đạm sâu hút nọ.
Cũng trong hai ngày này, tôi lại càng không thấy Vệ Linh Phong đâu cả. Hắn đã ở lại đây hai ngày, ước chừng là bàn luận về việc hai nước hợp tác. Những chuyện ấy hẳn không liên quan gì đến tôi, ……. nhưng mỗi lần bắt gặp hắn, tôi đều bỏ chạy trối chết.
Buổi tối, sau giờ Tí (), ngoại trừ thị vệ gác đêm thì trong cung rất yên tĩnh. Tôi bước xuyên qua dãy hành lang thật dài, chậm rãi đi về phía của sau Hoàng cung dưới cái nhìn quen thuộc của thị vệ gác cổng.
() giờ đêm
Cách đó hơn mười thước có người lặng lẽ theo sau. Tôi biết đó là do người do Kì Nhiên bố trí âm thầm bảo vệ tôi nên cũng không để tâm lắm.
Bên hồ Nhạc Dương, gió hiu hiu nhẹ thổi, đom đóm bay dập dờn dưới ánh trăng tĩnh lặng. Tôi lấy ra lọ thuốc cao đặc biệt bôi lên da, cả người tỏa ra thứ mùi hương thoang thoảng khiến muỗi không dám đến gần.
Tôi mỉm cười, toan định ngồi xuống như thường lệ thì bước chân chợt chậm lại, trong lòng rối rắm, thầm thở dài rồi xoay đi.
“Nương nương!” Một cái bóng nhanh chóng xuất hiện trước mắt tôi. Gương mặt lạnh lùng của Thành Ưu vậy mà lại nhuốm mấy phần tang thương, hai hàng mày đen nhíu chặt.
Tôi nghiêm mặt, định nổi nóng thì thấy hắn ta chùng hẳn xuống, giọng cũng nghèn nghẹn:”Xin nương nương hãy qua gặp Hoàng Thượng một lát.”
Tôi sửng sốt, lúng túng hỏi:”Vệ Linh Phong hắn……. làm sao thế?”
“Đã nhiều ngày trôi qua, Hoàng Thượng đôi lúc có tức giận, có lúc lại cười, thậm chí còn xử lí công vụ, hội đàm rất đều đặn,…….. Nhưng chính vì vậy mà thuộc hạ mới lo lắng……”
Tôi khẽ cau mày nhìn sự lo âu hiện trên mặt Thành Ưu, không khỏi thở dài:”Chuyện này ta cũng đành chịu mà thôi. Ta nghĩ, Vệ Linh Phong hắn có tài điều tiết cảm xúc của mình.”
“Nương nương!” Biểu tình Thành Ưu lạnh đi, rút kiếm chắn trước mặt tôi rồi lại khẽ run lên thu về. Đột nhiên, hai đầu gối hắn khụy xuống, quỳ trước mặt tôi, giọng đè thấp run rẩy:”Tuy chỉ năm năm ngắn ngủi, nhưng thuộc hạ cũng đã tận mắt chứng kiến Hoàng Thượng một mình trong cung dần trở nên tàn nhẫn, vô tình, tâm cơ. Trong năm năm này, thuộc hạ từng nhìn thấy tất cả nét mặt của Hoàng Thượng, nhưng chưa bao giờ bắt gặp nụ cười thật lòng của ngài trước khi nương nương xuất hiện…..”
“Ngươi đứng lên đi!” Tôi đưa tay đỡ nhưng không chạm vào tay áo hắn rồi xoay người bước về phía bóng lưng trăng trắng đằng xa.
“Nàng đến là để đồng ý trở về với trẫm sao?” Vệ Linh Phong nhìn mặt hồ tối thăm thẳm dập dềnh ánh nước, không quay đầu bất chợt hỏi tôi.
Tôi mờ mịt nhìn mái tóc đen bóng xõa dài trên nền áo gấm xanh lơ, gió thổi vạt áo tung nhẹ như điểm thêm ánh sáng cho màn đêm. Người này, thật sự đang bi thương ư? Làm sao lại có người có thể che giấu nỗi đau lớn như thế mà không để lại chút gì?
Vệ Linh Phong thấy tôi không đáp thì từ từ quay lại, đôi mắt sâu hun hút nhìn thẳng vào tôi khiến tôi hơi giật mình.
Hắn bước lên hai bước, nâng tay xoa gò mát thấm hơi lạnh của tôi:”Băng Y, trở về với trẫm được không?”
Tôi cuống quýt lui về sau, có chút xấu hổ. Rõ ràng là đã hứa với Thành Ưu là sẽ khuyên hắn một chút nhưng bây giờ lại chẳng biết nên nói điều gì.
Bàn tay giơ lên giữa không trung của Vệ Linh Phong chựng lại, gương mặt bất chợt cười khổ, giọng mềm đi:”Thật cứ muốn như thế này mà bắt nàng về. Dù bị nàng oán hận, dù bị Kì Nhiên truy sát cũng không hối tiếc.”
“Ta…. Ta về đây.” Tôi bất chợt lùi về sau, cảm thấy mình thật sự không nên đồng ý tới nơi này với Thành Ưu. Tôi có thể làm gì cho hắn ta đâu? Ngoại trừ từ chối một lần nữa, tôi còn có thể làm gì cơ chứ?
Cổ tay chợt bị siết chặt, quay người bỏ chạy thất bại, toàn thân chợt lướt qua một cảm giác mềm mại, mùi Long tiên hương thoảng qua đầu mũi.
Tôi rõ ràng là một người không thể nhớ nổi mùi hương của người khác, nhưng rốt cuộc…… lại nhớ rất kỹ mùi hương của người thanh niên trước mắt này.
Tôi thở dài, tay đặt lên ngực hắn, đang muốn đẩy ra thì cả người chợt run lên.
Giọng nói ấy, tuy rất nhẹ nhưng vô cùng rõ ràng, từng chút, từng chút rót vào tai, chạm vào đáy lòng tôi:”Chỉ cần……… một chút thôi là được rồi.”
Vòng tay ôm tôi ngày một siết chặt, chặt đến độ như không phải muốn hòa tôi vào cơ thể hắn, mà là muốn chính mình nhập vào cơ thể tôi, không cần phải đối mặt với những đau thương gì khác.
Gương mặt hắn chôn sâu vào gáy tôi, mấy sợi tóc bị đè chặt đến nhoi nhói. Tay hắn vòng chặt quanh hông, lực mạnh đến mức như muốn bẻ gẫy tôi.
Tôi vẫn không cách nào nhúc nhích nửa phần, cho dù là cơ thể, hay là trái tim mình. Lần đầu tiên nhìn thấy một Vệ Linh Phong yếu ớt đến không thể che giấu thế này thay cho hình ảnh bậc đế vương cao cao tại thượng kia, tôi làm sao có thể nhẫn tâm đẩy hắn ra mà không quan tâm.
Mặt hồ sóng sánh ánh trăng, hai bóng người như ẩn như hiện rọi xuống mặt nước, gần đến không chia lìa.
Chỉ là, tôi biết, tôi phải……. đẩy người ấy ra thôi.
“Đừng nhúc nhích!” Vệ Linh Phong bỗng ngẩng lên, ấn đầu tôi vào lồng ngực hắn, bàn tay bên hông thả lỏng nhưng vẫn kiên quyết,”Băng Y, không phải nàng nói, con người luôn có những thời điểm yếu đuối sao?”
Tôi nao nao, ngước lên nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, vẻ bình tĩnh lẫn đau thương hòa lẫn trên dung mạo âm trầm ấy.
Trái tim tôi chợt mềm đi, mềm đến tê tái, run giọng:”Vệ Linh Phong, cái chết của mẫu thân huynh khiến huynh đau khổ đến thế ư?”
Vệ Linh Phong bất ngờ thu vòng tay ôm ghì tôi, giọng nói trầm thấp lạnh băng dịu dàng rót vào tai:”Mây tuyết đông rơi phủ kín đầu; Thiếu niên vô tâm, chẳng biết sầu; Ngã vào bùn nhơ, dậy….. tiếng cười…..”
Chất lỏng nóng hổi rơi vào mái tóc. Từ đầu đến cuối, tôi vẫn không ngẩng lên, không có lấy chút dũng khí nào để nhìn gương mặt yếu đuối của bậc đế quân kia. Con người…. luôn có những thời điểm yếu mềm. Nước mắt chưa rơi, chỉ là vì chưa đến lúc đau lòng.
Vệ Linh Phong, có lẽ còn đau khổ hơn cả Kì Nhiên. Bởi vì huynh ấy có những kỷ niệm thời thơ ấu tươi đẹp cùng Lãnh Trác Tịch. Đó là tình cảm chôn sâu nơi đáy lòng, là khát vọng đơn thuần nhất, thế nên, huynh ấy mới có thể liều lĩnh muốn đưa Lãnh Trác Tịch đi, chăm sóc bà thật tốt.
Cơ thể ấm áp ôm chặt tôi run nhẹ. Giọng nói không khàn, cũng không hề nghẹn ngào mà rõ ràng từng chữ:”Băng Y, trẫm trở nên mạnh mẽ thì thế nào cơ chứ, ngay cả…….. mẫu thân của mình cũng không bảo vệ được………”
Tôi chậm rãi vươn hai bàn tay run rẩy lên, cuối cùng cũng ôm lấy thân thể dù cường tráng lại cũng yếu ớt ấy. Tôi không cách nào trả lời huynh, thậm chí không có cách nào an ủi, chỉ hi vọng, ít nhiều có thể cho huynh một chút ấm áp mà thôi.
Ánh trăng, vẫn đẹp như chưa từng thay đổi.