Tiểu Tuệ chia tay tôi vào học kì hai lớp chín. Cô lấy lí do muốn tập trung chuẩn bị cho kì thi cấp ba, cần phải rời xa hồng trần thế tục. Tôi đáp Tiểu Tuệ à, tớ là dạng người có văn hóa thế ư, cậu muốn tán tỉnh Bạch Tiểu Niên thì cứ việc nói thẳng. Tiểu Tuệ bị chọc trúng tim đen đâm ra thẹn quá hóa giận, để lại trên lưng áo đồng phục mới giặt của tôi một dấu chân nguyên vẹn.
Kể ra như vậy cũng phải chưa tệ lắm. Chẳng bù cho Đình Đình, chia tay xong đi rêu rao khắp nơi là tôi đã ngoẻo.
Bước sang học kì hai, Bạch Tiểu Niên bận rộn vô cùng, đi lại như con thoi giữa mấy trường luyện thi lớn, giải từng chồng bộ đề ôn tập. Dì Bạch quả thật quá nhẫn tâm, cũng chẳng thèm lo cục cưng chết vì mệt, đêm hôm mười một giờ vẫn bắt cậu ấy ngồi học bài.
Cậu ấy dùng một chiếc đèn bàn có ánh sáng hơi ngả màu vàng dịu. Cây đèn này là dì Bạch cùng với tôi chọn mua, nghe bảo có thể bảo vệ mắt nên giá những hai trăm đồng. Bạch Tiểu Niên luôn ngồi quỳ trên ghế để viết, có lẽ là do đã quen ngồi trong ngực tôi. Cách một tấm màn, tôi trông thấy gió lay làn tóc trước trán cậu ấy, nghe thấy tiếng quạt điện quay lóc cóc không ngừng cùng thanh âm ngòi bút sột soạt trên trang giấy.
Tôi cũng không ngủ được nên mò mẫm ngồi dậy rót nước cho cậu ấy uống. Dì Bạch quản lý rất nghiêm, ngay cả mùa hè cũng không cho phép cậu ấy uống nước lạnh.
“Hồ Gia Minh ơi, cậu chưa ngủ à?” Cậu ấy nhỏ tiếng gọi tôi.
Tôi nói, cậu không ngủ thì tớ cũng không ngủ được.
Cậu ấy nắn bóp tay tôi: “Vậy ngồi đây với tớ, tớ làm xong bài này sẽ ngủ ngay.”
Có lẽ bởi sinh non nên thân thể Bạch Tiểu Niên lúc nào cũng mát lạnh, người đâu mà quý giá như vàng ấy. Cả mùa đông cậu ấy dán vào người tôi, sang mùa hè đổi thành tôi quấn lấy cậu ấy. Đặc biệt là vào giờ thể dục, hễ chạy xong là hơi thở tôi bỏng rát, luôn phải cầm tay cậu ấy áp lên trán mình để hạ nhiệt.
Có đứa nào đó la ó: “Tiểu Niên mát tay thế nhỉ, cho tớ mượn chườm mát với được không?”
Tôi quát: “Cút ngay!”
Trong đám bạn bè của tôi ở trường cấp hai có một thằng họ Trịnh, tôi hay gọi nó là Trịnh chó. Nghe Trịnh chó bảo rằng tôi thích Bạch Tiểu Niên, tôi đáp nói thừa, làm gì có ai không thích em trai tao? Trịnh chó trả lời ý tao không phải thế, ý tao là chấp niệm của Hồ huynh đây đối với Tiểu Niên đã vượt xa ngưỡng tình huynh đệ thông thường. Tôi thưởng cho nó một đạp, đậu mọe, nói tiếng người đi mày.
Trịnh chó nghiêng ngả loạng choạng, vừa giữ kính mắt vừa nói, tao thấy mày nuôi Bạch Tiểu Niên như nuôi nàng vợ trẻ ấy, thằng này không được đụng, thằng kia không cho sờ… Đây gọi là cái gì nhỉ, con dâu nuôi từ bé? Đúng rồi, con dâu nuôi từ bé!
Lúc bấy giờ tôi thẹn quá hoá giận: Có cái đéo nhá, thứ tàn dư của thế lực địa chủ phong kiến, truy tìm đánh đổ hết đi!
Sau đó để tạ lỗi, Trịnh chó gom góp mấy cuốn truyện đồi trụy kiểu “Đế vương diễm mộng” mang qua cho tôi. Tôi thử đọc lướt qua một lần, ngôn ngữ trong đó cứ gọi là khiến người ta đỏ mặt tía tai. Đêm ấy tôi trằn trọc không yên, trong đầu nhồi đầy những thứ được mô tả trong sách, nào là bắp chân trắng nõn như ngó sen lấp ló dưới váy, nào là nhũ hoa đỏ thắm như trái anh đào.
Tuy nhân vật trong sách là các cô gái trẻ đẹp, song trong mắt tôi lại biến thành đôi chân mảnh khảnh bên dưới quần short đồng phục của Bạch Tiểu Niên, cùng với hai đầu gối đỏ bừng vì quỳ lâu trên ghế. Vì không ngủ được nên tôi quay sang quấy rầy Bạch Tiểu Niên, đẩy người nằm ra giường rồi cởi cúc áo, muốn xem thử bộ ngực cậu ấy.
“Hồ Gia Minh, cậu lên cơn tâm thần hả?” Cậu ấy hung lên đạp một cái, nhưng không đẩy tôi ra được.
Tôi đáp: “Cậu để yên tớ nhìn coi, sờ xem tí chút thì đã sao nào!”
Bạch Tiểu Niên thở hồng hộc vì giãy giụa, nhưng sau rốt vẫn để tôi cởi sạch chiếc áo đồng phục màu trắng ngắn tay, nằm ngửa đầu như cá nằm trên thớt. Tôi vuốt ve ngực cậu ấy, phẳng lì như đất đồng bằng, cũng chẳng có gì mềm mại. Cậu ấy hơi gầy, lần xuống phía dưới còn có thể sờ thấy xương sườn. Hai điểm kia cũng không đỏ giống trái anh đào như sách viết, bị tay tôi vần vò đến nóng bỏng, nom qua tội nghiệp vô cùng.
“Hồ Gia Minh…” Cậu ấy nằm dưới tôi, hai tay bưng mặt, không rơi nước mắt mà cũng chẳng hẳn giận dữ. “Nặng chết đi được, mau xuống đi!”
Tôi trả lại những cuốn sách kia cho Trịnh chó.
Hóa ra nỗi xấu hổ của tôi khi ấy chính là nỗi xấu hổ khi tâm tư sâu kín bị vạch trần: Đúng, tôi thích Bạch Tiểu Niên, muốn lấy cậu ấy về làm vợ.
-Hết chương -