Mai Tử vốn tò mò vết sẹo này rốt cuộc kéo dài đến đâu, bây giờ bị Tiêu Kinh Sơn cứng rắn bắt lấy bàn tay nhỏ bé mò xuống dưới, vừa sờ tới thắt lưng, hắn còn muốn kéo xuống nữa. Má Mai Tử một màu hồng, tay phát nóng, liều mạng rút ra. Tiêu Kinh Sơn cũng không miễn cưỡng, chỉ có thể ôm chặt lấy nàng, dần dần kiềm chế trận xúc động này xuống.
Bị Tiêu Kinh Sơn ôm vào lòng, Mai Tử chợt nhớ tới một chuyện quan trọng, vội kéo lấy tay Tiêu Kinh Sơn hỏi: "Khăn đâu?"
Ánh mắt có lửa của Tiêu Kinh Sơn nhìn chằm chằm nàng: "Cái khăn tối hôm qua sao?"
Mai Tử không chịu nổi ánh mắt kia, cúi đầu xuống làm bộ nhìn vết sẹo trên ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, ở đâu? Có hay không có cái đó?"
Tiêu Kinh Sơn thấy nàng có vẻ nóng lòng, biết nàng để ý chuyện này, duỗi bàn tay từ trên giường không biết ở đâu vừa chạm liền lấy ra một khăn: "Đây."
Mai Tử vội nhận lấy mở ra nhìn, chỉ thấy vốn nên trắng như tuyết, trên cái khăn bây giờ có một vài giọt máu, hồng diễm diễm giống như mai đỏ nở giữa trời tuyết lớn. Mai Tử đỏ mặt đem khăn gấp lại cẩn thận, cất đi.
Tiêu Kinh Sơn kéo nàng lại, cúi đầu nhỏ tiếng: "Lần trước nàng vì cái khăn này mà làm ta sống dở chết dở à."
Mai Tử cắn môi lườm hắn một cái, lầm bầm nói: "Vậy chàng sao không ngờ ta muốn cái khăn."
Nơi này tân nương tử trong lần đầu tiên đều phải dùng khăn, có vài gia đình chồng muốn kiểm tra xem tân nương tử gả lại đây có trong sạch hay không.
Tiêu Kinh Sơn dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng ma sát hai má của nàng, nói: "Ta vốn không để ý việc này, kỳ thật có hay không có cũng không quan trọng."
Mai Tử nghe lời này, chớp mắt tò mò hỏi: "Vậy, cho dù ta không có lạc hồng chàng cũng không quan tâm sao?"
Tiêu Kinh Sơn vén tóc nàng sang một bên, "Ừ" nhẹ giọng giải thích nói: "Có một số việc trong quá khứ đã qua liền cho qua, nàng đã gả cho ta thì chính là nương tử của ta, sau này cũng là của ta, chúng ta làm vợ chồng cả đời, cần gì để ý những chuyện trước kia.”
Mai Tử nghe hắn nói càng tin tưởng rằng ở nơi nước biếc thôn xanh này không có nam nhân nào có thể có được suy nghĩ như thế, nàng nghiêng đầu nhíu mày suy nghĩ: "Nói cũng đúng, nếu như trước kia ta cùng Phúc ca thật sự có quan hệ này, chàng cũng không quan tâm?."
Trong mắt Tiêu Kinh Sơn thoáng qua một tia khó giải thích, lập tức nói: "Sẽ không."
Mai Tử chợt thấy trong đầu có tia sáng lóe lên, bừng tỉnh hiểu ra, nói: "Ta hiểu, chàng nhất định cho là ta cùng Phúc ca có gì đó, cho nên mới cố ý không dùng khăn, phải không?"
Tiêu Kinh Sơn nhíu mày không nói.
Mai Tử càng thêm khẳng định: "Chàng làm việc luôn luôn chu toàn, lại biết trước kia ta bị người khác nói này nói nọ, nếu như chàng thật sự tin tưởng ta trong sạch, sao lại không dùng khăn?"
Nói xong nàng có chút chán nản: "Thì ra chàng vốn không tin tưởng ta!"
Tiêu Kinh Sơn thở dài, ôm lấy nàng, hôn lên hai má mềm mại, nhỏ giọng nói: "Bé ngốc, nàng quản suy nghĩ lúc trước làm gì, dù sao bây giờ chúng ta cũng biết, nàng cùng Phúc ca cái gì cũng không có." Đang nói lại lấy khăn ra giũ thẳng thả vào trong lòng bàn tay Mai Tử: "Nhìn, chứng cứ ở đây này."
Mai Tử cũng đành im lặng, nhưng mà trong lòng có chút không yên, thì ra Tiêu Kinh Sơn cho là mình và Phúc ca có lẽ có quan hệ mờ ám? Vậy vì sao hắn còn muốn kết hôn với nàng?
Chẳng lẽ đối với hắn mà nói, cưới một người nương tử như thế nào cũng không quan trọng?
Nghĩ kỹ, hắn ngay cả cưới vợ cũng cẩu thả như vậy a?
Qua buổi trưa, Mai Tử cũng không thế nào xuống giường, dù sao bây giờ trong nhà cũng không có việc gì phải làm. Tiêu Kinh Sơn làm loạn một hồi, đến lúc trời tối lại đứng dậy đi tắm, mang nước suối về cho Mai Tử tắm rửa.
Mai Tử mặc dù đã cùng Tiêu Kinh Sơn xảy ra quan hệ vợ chồng, nhưng mà để đại nam nhân này nhìn chằm chằm mình tắm rửa thật không thể nào. Thế là liền lên tiếng phản đối đẩy hắn ra ngoài. Thực ra Tiêu Kinh Sơn cũng không nguyện ý đi ra ngoài, nhưng nhìn nàng e thẹn, nếu như hắn nhất định ở trong phòng thì không biết lần tắm này kéo dài đến lúc nào nữa. Vậy nên hắn im lặng thoáng cười đẩy cửa đi ra.
Mai Tử cũng cảm thấy hành động này thực buồn cười, má hồng đứng ở cửa nhẹ nhàng liếc hắn vài mắt, cuối cùng vẫn đóng cửa.
Tiêu Kinh Sơn tiến vào lần nữa là lúc Mai Tử đã tắm xong, chuẩn bị giường tươm tất, nằm chết dí cuộn mình nằm trong chăn. Tiêu Kinh Sơn tiến vào nhà cởi quần áo muốn lên giường. Trong tâm Mai Tử có chút sợ, vì phía dưới nàng vẫn có chút sưng đỏ, đau. Nếu như tối nay lại thêm một lần, nàng thật sự không biết mình có chịu nổi hay không. Đang suy nghĩ, Tiêu Kinh Sơn đã lên giường, thò tay vào trong chăn nhấc Mai Tử lên, kéo lại gần hắn.
Quả thật Mai Tử không quen hành động trực tiếp như thế của hắn, trong tâm e thẹn, Tiêu Kinh Sơn lại đem nàng ôm chặt. Mai Tử cũng liền ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, chỉ là lưng đối diện ngực hắn, mặt hướng vào trong. Nàng cảm thấy rõ ràng lưng mình áp chặt lấy vết sẹo kia của Tiêu Kinh Sơn. Vết sẹo này thuận theo hô hấp lồng ngực Tiêu Kinh Sơn, phập phồng lên xuống ma sát với lưng nàng chọc cả người nàng ngứa ngáy.
Tiêu Kinh Sơn nhẹ nhàng phun hơi thở âm ấm lên gáy Mai Tử, thấp giọng ở bên tai nàng hỏi: "Còn đau sao?"
Mai Tử nghe hắn hỏi như thế, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "So với buổi sáng có khỏe hơn chút ít." Vẫn có chút đau, chẳng qua là ngượng ngùng không nói cho hắn mà thôi.
Bàn tay Tiêu Kinh Sơn trên eo nàng từ từ trượt xuống, tiến thẳng vào bên trong quần lót. Mai Tử muốn tránh, lại bị bàn tay hắn vững vàng giữ lấy trong lòng không cho động đậy. Ngón tay Tiêu Kinh Sơn nhẹ nhàng thô ráp duỗi vào lục lọi, thân thể Mai Tử run lên, lui sát vào lồng ngực hắn, ôm cứng ngắc cánh tay hắn không dám bỏ ra.
Tiêu Kinh Sơn đưa bàn tay lên, an ủi nắm lấy tay nàng, ở bên tai cúi đầu nói: "Đừng sợ, tối nay ta không đụng vào nàng."
Mai Tử nghe lời này liền yên tâm, tối nay nàng thực sự không chịu nổi điên cuồng giống tối hôm qua.
Tiêu Kinh Sơn nâng cánh tay vòng qua đầu nàng để cả người nàng gối lên cánh tay mình:"Tối hôm qua là ta không biết khắc chế."
Mai Tử nghe hắn nói cảm thấy hắn quan tâm mình vô cùng, trong lòng trào dâng vị ngọt, không nhịn được dùng tóc mình cọ xát lên bả vai hắn. Tiêu Kinh Sơn thấy động tác Mai Tử giống như con mèo nhỏ làm nũng, hô hấp nhanh chóng, đem nàng lại ôm chặt thêm vài phần, tay lại hướng trước ngực nàng sờ sờ hai khỏa tiểu đào, chọc cho thân thể nàng vặn vẹo. Buổi tối này hai vợ chồng ngọt ngào dây dưa một lúc, Tiêu Kinh Sơn sợ thân thể Mai Tử tối hôm qua mới trải qua lần đầu tiên, không dám làm càn, chỉ dám thân mật một chút mà thôi.
Kể từ ngày hôm đó, trên khuôn mặt Mai Tử luôn có chút hồng hồng, đáy mắt luôn mang theo nụ cười hạnh phúc. Nàng đến bên khe suối giặt quần áo, thỉnh thoảng gặp A Kim, A Kim ăn ngay nói thật, nói mấy bữa nay nhìn thế nào Mai Tử cũng xinh đẹp thêm vài phần. Mai Tử cười không nói, nàng và Tiêu Kinh Sơn làm chuyện khiến người khác đỏ mặt tim đập nhanh kia, cho dù có thân thiết như A Kim nhắc tới cũng khiến nàng e thẹn nha.
A Kim nhìn Mai Tử, trong mắt mang theo vài phần suy tư, mà Mai Tử vẫn như ngày thường cùng tỷ muội nói chút chuyện phiếm rồi trở về nhà, không có hành động gì khác thường.
Cứ như thế qua mấy ngày sau, lúc Mai Tử đi ra ngoài hái một ít rau dại, chợt thấy trên đồng mọi người nhộn nhịp chuẩn bị cuốc xẻng. Nàng chợt nhớ tới, mấy ngày trước có mưa to, lúa trên đồng cũng gần chín, chắc qua mấy ngày nữa này là có thể gặt được rồi.
Năm trước thời điểm này, Mai Tử cũng giống như mọi người vui vẻ chờ lúa chín, nhưng hôm nay nhà Tiêu Kinh Sơn không có ruộng, thế là tâm lý vui vẻ chờ mong giảm đi vài phần.
Ngày qua đi, trong lòng Mai Tử lại thêm lo lắng. Kể từ khi gả cho Tiêu Kinh Sơn, trước mắt chuyện ăn mặc không phải lo, nhưng mà tương lai lại phải tính toán cẩn thận. Bây giờ thời tiết tốt, Tiêu Kinh Sơn có thể ra ngoài săn vài con mồi đổi lấy tiền chi tiêu. Nhưng khi mùa đông đến, muốn đi săn cũng không phải dễ? Mai Tử muốn cùng Tiêu Kinh Sơn bàn bạc một chút, nhân dịp mấy hôm nay thời tiết đang tốt thì đi săn nhiều một chút, cố gắng dành chút tiền mai này còn dùng.
Tối hôm nay nằm trên giường, Mai Tử tựa lên ngực rộng rãi của Tiêu Kinh Sơn, tay vỗ về vết sẹo hung ác kia, trong lòng tính toán làm thế nào mở miệng nói chuyện này. Phải biết bọn họ mặc dù là vợ chồng, nhưng nàng mới đến đây được mấy ngày, nếu nói không khéo có khi Tiêu Kinh Sơn hiểu lầm nàng chê cuộc sống cực khổ.
Ai dè nàng còn chưa kịp lên tiếng, Tiêu Kinh Sơn đã mở miệng hỏi: "Mấy ngày nay việc trong nhà nàng cũng đã thành thạo, nếu ta đi ra ngoài vài ngày, nàng ở nhà chắc cũng tự xoay sở được, đúng không?"
Mai Tử nghe vậy kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Kinh Sơn: "Sao vậy, chàng muốn đi đâu?"
Tiêu Kinh Sơn thấy dáng vẻ Mai Tử hoảng sợ, an ủi vỗ vỗ lưng nàng, cười nói: "Ta thấy mấy ngày gần đây thời tiết tốt, muốn đi sâu vào trong núi săn vài con thú, như vậy cũng có thể đem xuống núi đổi chút bạc trắng."
Mai Tử nghe hắn nói trúng ngay tâm sự của mình, lần nữa nằm úp sấp trên ngực hắn, tay nhỏ bé chơi đùa với bàn tay to của hắn, nhỏ giọng nói: "Chàng không cần lo lắng cho ta, chàng muốn đi liền đi a."
Tiêu Kinh Sơn cúi đầu vuốt ve mái tóc nàng, ôn nhu nói: "Ngoan, chờ ta ra ngoài săn được vài con mồi tốt đổi bạc sẽ mua cho nàng thêm chút đồ mới."
Mai Tử vội vàng lắc đầu nói: "Không cần vì ta mua thêm cái gì đâu, nếu đổi được bạc, nên cất đi, tương lai nhiều lúc cần dùng đến bạc lắm."
Tiêu Kinh Sơn cười, vỗ vỗ hai má nàng nói nhỏ: "Tiểu nương tử của ta ngược lại rất là quan tâm cuộc sống sau này."
Mai Tử đỏ mặt, liếc hắn một cái, tay nhỏ bé làm nũng đánh nhẹ vào lồng ngực hắn, chọc hắn cúi đầu cười. Sau đó thân thể tráng kiện của Tiêu Kinh Sơn liền đem Mai Tử đè ở phía dưới.
Mai Tử kháng nghị, vặn vẹo eo yêu kiều nói: "Xuống đi. . . . . . Đè nặng quá. . . . . ." Đang nói nàng liền im bặt, thì ra vật cứng phía dưới đang bừng bừng tựa vào giữa hai chân nàng! Trải qua vài ngày nay, Mai Tử dần dần quen thuộc với sự kiện kia, biết vật kia cứng lên thì hắn muốn gì.
Mặc dù đã trải qua vài lần, nhưng Mai Tử vẫn còn thẹn thùng, trên khuôn mặt đỏ hồng, liếc qua không dám nhìn con ngươi đầy lửa nhiệt của Tiêu Kinh Sơn. Tiêu Kinh Sơn ở trên người nàng mơn trớn một phen, nhìn nàng ẩm ướt, liền đem phân thân dần dần đẩy vào. Chỗ đó của Mai Tử vẫn như cũ bị căng ra lợi hại, nhưng mà trong đó có điểm ngứa muốn hắn động thân tiến vào.
Ai dè Tiêu Kinh Sơn chỉ cắn mút môi của nàng, vật kia ở phía dưới trong người nàng một chút cũng không động. Mai Tử vừa xấu hổ vừa vội, kêu lên một tiếng kháng nghị, quay mặt né tránh nụ hôn của hắn. Tiêu Kinh Sơn cười ra tiếng, lúc này mới trở người đứng dậy chuyển động thân dưới. Mỗi một động tác của hắn, thẳng tiến vào nơi lầy lội ướt át, sáp nhập cái động nhỏ ẩm ướt chặt chội, làm cho tiểu Mai Tử dưới thân hắn kêu khóc giống như trẻ sơ sinh, thanh âm uyển chuyển khiêu gợi.