“Bất cứ cái gì muốn làm tổn thương em, anh đều sẽ không dễ dàng buông tha.”
Lúc mấy người Hướng Nam chạy tới, Phó Thời Hàn đang dùng một tay kiềm chặt cổ Lý Trạm, đầu gối thúc vào bụng anh ta khiến anh ta đau đến nhe răng há mồm, trong miệng phun toàn những lời thô tục.
Phó Thời Hàn hiển nhiên là người từng tập võ, động tác quân nhân tiêu chuẩn, sẽ không gây tổn thương nhưng tuyệt đối không dễ chịu.
Hướng Nam và Thẩm Ngộ Nhiên mắt thấy không ổn, vội vàng chạy tới, một người giữ tay, một người kéo lại, ngăn cản Phó Thời Hàn đang kích động.
“Chuyện gì từ từ nói!”
“Xúc động là ma quỷ!”
Phó Thời Hàn không muốn cứ thế bỏ qua cho Lý Trạm, Thẩm Ngộ Nhiên không còn cách nào đành dồn sức ôm chặt eo anh, không cho anh tiến thêm nửa bước.
Mấy người không ngờ, Phó Thời Hàn trước nay lão luyện trầm ổn lại kích động như vậy, nhìn dáng vẻ phẫn nộ nổi hết gân xanh của anh, xem ra hôm nay hẳn là muốn lột da Lý Trạm đây mà.
Thẩm Ngộ Nhiên: “Sao vậy đây là… có gì nói chuyện hẳn hoi, đừng động thủ.”
Hứa Minh Ý đứng bên cạnh lẩm bẩm niệm Phật: “Bổn nhân cung cấp dịch vụ khám chữa, hai mươi tệ một người.”
Hướng Nam giữ chặt tay Phó Thời Hàn, trầm giọng nói: “Lão tứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Trên mặt Phó Thời Hàn không cảm xúc, chỉ vào Lý Trạm, giọng nói cực kỳ âm u lạnh lẽo: “Lúc tớ đi vào, nhìn thấy cậu ta động tay động chân đánh con gái.”
Con gái ở đây, chỉ có Hoắc Yên và Lạc Dĩ Nam, da của Lạc Dĩ Nam rất trắng, lại mặc áo len thấp cổ, đột nhiên trên cổ trắng nõn xuất hiện có một vòng dấu đỏ, huyệt thái dương của Hướng Nam giật giật.
“Mẹ mày!”
Hướng Nam bất ngờ phát điên, xông lên phía trước vung nắm đấm hung hăng đánh vào mặt Lý Trạm, khóe miệng anh ta đổ máu, cả người lảo đảo lùi lại, chật vật ngã xuống đất.
“Ôi này! Cậu nổi điên cái gì!” Thẩm Ngộ Nhiên không ngờ vất vả lắm mới khống chế được một người, một người khác lại động thủ.
“Lão nhị, cậu nhìn gì vậy, mau giữ chặt cậu ấy.”
Hứa Minh Ý “ừm” một tiếng, đi tới ôn hòa khuyên nhủ Hướng Nam: “Quân tử động khẩu không động thủ.”
Hướng Nam lôi cổ áo của Lý Trạm lên, hoàn toàn không để ý tới Hứa Minh Ý đang nhã nhặn khuyên bảo bên cạnh.
“Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, đánh nhau là hành vi cực kỳ không văn minh, sẽ bị ghi lại đó.”
“Cậu xem, nắm đấm rơi trên người cậu ta, tay của cậu cũng sẽ đau có phải không, cậu còn trẻ tuổi, đừng vì chút khí thế nhất thời.”
Thẩm Ngộ Nhiên lườm một cái.
Phó Thời Hàn kéo Thẩm Ngộ Nhiên ra, đi qua giữ tay Hướng Nam lại: “Đủ rồi.”
Tay Hướng Nam nổi gân xanh, thở hổn hển, bàn tay nắm thành đấm không ngăn được run rẩy, nhìn giống như tức điên lên.
Thẩm Ngộ Nhiên nói nhỏ với Hứa Minh Ý: “Cậu nhìn người anh em kia bình thường không nóng không lạnh, thời điểm then chốt thật đúng là rất nghĩa khí, không quen nhìn tên kia bắt nạt con gái, vừa mới quyền kia, rất mạnh nha.”
Hứa Minh Ý tỏ vẻ cao nhân đắc đạo hiểu hết hồng trần, liếc mắt nhìn Thẩm Ngộ Nhiên, sâu xa nói: “Việc có chỗ cổ quái tất có yêu.”
Nhìn cái dáng vẻ mặt đỏ bừng bừng, tơ máu giăng đầy mắt, ra tay mạnh bạo, sao có thể là thấy việc nghĩa hăng hái làm, cái này mẹ nó căn bản chính là mối thâm thù đại hận giết cha đoạt vợ ấy chứ.
Hứa Minh Ý quan sát Hoắc Yên chật vật, lại nhìn Hướng Nam, khóe miệng nở ra một nụ cười thần bí, giống như đã phát hiện ra mọt bí mật động trời cực kỳ ghê gớm.
Chẳng gì ngon bằng sủi cảo, chẳng gì “chơi” sướng bằng chị dâu, hắc hắc không thể nói ra.
Lý Trạm bò từ dưới đất lên, sửa lại cổ áo, mặt mũi bị đánh bầm dập nhưng trên người hẳn là không có gì đáng ngại, nghe giọng nói của anh ta vẫn rất hùng hồn —
“Lấy nhiều địch ít đúng không, mấy người chờ đấy, bây giờ tôi sẽ tới chỗ bảo vệ tố cáo các người!”
Nếu như bị điều tra, chuyện đánh nhau tuyệt đối không phải trò đùa.
Thẩm Ngộ Nhiên vội vàng đuổi theo ra ngoài cửa, giữ chặt Lý Trạm: “Đừng, chuyện gì cũng từ từ.”
Lý Trạm quay đầu, trong mắt giăng đầy tơ máu, hung tợn phun ra năm chữ: “Đừng khinh thiếu niên nghèo!”
“Ôi! Cái tên này… Mẹ nó ai khinh cậu thiếu niên nghèo, cậu đánh con gái rõ ràng là không đúng.”
Thẩm Ngộ Nhiên còn muốn nói lý với anh ta vài cậu, Phó Thời Hàn sau lưng mở miệng: “Lão tam, được rồi, để cậu ta đi đi.”
Chuyện này làm chính là làm, giấu diếm cũng không được, tóm lại vấn đề cần phải giải quyết.
Lý Trạm không quay đầu chạy xuống lầu, Thẩm Ngộ Nhiên còn có chút do dự: “Thật sự để cậu ta tới chỗ bảo vệ sao, chúng ta cái đó… Đây cũng coi là lấy nhiều địch ít tụ tập đánh nhau, làm lớn chuyện không có kết quả tốt.”
Nếu như bị ghi lại, hậu quả khó lường.
Tiền đồ tốt đẹp của Phó Thời Hàn…
Mắt Hoắc Yên đỏ lên, chạy ra ngoài: “Em đi xin lỗi anh ta!”
Phó Thời Hàn đuổi theo đè vai cô lại, kéo cô trở về, ôm mặt Hoắc Yên kiểm tra, dịu dàng hỏi: “Cậu ta có đánh phải em không.”
Hoắc Yên liên tục lắc đầu, trong lòng còn suy nghĩ đến việc Lý Trạm muốn tới chỗ bảo vệ tố cáo, sốt ruột nhìn Thẩm Ngộ Nhiên nói: “Gọi điện thoại cho anh ta, bảo anh ta việc này không cần làm ầm ĩ.”
Thẩm Ngộ Nhiên lấy điện thoại di động ra, Lạc Dĩ Nam hờ hững nói: “Nếu điện thoại của anh ta chống nước, có lẽ có thể kết nối.”
Lúc này Hoắc Yên mới nhớ ra, điện thoại đã bị Lạc Dĩ Nam ném đi, cô chau mày ủ rũ.
Phó Thời Hàn xác định Hoắc Yên không việc gì mới nhẹ nhõm thở ra, lạnh nhạt nói: “Cái gì đã tới thì trốn không thoát, chuyện xảy ra một mình tớ chịu trách nhiệm là được, không liên quan đến các cậu.”
Anh hỏi Hướng Nam trước mặt: “Cậu thằng nhóc này tham gia náo nhiệt làm gì.”
Toàn bộ chú ý của Hướng Nam đang đặt trên người Lạc Dĩ Nam, ngẩn ngơ, Phó Thời Hàn nói anh ta cũng không nghe thấy.
Anh ta muốn hỏi cô có sao không, nhưng cô lại lùi lại, tỏ vẻ người khác chớ lại gần.
“Đây là chuyện do tôi gây ra, tự tôi chịu trách nhiệm là được.” Lạc Dĩ Nam cầm sách quay người ra ngoài: “Tôi lên lớp, sắp muộn rồi.”
Hướng Nam lập tức đi theo: “Trời tối không an toàn, để anh đưa em xuống dưới.”
Thẩm Ngộ Nhiên phía sau ồn ào: “Ơ! Ở trường có gì không an toàn!”
Lạc Dĩ Nam bước nhanh chân, Hướng Nam chạy chậm chậm theo đằng sau mới đuổi kịp cô, một mực đuổi tới vườn hoa nhỏ ở tòa nhà giảng đường.
Lạc Dĩ Nam quay đầu, giọng nói lạnh lùng: “Anh đừng quấn lấy tôi nữa.”
“Anh chỉ muốn xác định em không việc gì.” Hướng Nam nghiêng đầu nhìn cần cổ trắng nõn của cô, đưa tay muốn chạm vào, lại bị Lạc Dĩ Nam đánh cho một cái.
“Đừng chạm vào tôi.”
Thấy cô bài xích như vậy, Hướng Nam buông tiếng thở dài: “Anh đi đây.”
Lạc Dĩ Nam không lên tiếng, lại không ngờ anh ta đi được hai bước, không biết nổi điên cái gì đột nhiên quay người chạy tới, lấy tốc độ khiến cô không kịp chuẩn bị ôm lấy cô, siết chặt vào trong ngực mình.
Người đàn ông này, bình thường nhìn ôn hòa nhã nhặn, thực chất bên trong cực kỳ cố chấp, ngược lại rất giống cô.
“Buông ra.”
Lạc Dĩ Nam dùng sức dãy dụa, Hướng Nam lại càng siết chặt cơ thể mảnh dẻ hơn: “Còn chưa đủ sao?”
Tra tấn anh mấy năm nay, còn chưa đủ sao!
Lạc Dĩ Nam biết không thể thoát khỏi anh ta, dứt khoát từ bỏ, để mặc anh ta dùng tư thế ôm chặt như gấu, gắt gao giam cầm cô trong lồng ngực.
Lồng ngực của anh ta rất cứng, giống như tính cách trước kia của anh ta, xưa nay không bao giờ chịu thua người khác.
Cô vươn tay, đầu ngón tay thon dài hồng hào phác họa đường nét xinh đẹp ở cằm anh ta, đột nhiên cười: “Lại cùng anh thêm một lần?”
Cả người Hướng Nam run lên.
“Quấy rầy tôi, không phải vì muốn cái này sao?”
Ngoài dự liệu là, Hướng Nam đột nhiên đẩy cô ra, trong đôi mắt xoẹt qua tia đau khổ.
Có điều thoáng qua liền biến mất, anh ta lại giữ chặt cổ tay nhỏ bé của Lạc Dĩ Nam kéo về phía mình, giọng nói hung ác: “Lạc Dĩ Nam, ngẫm lại đêm đó đi.”
Cơ thể của cô đột nhiên khựng lại.
Hướng Nam đưa tay chỉ đầu mình: “Tất cả chi tiết của đêm đó, đều khắc ở đây, anh tuyệt đối không tin em không yêu anh.”
Lạc Dĩ Nam tránh anh ta, một lần nữa nhặt túi sách trên mặt đất đeo lên lưng, cười lạnh lùng: “Anh một người đàn ông trưởng thành, kia là phản ứng sinh lý bình thường của phụ nữ, hiểu không, với yêu hay không không quan hệ.”
Hướng Nam kiên trì gần như cố chấp: “Chính anh tự phán đoán, không cần em nói anh.”
“Đợi anh ngủ với mấy người phụ nữ khác liền biết.” Lạc Dĩ Nam quay người bỏ đi: “Anh phải học cách nhìn về phía trước.”
Hoắc Yên nói đầu đuôi câu chuyện với Phó Thời Hàn, liên tục tự trách đến cả Thẩm Ngộ Nhiên cũng không nhìn nổi.
“Chuyện này không thể trách em, chẳng qua Lạc Dĩ Nam kia thật sự cường a, một cái di động nói ném là ném, cái tính này…” Anh ta rùng mình: “Sau này gặp cô nàng phải đi đường vòng.”
Sáng hôm sau, thành viên trong tổ nghiên cứu bất kể có lớp hay không, đều bị giáo sư Đinh Bái gọi vào văn phòng.
“Đánh nhau! Đánh nhau! Đánh nhau!”
Giáo sư Đinh Bái cuốn quyển sách lại, lần lượt đập lên đầu Lý Trạm, Phó Thời Hàn, Hướng Nam: “Thừa tinh lực không có chỗ làm, tổ của tôi rất nhàn phải không? Chán quá có thể đi, tôi tuyệt đối không giữ.”
Hoắc Yên vội vàng đứng ra bảo vệ Phó Thời Hàn: “Thầy Đinh, đừng trách Phó Thời Hàn, do em gây ra.”
Giáo sư Đinh nghiêm khắc nói: “Em không cần nói giúp bọn chúng, tôi thấy bọn chúng từng người từng người chưa nếm qua chút đau khổ nên muốn lên trời!” Ông dùng sức đập mạnh vào lưng Hướng Nam: “Đứng thẳng!”
Hướng Nam đứng thẳng người, nói: “Là do một mình em ra tay.”
Phó Thời Hàn nói: “Bớt khoe khoang đi, một mình cậu có thể đánh cậu ta thành dạng này sao.”
Trên mặt Lý Trạm xanh xanh đỏ đỏ, trên trán dán băng cá nhân, phẫn hận nói: “Bọn họ đều có phần, một người cũng không trốn thoát!”
Giáo sư Đinh Bái tức đến ngón tay cũng run rẩy: “Các cậu cho rằng mình là học sinh cấp ba mười sáu mười bảy tuổi sao, còn đánh nhau, ngây thơ! Tôi hướng dẫn các cậu bao lâu này cũng chưa từng thấy các cậu ngang bướng như vậy, các cậu đơn giản là muốn chọc tức tôi đến chết!”
Phó Thời Hàn biết, sự việc do giáo sư Đinh Bái nói giúp với bên bảo vệ nên lúc này mới đè xuống được, nói là xử lý nội bộ, nhưng nếu như khoa biết, ắt hẳn sẽ rất nghiêm trọng.
Động tay đánh người còn có Lý Trạm, mặc dù anh ta bị đánh thảm nhất, nhưng cũng không thể trốn thoát xử phạt tương tự, Lạc Dĩ Nam và Hoắc Yên khẳng định sẽ không bỏ qua việc anh ta đánh con gái.
Hôm qua nóng máu chạy tới chỗ bảo vệ tố cáo, sáng sớm hôm nay tỉnh lại liền hối hận, anh ta cũng động tay động chân, khẳng định chạy không thoát.
Nếu như làm lớn chuyện, chưa kể anh ta mất học bổng, nói không chừng còn bị ghi lại tội.
Bị ăn đánh còn bị trừng phạt, mất nhiều hơn được.
Lần này không phải giáo sư Đinh Bái sáng sớm chạy tới chỗ bảo vệ đè chuyện này xuống, xem chừng thật sự sẽ rơi vào kết quả ngọc nát đá tan.
Hướng Nam và Phó Thời Hàn đều là phú nhị đại, bọn họ xong đời còn có gia đình chống lưng, Lý Trạm anh ta không có cái gì, cũng không thể dựa vào ai.
Lý Trạm cúi thấp đầu, nghĩ đến thế giới này mẹ nó đúng là không công bằng.
“Tôi đến cái tuổi này, còn phải chìa mặt mo ra nói đỡ cho các cậu, các cậu thật sự là học trò ngoan của tôi.” Giáo sư Đinh Bái vẫn chưa hết tức giận: “Tự các cậu nói, chuyện này phải giải quyết thế nào.”
Hoắc Yên vừa định thò đầu ra nói liền bị Phó Thời Hàn dùng tay ấn trở về.
“Em muốn bọn họ xin lỗi!” Lý Trạm chỉ vào Phó Thời Hàn và Hướng Nam, còn có quần chúng Lạc Dĩ Nam liên quan: “Bọn họ chủ động đánh em, cô ta ném điện thoại của em, em muốn bọn họ xin lỗi, sau đó bồi thường điện thoại.”
“Bồi thường điện thoại cho cậu không thành vấn đề, xin lỗi, không có khả năng.” Phó Thời Hàn mặt không biểu cảm, thái độ cứng rắn.
“Thầy Đinh, thầy nhìn cậu ta…”
Giáo sư Đinh Bái nghiêm nghị nhìn Phó Thời Hàn, cảnh cáo anh: “Nếu như các cậu kiên trì không chịu nhượng bộ, chuyện này báo lại lên khoa.”
Phó Thời Hàn liếc Hướng Nam rồi gật đầu với anh ta, kiên định nói: “Dù làm tới tòa án, chúng em cũng sẽ không xin lỗi.”
“Rầm” một tiếng, giáo sư Đinh Bái vỗ mạnh lên bàn: “Hồ đồ! Các cậu thật sự vô pháp vô thiên! Tôi sao lại dạy ra học trò như vậy!”
“Thầy ơi, thầy đừng tức giận.” Hoắc Yên thấy giáo sư Đinh Bái tức giận dựng hết ria mép, liên tục cầu khẩn: “A Hàn bọn họ không phải cố ý, thầy tuyệt đối đừng báo cáo, em xin lỗi, em xin lỗi có được không ạ.”
Phó Thời Hàn nhíu mày, đau lòng kéo Hoắc Yên ra sau mình: “Không phải chuyện của em.”
Đinh Bái nhìn về phía Phó Thời Hàn: “Phó Thời Hàn, cậu đánh người, có chuyện này không.”
“Có.”
“Đánh người không sai, ba cậu dạy cậu làm người như vậy?”
Phó Thời Hàn nói: “Ba em chỉ dạy em, đứng thẳng làm người, ngẩng đầu không hổ thẹn với trời cúi đầu không hổ thẹn với đất. Chuyện này em không làm sai, tại sao cần xin lỗi.”
Dưới ánh chiều tà, Hoắc Yên ngồi trên xà đơn, Phó Thời Hàn đỡ bên cạnh, đầu tựa vào chân cô.
“Thật là phiền.” Giọng nói anh trầm trầm, có chút ủ rũ.
Thầy Đinh cho anh thời gian một ngày để anh và Hướng Nam nghĩ kỹ, nghĩ không kỹ thì chuyện này sẽ báo lên trên, đến lúc đó đừng nói bị ghi tội, ở lại tổ nghiên cứu cũng đừng mong nghĩ tới.
Từ khi Hoắc Yên quen biết Phó Thời Hàn, rất ít khi thấy anh nói mệt mỏi, dường như tất cả mọi chuyện anh đều có cách giải quyết, anh là Phó Thời Hàn, chẳng lẽ trên thế giới này còn có chuyện làm khó được anh sao.
Sau khi chậm rãi đi vào thế giới của anh, Hoắc Yên mới phát hiện, Hàn ca trong ấn tượng từ nhỏ của cô, thật là cũng có chuyện phiền lòng, cũng sẽ có những chuyện phiền phức không thể giải quyết.
Hoắc Yên đưa tay vuốt tóc anh, tóc sau gáy của anh rất ngắn, cứng cứng, cảm thấy không thoải mái, lại di chuyển lên trên, sợi tóc hơi dài, mềm mại, có trật tự, sờ rất dễ chịu.
Tay cô lần mò xuống dưới sờ vành tai lạnh buốt của anh.
Phó Thời Hàn có vẻ rất hưởng thụ trước sự vuốt ve này của cô, nhắm mắt lại, cằm dựa vào chân Hoắc Yên.
“A Hàn này, vì sao anh không xin lỗi, Lý Trạm cũng rất sợ bị báo cáo, anh ta chỉ đang cố gắng kéo chút mặt mũi để tìm đường xuống thôi, một câu xin lỗi có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện.”
Tại sao không thể chứ.
Phó Thời Hàn chậm rãi mở mắt, nói: “Lúc anh vào phòng, thấy cậu ta vung nắm đấm lên với em, đây là chuyện anh tuyệt đối không dễ dàng tha thứ. Nếu như anh xin lỗi, đã thể hiện rằng chuyện anh bảo vệ em, là sai.”
“Anh Phó Thời Hàn dù làm sai hàng ngàn hàng vạn chuyện, nhưng chuyện này, tuyệt đối sẽ không sai, bất cứ cái gì muốn làm tổn thương em, anh đều sẽ không dễ dàng buông tha.”
“Nhưng em không muốn anh bị bất kỳ xử phạt nào vì em.” Hoắc Yên cụp mắt, nhỏ giọng nói: “Em muốn xuống, trở về nghĩ cách.”
Thế là Phó Thời Hàn đưa tay ôm cô từ trên xà đơn xuống, tay đặt ở hông cô, ôm chặt không chịu thả.
Hai chân Hoắc Yên cách mặt đất mấy tấc, đạp đạp: “Thả em ra đi.”
Phó Thời Hàn thả cô xuống, gõ nhẹ vào trán cô một cái: “Em rất rỗi sao, đề lần trước đưa em đã làm xong rồi?”
“Ồ.” Hoắc Yên chột dạ nhìn anh một cái, giơ tay ra ước lượng: “Còn thiếu một xíu xíu.”
“Vậy còn không mau đi làm, ngày mai anh muốn kiểm tra.”
Hoắc Yên giống con thỏ ngoan ngoãn, buồn buồn “ồ” một tiếng: “Được.”
Cô đi mấy bước, quay đầu lưu luyến nhìn về phía Phó Thời Hàn, Phó Thời Hàn phất tay với cô.
“Mặc kệ anh quyết định thế nào, em vẫn ủng hộ anh.” Cô quơ quơ nắm đấm trước mặt anh: “Chung một chiến tuyến.”
Đuôi mắt Phó Thời Hàn đong đầy ý cười.
Khi còn bé Hoắc Yên gây họa, sợ bị trách phạt, lúc nào cũng Phó Thời Hàn đứng ra giúp cô gánh chịu, người lớn sẽ không trừng phạt Phó Thời Hàn, bởi vì anh luôn là đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan sao có thể phạm lỗi được.
Khi Hoắc Yên vụng trộm trốn vào một góc hẻo lánh khóc lóc đáng thương, thở không ra hơi, Phó Thời Hàn ngồi bên cạnh nói với cô: “Đừng sợ, chúng ta chung một chiến tuyến.”
Tan học, Lạc Dĩ Nam trực tiếp đi tìm Lý Trạm, đưa một hộp di động mới tới trước mặt anh ta: “Trả anh điện thoại, chuyện này dừng ở đây.”
“Dừng ở đây.” Lý Trạm cười lạnh: “Chỉ sợ không dễ dàng như vậy, bọn họ còn chưa nói xin lỗi tôi, chuyện này sẽ không xong.”
Lạc Dĩ Nam khoanh tay: “Được, sau khi bọn họ xin lỗi anh, chúng ta liền tới cục cảnh sát.”
Lý Trạm biến sắc: “Cục… cục cảnh sát cái gì.”
Lạc Dĩ Nam sờ cổ mình: “Dấu vết còn chưa tan đâu, nhanh như vậy đã quên, anh có ý định giết người.”
Lý Trạm bị tội danh này dọa trắng bệch: “Ai có ý định giết người! Cô đừng ngậm máu phun người.”
Lạc Dĩ Nam quay đầu chỉ về phía Hoắc Yên: “Nhân chứng, cậu nói một chút những gì đã nhìn thấy.”
Hoắc Yên nói rõ ràng: “Tớ thấy Lý Trạm bóp cổ cậu, muốn đẩy cậu ra ngoài cửa sổ, nửa người đã ra ngoài, may có Phó Thời Hàn đến kịp.”
Cô khoa trương vỗ ngực: “Thật dọa người.”
Lý Trạm gấp đến độ mặt mũi đỏ bừng: “Tôi, đó là tức giận, ai bảo cô ném điện thoại của tôi xuống!”
Hoắc Yên không chịu thua khí thế, tiến lên một bước chất vấn: “Ném điện thoại của anh, anh liền muốn giết người?”
“Tôi không muốn giết người, tôi chỉ muốn cho cô ta nếm chút lợi hại.”
Lý Trạm tự biết đuối lý, chột dạ thoái chí không còn gì để nói, chỉ có thể nhận lấy di động. Thật ra so với bất cứ kẻ nào anh ta càng không muốn làm lớn chuyện.
Dù sao chuyện này anh ta gây ra, ngay từ đầu định chỉnh Hoắc Yên một chút, cố ý làm khó để Hoắc Yên tránh khỏi việc không biết trời cao đất dày, ở trước mặt mọi người dám khiến anh ta mất mặt.
Không ngờ sự việc càng ngày càng ầm ĩ, không chỉ bị ném di động đi, còn bị ăn đánh.
Hiện giờ Hoắc Yên đưa bậc thang cho anh ta xuống, anhh cũng cũng thuận thế đi xuống.
Về phần giáo sư Đinh, tự nhiên không muốn bất cứ một sinh viên nào của mình xảy ra chuyện, mặc dù ngoài miệng nói muốn báo lên khoa, nhưng ông không hề làm vậy.
Có thể đè xuống liền đè, mấy nam sinh sắp sang năm tư, đứng trước lựa chọn tìm việc làm hoặc là thi nghiên cứu sinh, trên lý lịch không thể có vết bẩn.
Chẳng qua sau chuyện này, hiềm khích giữa mọi người khẳng định là có. Cuối cùng Lý Trạm sẽ cảm thấy, mấy người Phó Thời Hàn đang cố ý nhắm vào anh ta, không tiếp thu ý kiến của anh ta, thậm chí còn đối đầu.
Tổ nghiên cứu này, đã không thể ở nổi nữa!
Mà anh ta cũng từng thử nói cho giáo sư Đinh, trong tổ cô lập anh ta, bọn họ đều đứng về phía Phó Thời Hàn, lấy việc công báo thù riêng, không nghe ý kiến của anh ta, cũng không cho anh ta bất cứ cơ hội thể hiện nào.
Giáo sư Đinh luôn nói, Phó Thời Hàn không phải loại người như vậy, công là công, tư là tư, Phó Thời Hàn phân biệt rõ ràng, nếu không chức tổ trưởng cũng sẽ không để anh làm.
Được rồi, ngay cả thầy Điinh cũng giúp đỡ.
Lý Trạm bắt đầu lười biếng, cố ý kéo dài thời gian, không hoàn thành công việc của mình, mỗi ngày đều đến cuối cùng đi về sớm nhất, làm cái gì cũng uể oải, lề mà lề mề.
Do vậy Thẩm Ngộ Nhiên có phàn nàn mấy lần, nếu Lý Trạm không làm tốt phần việc của mình, phần việc của anh ta không cách nào hoàn thành, làm chậm tiến độ của mọi người.
Thân là tổ trưởng, Phó Thời Hàn trực tiếp tới tìm Lý Trạm, đi thẳng vào vấn đề: “Muốn làm thì làm cho tốt, không muốn thì rời đi, mỗi một khâu trong tổ đều rất quan trọng, nhưng không phải thiếu ai thì không làm được.”
Anh luôn có một loại khí thế không giận tự uy, khiến người ta không hiểu sao chột dạ.
“Cậu chính là muốn đuổi tôi đi, tôi đi cậu liền vừa ý.” Lý Trạm nói khẽ: “Tôi càng không đi.”
“Nhắm vào cậu hay tìm phiền phức cho cậu, thật xin lỗi chúng tôi còn chưa rảnh đến mức đó.” Phó Thời Hàn lạnh nhạt liếc anh ta một cái: “Muốn ở lại thì làm cho tốt, đừng gây thêm phiền phức cho người khác, đây là phép lịch sự cơ bản.”
Anh nói xong quay người bỏ đi, Lý Trạm sau lưng không phục lớn tiếng hét: “Tôi biết, các anh đều xem thường tôi!”
Phó Thời Hàn nghiêng đầu nhìn, mặt không cảm xúc thản nhiên nói: “Là tự cậu xem thường bản thân mình.”
Hai ngày sau trong giờ nghỉ giữa tiết, Lâm Sơ Ngữ thần thần bí bí kéo Hoắc Yên đi tới chỗ rẽ cầu thang.
“Làm gì thế, chút nữa còn có tiết.”
“Không làm chậm mấy phút đâu.”
Ở chỗ rẽ lầu một, Lâm Sơ Ngữ cúi lưng bám vào tường, làm động tác im lặng với Hoắc Yên.
Hoắc Yên thò đầu ra, bất ngờ phát hiện ở đầu cầu thang cách đó không xa, có hai bóng đàn ông quen mắt.
Bóng người quay lưng với các cô, thông qua quần áo và thân hình, có thể đoán được là Lý Trạm, còn người đứng đối diện với bọn họ, là Hứa Văn Trì bạn trai Diêu Vi An.
“Hai người bọn họ nói cái gì đó.”
Trong lòng Hoắc Yên dâng lên nghi ngờ, Hứa Văn Trì là đội trưởng tổ giáo sư Chu Nham dẫn dắt, là đối thủ cạnh tranh trong hạng mục nghiên cứu người máy của thư viện.
Bình thường Hứa Văn Trì rất ít khi giao lưu với Lý Trạm, lần này hai người lén lút tìm nơi hẻo lánh nói chuyện, rất khó để người ta không sinh nghi.
Đáng tiếc khoảng cách quá xa, hai người nói nghe không rõ, nếu như tiến gần quá sẽ bị phát hiện.
Trong lòng Hoắc Yên chôn xuống một hạt giống nghi ngờ.
Editor: Hàng mới nóng hổi, trời ơi sự sến súa của CP chính sẽ tăng theo từng chương, những chương tiếp theo thật sự ko đỡ dc độ ngọt. Cần chuẩn bị một trái tim khỏe mạnh để đọc nhé các chế!!