Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
ủy khuất = 委屈: điều giấu kín trong lòng, không bày tỏ ra được (theo từ điển Hán Việt)
Vân Liệt đã từng thấy Tần bá nhào bột làm mì, nhưng tự mình động thủ thì là lần đầu tiên. Cũng may lực đạo hắn đủ, nên mì nấu ra cũng không có vấn đề gì. Khi hắn nấu ăn, Cẩn ca nhi liền ở một bên xem, nhìn một chút lại có chút mệt mỏi rã rời.
Vân Liệt hôn lên má y, "Ngươi trở về phòng nằm một chút, làm xong ta gọi ngươi."
Cho rằng ngày hôm qua đi công viên trò chơi mệt mỏi, Vân Liệt có chút đau lòng.
Lý Cẩn cũng không ở lại nữa, nắm tay tiểu tử vào nhà. Đại khái là do hôm qua đi nhiều, thêm vào duyên cớ gần đây không rèn luyện thân thể, nên lúc này không chỉ có eo bủn rủn, mà cẳng chân cùng bắp chân và bụng cũng có chút ê ẩm, y tự bóp bóp mình mấy cái. Thấy y muốn xoa bóp, tiểu tử cũng lấy tay nhỏ xoa bóp cho y.
Người nhỏ, khí lực cũng nhỏ, không khác biệt với cù lét cho lắm. Lý Cẩn buồn cười không thôi, "Cha tự mình làm."
Lý Minh lắc lắc đầu, lại tăng thêm lực đạo. Đáy lòng Lý Cẩn ấm áp, hôn nhóc một cái, cảm thấy có con thực sự rất tốt, nhìn xem, cũng biết săn sóc người khác nha. Minh Minh của họ mặc dù là tiểu hán tử, nhưng lớn lên rồi khẳng định cũng là một tiểu hán tử tri kỷ.
Lý Cẩn không nỡ nhìn nhóc cực khổ, liền ôm nhóc lên giường, "Cả trưa chưa nghỉ ngơi, con cũng nghỉ một lát đi."
Tiểu tử bé ngoan nhắm hai mắt lại, tay nhỏ lại duỗi xuống, nặn nặn đùi Lý Cẩn. Lý Cẩn bị nhóc nặn đến ngứa, không nhịn được cười cười cù lét nhóc.
Tiểu tử bật cười lên, người như con sâu nhỏ uốn tới ẹo lui. Náo loạn một chốc mới ngủ, Lý Cẩn đắp mền kín cho nhóc, sợ mình cũng ngủ mất, liền cầm một quyển sách dựa vào tủ đầu giường đọc. Mặc dù thế, nhưng cũng không chống lại được triệu hoán của thần ngủ, mí trên mí dưới cứ đánh nhau.
Cũng may tốc độ Vân Liệt không chậm, rất nhanh đã nấu xong mì. Mì sợi được hắn gọt rất nhỏ, mặt trên còn bày rau hẹ, ở giữa có một cái trứng chần, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Lý Cẩn rửa mặt xong, liền ngồi xuống.
Thấy Vân Liệt múc hai bát, Cẩn ca nhi, "Trong nhà chỉ có Thần ca nhi cùng ta thích ăn mì sợi, Thần ca nhi còn chưa tan học đường, không cần bưng qua tỷ tỷ đâu. Ngươi đói bụng không? Cùng ngồi xuống ăn một chút."
mì sợi - 面条 (ảnh minh họa khác xíu, trong hình là bông cải, Vân ca nấu rau hẹ)
Sau khi ngồi xuống y cũng có chút lười động tay, liền chỉ huy Vân Liệt, "Dùng chén nhỏ múc cho Minh Minh một chén, mì sợi trong chén sắn nhỏ cho nó, để con không bị mắc cổ." Tiểu tử này cái gì cũng thích ăn, dễ nuôi vô cùng.
Cho dù chưa bao giờ chân chính nuôi hài tử, nhưng Lý Cẩn lại nói đúng từng chút từng chút. Thật sự là trẻ con ở cô nhi viện quá nhiều, y lại là người không ở không được, chạy khắp sân, thế nên có không ít lần y đã bắt gặp cảnh tượng nhóm bác gái chăm sóc tiểu anh nhi, mưa dầm thấm đất, liền ghi nhớ vào đầu. Khó mà tưởng tượng, Lý Minh đã qua năm tuổi rồi, nếu ăn cẩn thận chút, căn bản sẽ không bị mắc cổ được. Mặc dù như thế, nhưng Vân Liệt vẫn dựa theo lời y căn dặn, dùng đũa sắn nhỏ sợi mì ra.
tiểu anh nhi = 小婴儿: trẻ sơ sinh
Tiểu tử vừa mới tỉnh ngủ còn có chút mơ màng, ngồi một khối nho nhỏ, không một tiếng động, rất dễ khiến người ta quên mất sự tồn tại của nhóc. Sắn nhỏ mì sợi cho nhóc xong, Vân Liệt vỗ vỗ đầu nhỏ nhóc, "Ăn đi."
Tiểu tử trợn to mắt, có chút mê man.
Vân Liệt đương nhiên hiểu ý của nhóc, "Ăn một chút lót bụng, chờ Thần ca nhi về lại ăn bữa cơm chính."
Nói xong Vân Liệt liền đến bên người Cẩn ca nhi, ngồi xuống.
Tô mì này không những có mùi thơm, mà ăn cũng vô cùng ngon lành. Lý Cẩn ăn vài miếng, cảm thấy mùi vị ngon vô cùng, cắn một miếng trứng chần lại cảm thấy có chút tanh, y liền gắp trứng gà cho Vân Liệt. Lại ăn vài miếng, cũng không biết là do trứng gà kia ảnh hưởng, hay là có người cưng chiều mà làm kiêu, mà y có chút ăn không vô nữa.
Nhưng cân nhắc đến Vân Liệt đã nhọc nhằn khổ sở làm ra, lại sợ ăn ít hắn sẽ lo lắng, Lý Cẩn liền cắn răng ăn thêm vài miếng.
Vân Liệt vẫn luôn chú ý đế vẻ mặt y, "Không muốn ăn?"
Hắn đem phần mì còn lại trong bát Cẩn ca nhi trực tiếp đổ vào bát mình, "Đợi lát nữa ta đi xào rau, tối lại ăn thêm vài món ăn, uống chút cháo."
Lý Cẩn đáp một tiếng.
Mấy ngày tiếp đó, dạ dày y luôn có chút yếu, thỉnh thoảng còn buồn nôn, nhưng vì không nôn ra ngoài, nên y cũng không để trong lòng. Nghĩ rằng là dạ dày bị thương tổn, phải đàng hoàng dưỡng lại mới được. Cố tình y lại muốn ăn khoai nướng gì đó, bắt Vân Liệt phải đi nướng nhiều lần.
Cẩn ca nhi dù sao cũng hơi đơn giản, khoai lang mặc dù có lợi cho dạ dày, có công hiệu đẩy nhanh tiêu hóa, nhưng ăn nhiều lại làm cho người ta chướng bụng, bởi vì chứa lượng đường hơi cao, cũng dễ sinh vị toan. Dù biết rõ chuyện này, nhưng khi vị toan sinh ra, y cũng không để trong lòng.
vị toan = 胃酸: axit dạ dày tiết ra để tiêu hóa thức ăn
Thấy y khẩu vị không tốt, Vân Liệt cũng không nỡ lòng giày vò y, mấy ngày liên tiếp cũng chỉ ôm y ngủ. Cẩn ca nhi hiếm thấy được thả lỏng, ban đêm còn cố ý trêu chọc Vân Liệt một chút. Cuộc sống gia đình mỗi ngày trôi qua vô cùng thoải mái.
Hôm ấy, sau khi rời giường, thừa dịp Vân Liệt cùng Nhiếp Chi Hằng thương lượng chuyện sinh ý, y liền đi loanh quanh thôn một chuyến. Đầu thôn có một mảnh đất lớn, nếu như có thể mua lại, chờ khí trời ấm áp cùng mầm cây nhiều lên, có thể mua nhiều loại mầm cây về trồng. Nhà mình có hoa quả, dù thế nào cũng tốt hơn so với mua của người khác. Sau khi xác định thời gian tồn trữ, thì sẽ phát động các thôn dân trồng cây ăn quả, ngẫm lại liền cảm thấy tốt đẹp.
Mảnh đất y vừa ý chính là một mảnh ruộng cạn, gieo lúa mì vụ đông, cách nhà bọn họ rất gần.
Những mẫu đất này chính là của nhà Lý Thạch Tài ở thôn nam, nhi tử ông làm gã sai vặt cho nhà Huyện thái gia, nghe đâu bởi vì hắn có nhãn lực, nên rất được tiểu nhi tử Huyện lệnh coi trọng. Nhà hắn lại chỉ còn một người cha, nên cũng đón ông theo, còn tìm việc thoải mái cho ông, tuy rằng tiền không nhiều, nhưng dù sao cũng tốt hơn so với trồng trọt.
Năm ngoái Cẩn ca nhi đã nghe nói ông định đem đất trong nhà bán. Nếu thật sự trồng cây ăn quả, thì mảnh đất này về vị trí là rất thích hợp. Điều tiếc nuối duy nhất chính là trong đất còn gieo mầm lúa, đợi đến mùa hè mới có thể thu hoạch, nếu mua lại thật, thì mấy tháng này không thể trồng cây ăn quả được.
Lý Cẩn liền đi một vòng đến nhà Hữu Đường thúc, dự định thăm dò ý tứ trước.
Các hộ gia đình ở Trúc Khê thôn cơ bản đều là trồng lúa mì vụ đông, nhà Hữu Đường thúc cũng không ngoại lệ, hiện tại chính là thời điểm nông nhàn. Khi Cẩn ca nhi đến, Hữu Đường thúc đang hút tẩu thuốc. Ông có ba đứa tôn tử, trước đây cứ như những con thú nhỏ thích vây quanh ông, làm cho ông đau đầu, hận không thể đá mỗi đứa một cái, bây giờ bọn chúng đều đi học đường, dù sao ông cũng hơi cô đơn.
tôn tử = 孙子: cháu trai
Nhìn thấy Cẩn ca nhi tới, Hữu Đường thúc liền vội vàng nghênh đón, "Cẩn ca nhi đến? Trời lạnh lắm, nhanh vào nhà, trong phòng ấm áp hơn một chút."
Nhà ông cũng đã xây lên nhà gạch, trông từ xa xa vô cùng khí thế, trong sân còn đặt mấy chiếc phiên xa. Nhìn thấy Cẩn ca nhi, Hữu Đường thúc cười cười, "Đây là những khi Trường Thanh nhàn rỗi làm, hắn dự định qua mấy ngày nữa mang đi huyện thành khác bán."
Hoàng thượng mặc dù đã hạ lệnh cần phải mở rộng phiên xa, nhưng vì quốc khố eo hẹp ngân lượng có hạn, quan chức các nơi tham ô cũng không ít, nguyện ý bỏ tiền túi thì lại có mấy người?
Có quan chức sau khi nghe được, ngược lại muốn dạy dỗ thủ hạ, để họ giảng giải lại cho bách tín. Nhưng dân chúng đã hình thành bản năng sợ hãi cùng căm tức với quan chức, còn hận không thể trốn xa xa, nên người chịu nghe giảng giải lại không nhiều. Hoàng thượng lại bận bịu chính sự, không thể mỗi ngày nhìn chằm chằm được, cho nên chuyện mở rộng phiên xa vẫn còn một đoạn đường rất dài phải đi.
Lý Cẩn cười cười, "Trường Thanh ca trước giờ là người chịu khó, khi con đi ra, từ xa còn nhìn thấy hắn cõng giỏ trúc lên núi đốn củi. Trời lạnh như thế này, người chịu xuất môn vào canh giờ này càng không nhiều."
Ai lại không thích nghe hài tử mình được khen, khắp khuôn mặt Hữu Đường thúc đều là ý cười. Ông có hai người con trai, đứa nhỏ vì biết chữ nên làm tiên sinh phòng thu chi trên trấn, con trai lớn tuy không đọc sách được, nhưng lại là người hiếu thuận, tay chân lại chịu khó, không biết bao nhiêu người ước ao sinh ra được đứa con trai tốt như hắn.
"Đứa nhỏ này biết đau lòng người khác, không muốn nhìn thấy ta với thím ngươi tuổi đã cao còn chạy lên núi, nên phàm là hết củi, đều là hắn đi chặt. Không nói tới hắn nữa, Cẩn ca nhi đến có chuyện gì không?"
Lý Cẩn nói rõ nguyên do đến.
Hữu Đường thúc hơi run run, vỗ xuống chân, "Vài miếng đất này cũng là bị Liệt tiểu tử mua từ năm ngoái rồi, Cẩn ca nhi không biết sao?"
Lý Cẩn sờ sờ chóp mũi, sợ Hữu Đường thúc suy nghĩ nhiều, y cười cười, "Xem trí nhớ con này, khi thành thân hắn đã đề cập với con, con đã sớm quên mất chuyện này, lại muốn tìm vài miếng đất để trồng cây ăn quả, vậy mà hiện tại kí ức chuyện đó lại bay biến."
Hữu Đường thúc ha ha cười.
Lúc Lý Cẩn về đến nhà thì vẫn còn chút buồn bực, sao lại cứ xem trúng mảnh đất nào thì mảnh đất đó lại bị Vân Liệt nhanh chân đến trước rồi, vừa mới nói không dối gạt mình, vậy mà chuyện mua đất cũng không nói cùng mình. Lý Cẩn không chịu nổi nữa mà nghiến nghiến răng.
Vừa vào cửa liền thấy Nhiếp Chi Hằng cùng Vân Liệt vẫn còn đang đàm luận.
Lưng gáy Vân Liệt thẳng tắp, thần sắc lãnh đạm, không khác gì một thanh kiếm. So sánh với hắn, thì Nhiếp Chi Hằng lại có vẻ lười biếng không thôi, hắn ngồi trên ghế dựa một cách thảnh thơi, thỉnh thoảng còn bốc đông táo ăn.
đông táo = 冬枣: còn gọi là táo tàu, được xem là một loại quả tốt trong Đông y, tốt cho dạ dày, gan, thận, trẻ hóa cơ thể.
Hắn mới từ Kim Lâm thành trở về, dù không nghỉ ngơi tốt, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, một thân cẩm y trắng khiến cho hắn càng có khí chất. Nhìn thấy Cẩn ca nhi, hắn vội vã ngoắc ngoắc tay về phía y, "Cẩn ca nhi về rồi sao? Đến đây ăn táo này, mấy quả này đặc biệt ngọt."
Hắn lười biếng duỗi người đứng lên, "Hay là ta nên đi thôi, ở lại đây, nhất định sẽ làm người nào đó chướng mắt. Khi có ngươi ở đây hắn rất dễ phân tâm, ngươi vừa đi, thì cả tâm hắn cũng đi mất, chỉ còn thiếu cả người mọc thêm hai cái cánh bay đến trước mặt ngươi."
Hắn luôn luôn nói nhiều, Lý Cẩn chỉ cười cười, "Ngươi đã chạy một ngày đường, ở lại nghỉ ngơi một chút đã, cơm tối cũng ở lại ăn đi."
Nhiếp Chi Hằng cười cực kỳ xán lạn, "Ta cũng không dám chiếm giường thành thân của các ngươi, ta trở về ngủ một giấc, ngày mai lại tới ăn chực cơm."
Khi hắn rời đi, Thần ca nhi vừa lúc tan học đường về, hắn liền ôm tiểu tử lên, ném lên không trung một chút, "Bảo bối nhi, một quãng thời gian không gặp, có nhớ thúc thúc không?"
Thần ca nhi bị dọa vội vàng túm áo trước ngực hắn, gương mặt trắng nõn đỏ lên, cũng không biết là vì giận hay vì bị dọa. Tiểu hồ ly từ trong phòng chạy ra, nện bước mạnh mẽ, đột nhiên phi đến trước mặt Nhiếp Chi Hằng. Sợ nó cắn người, Lý Cẩn liền hô một tiếng, đưa tay ôm lấy Thần ca nhi.
Lý Uyển vừa đi vào sân liền nhìn thấy cảnh này, muốn lui trở về đã không còn kịp rồi, nàng bèn bất động thanh sắc đi tới, cau mày, "Hắn đã tám tuổi rồi, cân nặng cũng không nhẹ, không sợ vứt hắn xuống đất sao?"
Ánh mắt Nhiếp Chi Hằng sáng quắc lên, khóe miệng cong lên một tia cười, "Đừng nói tám tuổi, hai mươi tám tuổi ta cũng có thể bế được."
Lý Uyển có chút tức giận, không phản ứng với hắn nữa, bưng đĩa bánh rán hành trong tay đi vào nhà chính, lại nói với Cẩn ca nhi, "Các đệ nhân lúc còn nóng ăn đi, trong chảo còn nữa, nếu không đủ, chốc nữa tỷ mang qua cho các ngươi."
bánh rán hành - 葱油饼
Nói xong cũng trở về hậu viện. Nàng mặc rất dày, che giấu hoàn toàn dáng người uyển chuyển. Mặc dù như thế, nhưng Nhiếp Chi Hằng vẫn nhìn nàng chằm chằm, mãi đến tận khi bóng người nàng biến mất ở khúc quanh mới thu tầm mắt lại.
Lý Uyển chỉ cảm thấy như có gai ở sau lưng, chưa thấy người nào da mặt dày như vậy.
Bánh rán hành vừa mới ra lò, mùi hương bay đi, lập tức liền bay tới chóp mũi người ta. Đây là Lý Uyển tự tay làm, đĩa bánh được tặng không đến miệng như vậy, không ăn thì phí. Nhiếp Chi Hằng liền chạy đến nhà chính, vồ một cái lấy đi hai chiếc bánh nóng hổi.
Bánh vừa ra lò đương nhiên rất nóng, ấy vậy mà hắn lại mặt không biến sắc cầm lên, trên mặt còn mang ý cười nồng đậm, "Ngon, bữa tối đã có rồi, ta đi về, ngày mai lại tới ăn chực cơm." Nói xong lại đưa một tay khác vỗ vỗ đầu nhỏ Thần ca nhi rồi mới thong dong ly khai.
Lý Cẩn buồn cười không thôi.
Chờ ăn bánh xong, y mới nhớ tới chuyện cần nói, liếc Vân Liệt một cái, "Năm ngoái ngươi mua đất?"
Vân Liệt hơi sững sờ.
Lý Cẩn nhắc nhở, "Nhà Thạch Tài thúc ở thôn nam."
Lúc này Vân Liệt mới nhớ ra thật sự có chuyện như thế. Sau khi phát hiện mình thích Cẩn ca nhi, hắn liền mua không ít đất tại Trúc Khê thôn. Hắn cùng Cẩn ca nhi cũng không biết trồng trọt, nên sẽ thuê người làm thì hàng năm có thể thu được không ít lương thực, cũng là một nguồn thu nhập, cũng là trước đó có ý rằng không muốn để Cẩn ca nhi kiếm tiền nuôi gia đình. Bởi vì mua muộn, nên trong đất đã gieo lúa mì vụ đông, thế là hắn nói có thể chờ người ta thu gặt tiểu mạch xong lại giao cho hắn.
Bởi vì chút chuyện này mà tạm thời không nói với y, y lại không đề cập đến chuyện này. Khế đất thì được kẹp trong một quyển sách, mà hết thảy sách hắn đều đã chở tới, đặt trong phòng ngủ của hắn cùng Cẩn ca nhi.
Vân Liệt lật qua lật lại lấy khế đất ra, giao cho Cẩn ca nhi. Phát hiện không chỉ có mua nhà, mà ngọn núi nhỏ phụ cận bên kia cũng đều mua lại, Lý Cẩn buồn bực không thôi, "Ngươi mua núi làm gì?" Ngại nhiều tiền quá nó cháy hết sao?
Vân Liệt sờ sờ chóp mũi, lúc đó cảm thấy nếu muốn ở lại Trúc Khê thôn an cư lập nghiệp, thì phải có tài sản của riêng mình. Chung quanh Trúc Khê thôn đất đai phì nhiêu cũng không nhiều, mà người nguyện ý bán chỉ có mấy nhà, nếu như mua lại toàn bộ thì cũng không có bao nhiêu, nếu mua núi thì không chỉ có nhiều thứ trên núi, mà giữa sườn núi cũng có lắm thứ tốt, dù sao cũng hơn miệng ăn núi lở.
Lý Cẩn chậc chậc, "Nói đi, còn có chuyện gì gạt ta nữa? Ngày hôm nay phải nói ra toàn bộ rõ ràng, ta cũng không muốn cứ qua một thời gian lại lòi ra thêm vài chuyện."
Cho dù hiểu rõ mỗi người đều phải có chuyện riêng tư, nhưng Lý Cẩn lại không hy vọng mình cùng Vân Liệt đi đến bước này. Trước khi thành thân y đã nghĩ thông suốt, luôn cảm thấy giữa phu thê thì tài sản phải tách bạch ra. Nhưng sau khi chân chính thích Vân Liệt, tư tưởng của y lại thay đổi hoàn toàn, nếu như hai người cái gì cũng đều phải tách ra mà tính, thì mỗi người sẽ có các bí mật nhỏ, nói không chừng sẽ có một ngày cả tình cảm cũng tách ra.
Rõ ràng nghĩ như vậy là không có gì sai, nhưng đối diện với Vân Liệt khẽ mím môi, y lại có chút chột dạ khó giải thích, cũng không trách cứ hắn nữa, cũng không hỏi tới nữa.
Ánh mắt Vân Liệt sâu thẳm, rõ ràng thần sắc rất nhạt, nhưng lại dẫn theo một nét ủy khuất, "Ta không giấu ngươi."
Hết chương – //